Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10.1

Phiên bản Dịch · 2580 chữ

Nhóm ba người thật sự bị cách chức.

Phàn Sở Ngữ quả thực không thể tin được lão công của cô thế nhưng thật sự nhẫn tâm như vậy, không nghĩ tình bạn cũ vì thế cùng anh cãi nhau một trận ầm ỹ.

Cô hy vọng anh có thể cho ba người kia phục chức, cho các cô ấy một lần cơ hội, anh lại nhất quyết không chịu.

Cô khuyên can mãi, nói với anh một đống đạo lý, kết quả anh bỏ ngoài tai, cuối cùng còn nói với cô một câu:“Anh là lão bản hay em là lão bản?” Làm cho cô tức giận, không thèm để ý đến anh nữa.

Sau khi kết hôn,đây là lần đầu tiên hai vợ chồng cãi nhau.

Cô giận anh lãnh khốc vô tình, anh lại cảm thấy cô không thể hiểu được, hai người bởi vậy chiến tranh lạnh với nhau.

Trong công ty mọi người đều biết bọn họ cãi nhau bởi vì soái ca lão bản bình thường luôn cười vui vẻ gần đây thái độ lạnh lùng có thể đông chết người, không khí trong công ty bởi vậy cũng trở nên có chút căng thẳng, làm người ta cảm thấy giống như đang đứng trên mặt băng mỏng.

Huống hồ, không chỉ gương mặt lão bản trở nên lạnh lùng mà ngay cả cái miệng bình thường luôn hay nói giỡn chọc cười mọi người lại trở nên sắc hơn cả dao, tùy tiện mở miệng trách cứ một câu cũng đủ để người khác sợ không còn giọt máu.

Thật là khủng khiếp.

Thì ra khi tâm trạng lão bản không vui lại đáng sợ như vậy, quả thực so với ma vương còn đáng sợ hơn.

Phàn thư ký — không đúng, hiện tại phải gọi là lão bản nương. Thì ra lực ảnh hưởng của cô với lão bản lại lớn như vậy, lớn đến nỗi bọn họ không thể không thừa nhận tầm quan trọng của cô. “Sở Ngữ nha,” Bởi vì lão bản nương không muốn mọi người gọi cô là lão bản nương, cho nên bọn họ vẫn như trước trực tiếp gọi tên của cô,“Cô cùng lão bản rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cầu xin hai ngươi đừng chiến tranh lạnh nữa, nhanh làm hòa đi. Lão bản không cười thật sự là khủng khiếp, bây giờ mỗi buổi tối đi ngủ tôi đều gặp ác mộng cô biết không?” “Đúng rồi, tôi cũng vậy.” “Lần trước tôi tính sai con số trên báo cáo bị mắng đến nỗi sợ không còn giọt máu nào, làm cho bây giờ mỗi lần làm báo cáo đều cảm thấy sợ hãi.” “Tôi còn thảm hơn anh. Tôi không có làm sai nội dung chỉ là thứ tự các trang giấy bị lỗi thế mà cũng bị ánh mắt lạnh lùng của lão bản làm cho cảm thấy như ngàn mũi tên xuyên vào tim, cảm giác đó thật đáng sợ.” “Đúng rồi, lần trước tôi cũng bị lão bản trừng mắt, thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp.” Thời gian nghỉ trưa, không biết mọi người có hẹn trước hay không mà đều chạy đến vây xung quanh cô, không có gọi cơm ở ngoài mà tự chuẩn bị cơm trưa nói muốn ăn cùng cô.

Về phần mục đích của buổi liên hoan này cô đã rõ ràng.

Phàn Sở Ngữ im lặng ăn cơm trưa, từ đầu tới cuối đều không lên tiếng trả lời.

Sau khi cãi nhau với Hạ Tử Kình, cô không đi xe của anh đến công ty nữa, cũng không ăn cơm trưa với anh, ngoại trừ ở trên giường, thời gian còn lại đều giống như người xa lạ.

Nói thật, cô cũng không biết tình trạng lại trở nên tồi tệ như vậy.

Lúc bắt đầu, cô giận anh nên không thèm để ý đến anh, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng khi anh đùa giỡn cô, nhưng khi cô chú ý thấy anh đã không hề có hành động nào với cô nữa, tất cả đã không còn kịp nữa rồi.

Từ nhỏ đến giờ cô không biết làm nũng, cũng không biết nói ngọt, cho nên sau khi anh không để ý cô nữa, cô hoàn toàn không biết phải làm cái gì.

Bởi vậy những oán giận, thê thảm của mọi người, cô cũng hoàn toàn cảm nhận được.

Còn chuyện vì sao cô không tan nát cõi lòng hoặc đau lòng khóc rống, là bởi vì tuy rằng anh cùng cô chiến tranh lạnh không để ý tới cô, nhưng buổi tối khi ở trên giường, anh vẫn cùng cô ôn nhu làm chuyện xấu, hơn nữa nhất định phải ôm lấy cô đi vào giấc ngủ.

Rất kì lạ phải không?

Đúng vậy, nhưng anh chính là có bản lĩnh làm cho mọi việc trở thành đương nhiên phải vậy, làm cho cô muốn đau lòng lại đau lòng không được, muốn cười cũng cười không được, chỉ cảm thấy vô lực và khó chịu.

Thậm chí ngay cả dạ dày của cô cũng giống như bị ảnh hưởng, mấy ngày nay cảm giác đặc biệt không thoải mái, nhưng cô lại không thể nói rõ là như thế nào không thoải mái.

Không một tiếng động thở dài một cái, cô đem cái bánh mới ăn được một nửa cất vào trong ngăn kéo. “Sở Ngữ, cô mới ăn được một chút sao lại không ăn nữa? Không cần nói với chúng tôi là cô đang giảm béo nha.” Có người nói. “Tôi không có giảm béo, chỉ là không thèm ăn mà thôi.” Cô nói. “Không thèm ăn? Cô mang thai sao?” Đột nhiên bị hỏi vậy làm cho Phàn Sở Ngữ giống như tỉnh mộng, ngốc sững ngồi một chỗ.

Cô đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng, tai ù đi.

Mang thai? Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì cô cũng mới 25 tuổi mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến việc làm mẹ đâu?

Nhưng cô đã quên mất một chuyện quan trọng, đó chính là nếu đã làm vợ người ta, tiếp theo tự nhiên sẽ làm mẹ. Chuyện này không liên quan gì đến tuổi tác, nó chỉ liên quan đến việc hai người có sử dụng biện pháp tránh thai hay không.

Cô không có, mà anh…… trong ấn tượng của cô anh hình như không sử dụng BCS…….

Mang thai? Có sao?

Hai người bọn họ đăng kí kết hôn đến nay cũng mới hai tháng mà thôi, làm sao có thể – Chờ một chút! Hai tháng?

Trong lòng Phàn Sở Ngữ đột nhiên căng thẳng, cảm giác đầu lại càng mơ hồ đi.

Hai tháng? Hai tháng?

Cô cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ lại, sau khi kết hôn với anh, chu kì của cô hình như cũng chưa đến?

Có sao?

Cô nhớ rõ lúc cô ở nhà anh, chu kì của cô có đến nhưng chỉ một lần lúc cô vẫn ở phòng khách…….

Nha, trời ơi, cô thật sự mang thai sao? Trong bụng cô thật sự đã có em bé, con của bọn họ sao? “Sở Ngữ, cô có khỏe không? Tại sao không nói chuyện? Mặt cô hơi tái nhợt, có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” đồng nghiệp ngồi xung quanh hỏi cô, trên mặt mỗi người là sự lo lắng. “Tôi không sao.” Cô lắc đầu nói, sau đó nhìn mọi người, đột nhiên nghĩ đây là một cơ hội. “Mọi người…… Ách, gần đây có liên lạc với nhóm Thái Như Tâm bọn họ không? Có biết ba người họ bây giờ như thế nào không?” Cô có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi.

Từ khi sự việc xảy ra đến nay, bởi vì tự trách cũng bởi vì ngượng ngùng, cô cũng chưa àn nào mở miệng nhắc đến chuyện này, chỉ sợ mọi người nghĩ cô mèo khóc chuột giả từ bi. Nhưng bây giờ nhìn thấy mọi người lo lắng cho sức khỏe của cô, cô cảm thấy nếu hỏi một chút chắc không sao. “Cô còn nhắc đến bọn họ làm gì?” “A?” hoàn toàn không dự đoán được sẽ nghe câu trả lời mang theo sự khinh thường như vậy, Phàn Sở Ngữ cứng họng ngây dại. “Tuy rằng chúng ta làm quan hệ xã hội, bộ mặt rất quan trọng, nhưng các cô ấy thật sự trang điểm xinh đẹp quá mức, làm cho người khác nhìn thật không vừa mắt.” Có người phê bình. “Thì ra cô cũng nghĩ như vậy? Tôi còn nghĩ chỉ có mình tôi nghĩ như vậy thôi.” Giọng điệu giống như vui mừng bất ngờ gặp được tri âm. “Tôi có thể chịu được các cô ấy trang điểm xinh đẹp, nhưng họ lại tự cho là đúng lại không biết xấu hổ khiến cho tôi không thể chịu đựng được.” “Ai mà chịu đựng được? Rõ ràng chính là mình ham hư vinh, đem công tác làm ván cầu, lại nói là vì công ty phải hy sinh, thật sự là rất không biết xấu hổ.” Phê bình trào phúng như sóng triều, từng đợt tiếp theo từng đợt. “Nếu thật sự vì công ty thì nên đem tiền boa giao ra đây, như vậy mới gọi là vì công ty.” “Cái này cô không hiểu rồi, đó không phải tiền boa đâu, rõ ràng là tiền kiếm được sau khi qua đêm đó? Làm sao có thể kêu các cô ấy giao ra đâu?” Lời này vừa nói xong, mọi người đều bật cười.

Chỉ có Phàn Sở Ngữ không cười, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói cái gì. “Mọi người rốt cuộc đang nói cái gì?” Cô rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

Mọi người không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn cô. “Cô chẳng lẽ không biết gì sao?” “Biết cái gì?” Vẻ mặt cô mờ mịt nhìn mọi người. “Chính là……” Vẻ mặt mọi người là muốn nói nhưng lại do dự, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không ai dám nói trước. “Chính là cái gì?” Phàn Sở Ngữ tiếp tục hỏi. “Sở Ngữ nha, việc này lão bản cũng từng nói với cô sao?” Cô nhíu mi, nhẹ nhàng sờ lên miệng, mới oán giận hạ thấp giọng nói:“Anh ấy căn bản cái gì cũng chưa nói. Tôi hy vọng anh ấy có thể cho các cô ấy một lần cơ hội nữa, không nên lãnh khốc vô tình như vậy, anh ấy một câu liền liền bác bỏ, ngay cả một giây do dự cũng không có.” Xung quanh hoàn toàn yên lặng, mọi người đều cứng họng, ngốc gỗ nhìn cô. “Làm sao vậy?” Cô hỏi. “Sở Ngữ, không phải cô vì chuyện này mà cãi nhau với lão bản chứ?” có người dè dặt hỏi cô.

Cô mím môi, bất đắc dĩ gật đầu:“Đúng rồi.” “Oh my god!” Có người bật thốt kêu lên. “Chuyện này rất không đáng! Chúng ta rất oan uổng! Thế nhưng vì ba người họ mà chịu khổ, rất không đáng!” “Sở Ngữ, cô hãy nghe cho kỹ, các cô ấy căn bản là không xứng đáng để cho cô cầu xin. Cô có biết các cô ấy làm cái gì không? Hành vi vô sỉ, ngủ cùng đối tác của công ty để đòi hỏi quà tặng, không nghe lời khuyên của mọi người thì thôi, lại dám lớn tiếng nói là vì công ty.” “Các cô ấy thật sự thật không biết xấu hổ, quá đáng hơn nữa, lần này thế nhưng dám giở trò với lão bản, nói gì là cô có thể các cô ấy sao lại không? Các cô ấy thật sự điên rồi!” “Ba người bọn họ bị lão bản đuổi chính là trừng phạt đúng tội, không đáng thương hại.” “Đúng vậy! Cho nên cầu xin cô, Sở Ngữ, nhanh chóng làm hòa với lão bản đi. Vì ba người kia mà cãi nhau với lão bản thật không đáng giá.” “Quan trọng là lão bản khó chịu, mọi người đều chịu khổ. Tự nhiên căng thẳng lại vì chuyện này, chúng ta thật oan uổng quá! Thật không đáng!” Từng câu từng câu kể lại chuyện khiến cho người ta khiếp sợ thật sự dọa Phàn Sở Ngữ ngây người, cô không biết sau lưng chuyện này lại che dấu sự thật kinh người như vậy, khó trách lão công kiên quyết bác bỏ cầu xin của cô.

Vấn đề là, tại sao anh không nói rõ với cô? Nếu anh đem những hành vi của nhóm ba người nói rõ cho cô biết, cô làm sao còn có thể vì họ mà xin anh?

Trận cãi nhau này thật không đáng, thật sự là không đáng.

Phàn Sở Ngữ càng nghĩ càng nôn nóng, căn bản là không thể nhẫn nại đợi sau khi tan tầm về nhà cùng lão công phá băng, cho nên sau giờ nghỉ trưa vừa thấy anh đi vào văn phòng, cô liền lập tức đứng dậy đi vào phòng anh. “Chuyện gì?” Ngẩng đầu nhìn thấy cô đi vào văn phòng, anh lạnh lùng, công thức hoá mở miệng hỏi cô.

Trước tiên cô đem cửa đóng lại cẩn thận, rồi mới quay đầu đối mặt anh, sau đó mở miệng nói:“Em có chuyện muốn hỏi anh.” “Bây giờ đang là thời gian làm việc.” Anh nhìn cô một cái.

Anh lại trả lời cô như vậy? câu trả lời của anh làm cho cô có chút tức giận. “Tại sao anh không đem chuyện nhóm Thái Như Tâm đã làm nói rõ cho em biết? Nếu anh nói rõ với em, em cũng sẽ không kiên trì muốn anh cho họ thêm một cơ hội trở về công ty.” Cô theo dõi thái độ của anh. “Quyết định nhân viên nghỉ việc là việc của lão bản, anh nghĩ không cần thiết phải giả thích với em quyết định của anh.” Sự thật là, anh không muốn đem những chuyện dơ bẩn này làm ô nhiễm tai cô cũng như tâm hồn thuần khiết của cô.

Thái độ lãnh đạm của anh giống như muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với cô, làm cho cô có chút ủy khuất lại tức giận. “Anh còn muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với em phải không?” Cô hỏi anh. “Trận chiến này không phải anh bắt đầu.” “Cho nên ý anh là muốn tiếp tục có phải không?” Anh không lên tiếng trả lời, chỉ là thái độ không thay đổi, nhìn cô không chớp mắt.

Anh không phủ nhận làm cho cô tức giận, hờn dỗi nghĩ rằng anh không để ý đến cô nữa, muốn quên cô rồi. “Em tự mình đi bệnh viện, không cần anh đi cùng.” Cô buồn bực nói xong xoay người bước đi. “Chờ một chút!” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng anh quát to.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh, lại phát hiện trên ghế đã không thấy anh, ngay lúc đó anh đã đi đến bên cạnh cô. “Đi bệnh viện nào? Em không thoải mái ở đâu?” Anh cầm tay cô, khẩn trương hỏi. “Anh quan tâm sao?” Cô nhìn anh, thong thả hỏi.

Bạn đang đọc Lão Nhị Là Lão Bản của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.