Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1134 chữ

- Chết tiệt!!!

Cố Hiểu Ảnh bực mình đập tay vào vô lăng, xe của cô lại hỏng rồi. Quả nhiên không thể lười bảo dưỡng xe.

- Rầm - Cố Hiểu Ảnh đóng mạnh cửa xe, cô cầm túi xách đi ra ngoài. Có lẽ hôm nay cô xe phải đến công ty bằng xe bus, không biết chuyến xe còn không.

- Bíppp....

Cố Hiểu Ảnh nghe thấy tiếng còi xe, cô không quay lại mà đi tránh sang một bên.

- Cố Hiểu Ảnh?

Cố Hiểu Ảnh quay đầu lại, cô có chút ngạc nhiên người vừa gọi cô lại là William. Anh cũng tỏ ra ngạc nhiên:

- Em cũng sống ở đây à?

Thấy Cố Hiểu Ảnh tỏ vẻ không hiểu, anh chỉ vào căn nhà bên cạnh

- Tôi mới chuyển đến đó

Rồi anh ngó đầu ra khỏi xe

- Xe của em đâu?

- Nó hỏng rồi - Cố Hiểu Ảnh đáp, cô có chút bất ngờ khi người đàn ông chuyển sang căn nhà bên cạnh lại là William.

- Lên xe đi, dù sao cũng cùng đường mà.

Cố Hiểu Ảnh có chút mất tự nhiên, cô từ chối

- Không sao, em sẽ đi bằng xe bus

William nhấc tay nhìn đồng hồ, Cố Hiểu Ảnh để ý đó là một chiếc Rolex. Quả nhiên là người có tiền. William ngẩng đầu, tầm mắt của Cố Hiểu Ảnh liền rời khỏi chiếc đồng hồ của anh.

- Chuyến xe đã rời đi rồi. Lên xe đi tôi sẽ chở em đến công ty.

Lần này nếu từ chối nữa thì có lẽ làm ra vẻ quá, Cố Hiểu Ảnh đành mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ, cô vừa nói:

- Vậy làm phiền anh rồi.

Xe bắt đầu lăn bánh. Không khí trong xe im lặng làm Cố Hiểu Ảnh cảm thấy xấu hổ. Cô chợt nhớ ra số tiền mà mình để trong túi xách.

- Phải rồi- Cô mở túi và lấy chỗ tiền kia ra đưa về phía William.- Số tiền em đã mượn của anh.

William nghiêng đầu nhìn anh không nhận lấy rồi lại chuyển tầm mắt về phía trước

- Không sao, em mời tôi một bữa là được.

Cố Hiểu Ảnh sao có thể để chuyện trở nên phức tạp như vậy, cô vẫn giữ nguyên tư thế

- Anh hãy cầm lấy đi

William nhìn cô, anh không từ chối nữa mà đưa tay nhận số tiền. Cố Hiểu Ảnh khẽ thở phào, thật ra cô có chút căng thẳng. Khi cô tưởng mọi chuyện đã xong rồi thì anh lại nói:

- Được rồi tiền anh nhận. Vậy bao giờ em mời anh một bữa?

- Dạ? - Cố Hiểu Ảnh ngơ ngác ngẩng đầu nên.

William liếc nhìn cô cười khẽ:

- Tối nay nhé? Em rảnh không?

- .....

- Không được sao? Dù gì tôi cũng đã giúp em...

- Được rồi - Cố Hiểu Ảnh vội nói. Dù sao người ta cũng đã giúp mình, nốt bữa này thôi, cô nghĩ.

Cố Hiểu Ảnh không nhìn thấy khóe môi William khẽ nhếch lên.

Xe chạy đến trước công ty, Cố Hiểu Ảnh quay sang cảm ơn William rồi bước xuống, may mà cửa công ty vắng người sẽ không có ai thấy cô bước xuống từ xe của anh.

- Catherine!!!

Giọng nói của mọi người từ trong phòng thốt ra khiến Cố Hiểu Ảnh bỗng cảm thấy bất an. Quả nhiên Jennifer đến gần cô thần bí hỏi:

- Tớ đã thấy rồi nhé, cậu đi xuống từ một chiếc xe khác. Nói đi người đàn ông nào hả.

Cố Hiểu Ảnh nhìn mọi người đang vây kín xung quanh mình, cô muốn rút lại điều mình nghĩ vừa nãy, nhưng cũng may cô thầm thở phào vì họ không biết đó là xe của William. Cô đẩy Jennifer ra, đi đến bàn mình và đặt túi xuống

- Xe của tớ hỏng rồi. Đó chỉ là một người bạn tình cờ gặp trên đường.

Mọi người tản ra, Jennifer bĩu môi nhìn cô:

- Catherine cậu thật nhạt nhẽo.

Cố Hiểu Ảnh nhìn cô ấy cười. Nghĩ đến bữa tối hôm nay cô bỗng cảm thấy đau đầu.

Khi bạn không mong thời gian qua đi thì nó thường trôi rất nhanh, đó là cảm giác của Cố Hiểu Ảnh bây giờ. Dù rằng cô đã làm việc chậm nhất có thể và dù cho lượng công việc của hôm nay khá nhiều cô vẫn phải đối mặt với bữa tối cùng William. Cố Hiểu Ảnh nhìn ra ngoài trời đã tối, vào mùa đông trời thường tối rất nhanh. Mọi người trong phòng đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc để tan ca. Jennifer quay sang hỏi cô

- Catherine cậu về chưa?

- Mình sẽ về sau, mọi người cứ đi trước đi. - Cố Hiểu Ảnh nhìn cô.

- Được rồi. Bye

- Bye

Cố Hiểu Ảnh chưa muốn về bây giờ, cô nhìn xuống đóng giấy tờ trến bàn. Đột nhiên điện thoại cô kêu lên, căn phòng tĩnh lặng khiến tiếng chuông trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, nghe có chút quỷ dị. Cố Hiểu Ảnh giật mình, cô cầm điện thoại, là một tin nhắn gửi đến, số lạ

- Tôi đợi em ở dưới. Hi vọng em không quên bữa tối của chúng ta.

Cố Hiểu Ảnh có thể biết chủ nhân số điện thoại là ai. Cô không ngạc nhiên khi William có thể biết được số của mình. Mỗi hồ sơ thông tin cá nhân đều có số điện thoại và anh là sếp.

Cố Hiểu Ảnh thở dài. Cô thu dọn đồ đạc và sách túi xuống dưới.

William đang đợi bên dưới, cô rất nhanh nhìn thấy anh. Người đàn ông như anh luôn hấp dẫn ánh mắt người khác. " Và mình sắp đi ăn tối cùng người đàn ông này" cô tự nhủ.

Cố Hiểu Ảnh bước đến gần. William đã nhìn thấy cô, anh đưa tay mở cửa xe Cố Hiểu Ảnh nói cảm ơn và mỉm cười với anh. Cô ngồi xuống ghế nhìn William vòng qua xe và ngồi xuống ghế bên cạnh.

Anh khởi động xe.

- Chúng ta sẽ ăn gì? William hỏi

Cố Hiểu Ảnh muốn bữa tối sẽ kết thúc nhanh, cô không nghĩ nhiều và nói tên một nhà hàng nổi tiếng.

William không trả lời, sau khi quay đầu xe anh đáp

- Tôi muốn ăn món Trung, thời tiết này rất thích hợp để ăn lẩu. Được không?

Rõ ràng William đã khơi dậy chú ý của Cố Hiểu Ảnh.

- Lẩu cay Tứ Xuyên đi

Có lẽ thấy mình đáp quá vội vàng. Cô lại nói:

- Anh có ăn được cay không?

- Có. - William cười khẽ, tiếng cười của anh rất dễ nghe. Trong phút chốc Cố Hiểu Ảnh nghĩ anh cũng không tệ.

- Vậy thì Lẩu cay Tứ Xuyên.

Bạn đang đọc Lẩu Cay Tứ Xuyên 2 sáng tác bởi LyHng46
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyHng46
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.