Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam mộ quân ( nhất )

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

..

Nói đến nhân tài mới nổi trong chốn võ lâm, đương nhiên không thể thiếu lão nhị và lão tam của Triển gia, Triển Mộ Liễu và Triển Hoài Quân, tuy rằng mới chỉ mười tám tuổi, nhưng đều là hạng kì tài kiệt xuất, hơn nữa hai người họ còn có một lão ba đầy “truyền kỳ”, bởi vậy càng thêm nổi danh..

Mẫu thân của Triển Mộ Liễu là đương niên y tiên “Thánh thủ” Liễu Tố Tiên, vị nữ y này đi khắp thiên hạ, coi việc cứu người là nhiệm vụ của mình, thế nhưng Triển Mộ Liễu năm mười tuổi lại lạy Ngũ Độc Giáo giáo chủ làm sư phụ, học hết một thân độc công. Cá tính hắn gian tà giả dối, ngạo nghễ vô cùng, đối với người dám đắc tội hắn thường thường ngoan độc thẳng tay, tàn nhẫn vô tình, hơn nữa lại hỉ nộ vô thường, nên được xưng tụng “Tiếu chỉ vong xuyên”.

Người giang hồ chỉ cần nói đến Triển Mộ Liễu liền hạ giọng, “Tiếu chỉ vong xuyên, một đi không trở lại a!” Bởi Triển Mộ Liễu cực kỳ thích cười, cười khẽ, cười mỉm, cười tươi, thế nhưng một bên cười một bên hạ độc, người như thế, quả thực tựa như quỷ hồn lấy mạng từ âm phủ trồi lên, muốn yên thân thì đừng nên động đến…

Tới Triển Hoài Quân, lại vừa lúc tương phản.

Mẫu thân của Triển lão tam nhà ta, là nữ ma đầu nổi danh “Nhất kiếm vô ưu” Quân Vô Ưu. Vị ma nữ này coi việc giết sạch võ lâm chính phái là nhiệm vụ của mình, nhưng Triển Hoài Quân năm ấy mười tuổi lại lạy Kiếm Thánh làm sư phụ, không chỉ học kiếm pháp, còn đem cá tính của sư phụ học đủ mười phần, nghiêm túc chính trực, câu nệ hữu lễ, giả như gặp chuyện bất bình, nhất định rút kiếm tương trợ, cùng với ba sư đệ được xưng là tứ quân tử.

Người trên giang hồ chỉ cần nhắc tới Triển Hoài Quân liền lộ ra vẻ sùng bái, “Bạch mai quân tử, một thân thanh liệt a!” Đương nhiên Triển Hoài Quân cũng trở thành đối tượng kén rể hàng đầu của các đại môn phái võ lâm, nếu như nhà hắn không ‘quỷ dị’ như vậy, thì chắc chắn trăm phần trăm là mối duyên tốt…

Thành thật mà nói, Triển Quang Phong đã từng hoài nghi vô số vô số vô số lần, hai đứa này chắc chắn là phối sai mẫu thân, y cá tính đến xem, căn bản rất rõ ràng lão nhị là nhi tử của Quân Vô Ưu, lão tam là nhi tử của Liễu Tố Tiên a! Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc lão nhị cười rộ lên hình dáng ôn nhu cực giống Liễu Tố Tiên, còn lão tam lại có đôi mắt cùng diễm lệ Quân Vô Ưu y như đúc, lâu dần Triển Quang Phong cũng đành thỏa hiệp.

Chung quy lại, cho dù là một ma đầu một đại hiệp, thay đổi mụ mụ thì đứa nhỏ vẫn là của Triển gia, không sai không sai nha.

Căn cứ theo giang hồ nhân sĩ phỏng đoán, Triển Hoài Quân cương trực công chính khẳng định cùng tâm thuật bất chính Triển Mộ Liễu như nước với lửa, có điều sự thật thường thường trái ngược, bởi tình cảm đôi huynh đệ này phải nói là __cực kỳ tốt.

Mấy ngày nữa sẽ đến Trung Thu, trước đó không lâu Triển Hoài Quân mới từ sư môn trở về, ở trong hậu viện nhà mình, nhìn hoa viên ngập đầy ánh trăng, hưởng thụ ngày thu thanh tĩnh.

Cha với Nhị gia, đại ca cùng đại tẩu đều không ở nhà, nhị ca đang trên đường từ sư môn trở về, song bào thai bận đến đầu tắt mặt tối, chỉ có Triển Hoài Quân một người lẳng lặng ngồi uống rượu, nhưng đối với người thích một chỗ như Triển Hoài Quân mà nói, thanh u như vậy thực sự rất hợp ý.

Đột nhiên, một con chim nhỏ đuôi ngũ sắc bay vào trong vườn, ngay phía trên đầu Triển Hoài Quân đảo quanh, cất tiếng hót thanh thúy dễ nghe.

Triển Hoài Quân hơi vươn tay, bất đắc dĩ nghĩ, dùng loại chim dễ gây chú ý như thế để đưa tin, chắc chỉ có cái tên lúc nào cũng nghênh ngang, bá đạo kia…

Chim nhỏ bay xuống, đậu trên tay hắn, Triển Hoài Quân vừa nhìn, quả nhiên bên chân chim có cột tờ giấy, nhẹ buông tiếng thở dài, gỡ xuống xem.

“Hoài quân chúc thu dạ, tán bộ vịnh lương thiên, không sơn tùng tử lạc, u nhân ứng vị miên.” Trên giấy viết nhất thủ thơ ngũ tuyệt, nhưng ngay cả ký tên cũng không.

(Trình của ta có hạn, chỉ tạm dịch nghĩa được thế này thôi, chứ dịch thành thơ thì ta chịu: Đêm thu nhớ thương người, tản bộ ngâm thơ trong đêm lạnh, trên đồi hạt thông rơi, tĩnh mịch người chưa ngủ.)

Triển Hoài Quân trầm ngâm nửa ngày, vào thư phòng lấy nghiên mực, chim ngũ sắc đậu trên vai hắn.

Triển Hoài Quân cầm giấy, viết xuống ba chữ thật to: “Xem không hiểu.” lập tức cột vào bên chân chim, để nó bay đi.

Dưới ánh trăng, Triển Hoài Quân tiếp tục thản nhiên uống rượu.

Không quá hai khắc, chim ngũ sắc đã bay về, Triển Hoài Quân “Di” một tiếng, lẽ nào Nhị ca ở gần nhà? Đem chim chiêu xuống, trên giấy lại viết một thủ thi.

“Lữ quán vô lương bạn, ngưng tình tự tiễu nhiên. Hàn đăng tư cựu sự, đoạn nhạn cảnh sầu miên. Viễn mộng quy xâm hiểu, gia thư đáo cách niên. Thương giang hảo yên nguyệt, môn hệ điếu ngư thuyền.”

(Oài, lại dịch: Quán khách không bầu bạn. Tình tự lặng ngưng. Đêm lạnh, đèn cao hoài chuyện cũ. Chim nhạn lạc đàn âu sầu ngủ. Bình minh gần lên, giấc mộng xa xôi lại quay về. Đã lâu mới nhận được thư nhà. Trăng mờ lấp loáng trên dòng sông, vấn vương đầy ngập thuyền.)

Triển Hoài Quân thầm nghĩ ngươi ở ngay gần nhà, còn không đi về, oán giận cái gì lữ quán? Cầm lấy bút, lược lược viết xuống: “Xem không hiểu.”, rồi lại để chim bay đi.

Không quá lâu sau, chim đã lại trở về, lần này viết: “Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh. Thiên giai dạ sắc lương như thủy, tọa khán khiên ngưu chức nữ tinh.”

(Ánh nến lạnh lẽo soi rọi bình phong, tựa như cái bẫy dụ hoặc đom đóm thiêu thân lao vào. Không trung tối đen lạnh băng như nước, lặng trông Khiên Ngưu, Chức Nữ.)

Lần này Triển Hoài Quân cũng lười viết, lập tức thả chim bay đi.

Quá một hồi chim ngũ sắc lại bay về, trên giấy viết: “Cũng không nhớ ta sao?”

Triển Hoài Quân nở nụ cười, cầm bút viết một chữ “Không”, để chim mang đi.

Thư tiếp rất nhanh đã tới, viết: “Nhưng ta rất nhớ đệ.”

Triển Hoài Quân thầm nghĩ ngươi bớt mắc ói chút, chúng ta là huynh đệ ngươi lại viết giống như cho tình nhân. Nhưng hắn thường nhường nhịn Triển Mộ Liễu, cuối cùng vẫn là thở dài, lấy bút viết: “Nhanh về nhà đi.”

Chim ngũ sắc lại bay đi chưa tới hai khắc, thì có một người leo tường mà vào, hắc y phấp phới, tiếu ý trên môi, không ai khác ngoài Triển Mộ Liễu.

“Ngay cạnh nhà, còn bày đặt truyền tin?” Triển Hoài Quân thản nhiên nói, một bên rót thêm rượu.

Triển Mộ Liễu cười cười ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng không bắt chuyện, cầm lấy chén rượu của Triển Hoài Quân, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: “Rượu không tệ.”

“Không phải chuẩn bị đưa cho ngươi.” Triển Hoài Quân liếc hắn.

Triển Mộ Liễu cười càng thêm tươi, “Không cảm thấy viết thơ phong nhã?”

Triển Hoài Quân hừ một tiếng, “Phiền phức.”

Triển Mộ Liễu nhẹ nhàng cười, cong môi hỏi: “Xa nhau mấy tháng, nhớ ta không?”

Triển Hoài Quân thật sâu liếc nhìn hắn một cái: “Ta không nhớ cha, không nhớ Nhị gia, không nhớ đại ca, cũng không nhớ lão tứ lão ngũ, ta nhớ ngươi làm cái gì?”

Triển Mộ Liễu lập tức lộ vẻ ủy khuất, “Sao lại đánh đồng ta với bọn họ!”

Triển gia lão nhị cùng lão tam cá tính từ nhỏ hoàn toàn trái ngược, Triển Mộ Liễu thích cười, thích nháo, Triển Hoài Quân thích yên tĩnh, luôn vẻ mặt lãnh đạm, Triển Mộ Liễu kết giao bằng hữu thì ngay lập tức xưng huynh gọi đệ, Triển Hoài Quân nhưng thủy chung đạm mạc xa cách, thậm chí Triển Mộ Liễu thích màu đen, Triển Hoài Quân lại không phải màu trắng tuyệt không mặc, nói chung thì cực kỳ tương phản.

Hai huynh đệ như vậy, cảm tình lại đặc biệt tốt, hay có lẽ nguyên nhân chính là bởi tương phản, lúc Triển Mộ Liễu chơi xấu, Triển Hoài Quân sẽ bao dung, mà Triển Hoài Quân vô luận bày ra thần sắc băng lạnh gì, Triển Mộ Liễu cũng không sợ hãi xa cách, quan hệ hòa hợp cứ thế duy trì đến tận khi lớn.

Đương nhiên đối với Triển Hoài Quân mà nói, tình huynh đệ như vậy thực đáng vui mừng, nhưng đối Triển Mộ Liễu mà nói có đúng như vậy hay không lại là một chuyện khác…

“Vào nhà thôi.” Triển Hoài Quân ý bảo Triển Mộ Liễu thu dọn những thứ trên bàn, lập tức xoay người vào phòng.

“Mấy ngày nữa là đến Trung Thu a.” Triển Mộ Liễu đuổi kịp đệ đệ, mỉm cười nói.

“Ừ, đại ca đại tẩu hẳn là sẽ về, lão tứ với lão ngũ cũng có thể phun ra oán khí.” Triển Hoài Quân chậm rãi gật đầu.

Hai người nhàm chán bình phẩm việc cái tính vô trách nhiệm của đại ca có hay không có phần công của lão cha. Tới tận lúc đến cửa phòng mình, Triển Hoài Quân mới dừng lại, hơi hơi nhíu mi, “Ngủ ngon”. Tuy là câu khẳng định nhưng ngữ ý lại mang theo nghi vấn.

“Ta muốn ngủ cùng ngươi…” Triển Mộ Liễu khuynh thân ôm lấy thắt lưng đối phương, đầu cọ cọ trên vai làm nũng.

Triển Hoài Quân khẽ thở dài, “Rốt cuộc ai là ca ca?”

“Ta.” Triển Mộ Liễu cười tươi như hoa, “Bất quá là trình tự sắp xếp a, nói không chừng có lẽ lúc mẫu thân sinh ta ở gần Triển gia mà thôi, kỳ thực ngươi mới là ca ca.”

Triển Hoài Quân gật đầu, “Ta cũng nghĩ ta mới là ca ca.” Lập tức nghiêng người, cho đối phương theo vào phòng.

Ngược lại với phỏng đoán của võ lâm nhân sĩ, Triển Mộ Liễu, Triển Hoài Quân huynh đệ cảm tình không chỉ tốt, mà còn tốt đến độ đồng sàng cộng chẩm, lại còn không phải là cứng ngắc quay lưng về phía nhau, mà là trắng đêm nói chuyện phiếm đến sáng ôm nhau ngủ.

Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ ở trong chốn giang hồ buồn chán tạo thành sóng gió, dù sao ma cung không có, thế lực ác cũng rất an phận, đại hiệp tuỳ tiện quơ ra cũng được một đống chuyện bát quái linh tinh vỉa hè, vũ lâm nhân sĩ cũng coi như có chút an ủi, bởi thế một chút việc nhỏ đều có thể từ hương dã truyền tới kinh thành rồi lại từ kinh thành truyền về hương dã, nội dung bị thay đổi đến trình độ hoàn toàn đoán không ra đây là chuyện nhỏ lúc đầu.

Nói thực ra, nhiều ít thiếu niên hào hiệp tiền đồ nếu bị mất __có lẽ là do___ tin đồn bát quái, miệng lưỡi thế gian thật không chỉ là nặng tựa ngàn cân, mà còn có thể làm rất nhiều chuyện, đây chính là điểm kỳ diệu của chốn giang hồ a.

Hương dã: chốn thôn quê.

Bạn đang đọc Lão Gia Hệ Liệt Hợp Tập của Nhã Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.