Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương tư ( nhị )

Phiên bản Dịch · 2284 chữ

Ánh đèn rực rỡ nổi lên, nơi này vừa vào tối liền trở nên náo nhiệt, nữ tử mỹ lệ ỷ tại lan can, cười duyên ngoắc ngoắc người dưới lầu, mỹ mạo thiếu niên y ôi trong lòng nam tử, oanh thanh yến ngữ, xuân tình tràn ngập.

Lần thứ hai trở lại, Tương Mạt thật bất an, nhưng thấy trước mắt là bóng lưng cao ngất của người nọ, chẳng hiểu vì sao, tâm cũng dần dần bình ổn.

Thực sự có thể vĩnh viễn rời khỏi nơi này sao? Vĩnh viễn rời bỏ cuộc sống trước kia?

Trong Thủy Nguyệt Lâu, bởi sự xuất hiện của Tương Mạt mà một trận xôn xao.

Triển, Tả hai người ở hội đấu giá cướp đi hắn, thực sự chấn động một hồi, hôm nay Thủy Nguyệt Lâu lại đông khách nhân hơn ngày thường, bầu không khí ngay sau khi Tương Mạt xuất hiện sôi trào tới cực điểm.

“Con của ta nha____con cuối cùng cũng đã về rồi__” Tú bà khóc lóc tiến lên ôm hắn.

Tương Mạt muốn tránh cũng không dám, chỉ co rúm lại đứng tại chỗ.

Triển Tư Hoàn hừ một tiếng, lôi hắn ra phía sau mình, lãnh đạm nói: “Ta muốn chuộc thân cho hắn.”

Thủy Nguyệt Lâu lần thứ hai sôi trào, người vừa lên tiếng là ai vậy? Không phải là lãnh diệm diêm vương của Triển gia Triển Tư Hoàn sao! Phụ thân hắn cưới nam tử làm vợ, hắn cư nhiên cũng ngang nhiên nói muốn vì tiểu quan chuộc thân! Đầu năm nay nam phong mặc dù thịnh hành, nhưng cũng chưa đến mức lớn mật như Triển gia a!

Tú bà nhìn Tương Mạt kề tại bên người Triển Tư Hoàn, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nhãn châu xoay động, bồi cười nói: “Vị đại gia a, đứa nhỏ này nhưng là ta ưa nhất nha…”

Tương Mạt vừa nhìn đã biết tú bà muốn nâng giá mình, cắn cắn môi, quyết định lên tiếng ngăn lại.

Nhưng hắn vừa mới mở miệng, Triển Tư Hoàn đã đem hắn ôm vào lòng, lạnh lùng cười: “Hắn giờ đã là người của ta, ma ma, vật bán đấu giá đều không phải xử nữ, sợ rằng không còn giá trị đi? Cùng với giữ hắn lại, không bằng để ta thục hắn ra.”

Tương Mạt vừa xấu hổ vừa giận dữ, chậm rãi nhắm lại con ngươi đã rưng rưng nước.

Nam nhân ôm ấp thật ấm áp, tay để trên lưng hắn hữu lực mà ổn định, làm cho hắn có cảm giác an toàn, thế nhưng song song với nó là ngữ khí giao dịch đàm phán thâm sâu tổn thương hắn, có thể được chuộc thân, hắn cũng biết chính mình không có tư cách oán hận.

Đối tiểu quan mà nói, vận khí của hắn đã quá tốt, chí ít đứng ra muốn chuộc thân cho hắn, là trưởng tử của Triển gia. Tương Mạt cười cười tự giễu.

Tú bà biết nếu cùng Triển Tư Hoàn cò kè mặc cả cũng không được lợi, chuyển biến tốt hãy thu, cười nói: “Để đứa nhỏ này gả ra ngoài tất nhiên là chuyện vui của Thủy Nguyệt Lâu, chỉ cần ngài cho bảo bối nhi tử của ta được hạnh phúc, không cần phải đàm việc tục khí như vậy, ha hả! Chỉ là gia có gia quy, về tiền cho đêm đầu và chuộc thân…”

“Ta sẽ trả theo quy định.” Triển Tư Hoàn xua tay, ý bảo gia phó đem ngân phiếu đưa qua.

Tú bá quét nhanh qua con số, cười giả lả cúc cung nói: “Vậy đứa nhỏ này liền giao cho Triển gia, Triển gia sẽ đối hắn tốt nhất!”

Triển Tư Hoàn đạm mạc gật đầu, ôm Tương Mạt rời đi.

.

.

Những ngày của Tương Mạt ở Triển gia khá nhẹ nhàng, Triển Quang Phong vốn chủ trương hắn việc gì cũng không cần làm, nhưng hắn kiên trì phải làm tiểu tư, thế nên giao việc cho hắn chỉ là loại công tác đơn giản như vẩy nước quét sân mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, Tương Mạt cũng đã rất hài lòng, nghĩ muốn làm đến nơi đến chốn, thời gian ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười mua vui cho thiên hạ, hắn nhất nhất muốn quên đi.

Cá tính Tương Mạt ôn hòa rộng rãi, lại rất chịu khó, tôi tớ Triển phủ đều thích hắn, rất nhanh liền cùng hắn thân thiết, đặc biệt là mấy vị đại thẩm, luôn xót hắn thân thể đơn bạc, thoạt nhìn nhu nhược.

Triển Quang Phong cùng Tả Tễ Nguyệt ở nhà không được bao lâu lại chạy ra ngoài rong chơi, Triển gia phụ mẫu lại càng quanh năm suốt tháng không có mặt, năm vị thiếu gia cũng mỗi người mỗi việc, bình thường cũng không thấy, chỉ có Triển Tư Hoàn là hay gặp, mỗi lần gặp nam nhân nhất định sẽ ngừng công chuyện, hỏi hắn một ít sinh hoạt vặt vãnh, xác nhận hắn sống được tốt.

Mặc dù biết đó chẳng qua chỉ là “công tác” Tả Tễ Nguyệt giao phó, Tương Mạt cũng đã rất vui mừng, cả đời hắn chưa từng có ai quan tâm như thế, không ai sẽ đối hắn hỏi han ân cần, không ai chăm lo hắn, hắn tuy là được Triển Quang Phong cùng Tả Tễ Nguyệt cứu ra từ thanh lâu, nhưng chỉ đến khi gặp Triển Tư Hoàn, bị đẩy vào lòng hắn, bị hắn ôm, ngẩng đầu nhìn hắn, từ đấy về sau liền như chim non một lần thấy mẹ là nhận định.

Loại tâm tình này thực sự kỳ lạ, dù là Triển Tư Hoàn băng lãnh đạm mạc, nhưng chỉ cần vừa thấy hắn, nói với hắn một hai câu, trong lòng không hiểu sao đã thấy ấm áp, thậm chí nóng không ngừng.

Tương Mạt đối loại tâm tình này không biết nên xử lý ra sao, chỉ có thể nỗ lực đem bổn phận làm thật tốt, trước mặt người nhu thuận, nghe lời, tẫn trách, chỉ hy vọng ánh mắt người nọ bớt sương lạnh đi một ít.

Tại trong Triển phủ, đương một gã tiểu tư bình thường, những ngày như vậy, cũng đã phi thường hạnh phúc.

“Tương Mạt này, đêm nay có khách quý quan trọng đến phủ bàn chuyện làm ăn đấy!” Trù phòng đại thẩm vừa rửa bát vừa nói, “Nếu cháu không có việc gì thì hỗ trợ bưng bê có được không?”

“Đương nhiên!” Tương Mạt cười gật đầu, “Khách nhân gì mà quan trọng thế thẩm, khiến nhân lực trong phủ cũng không đủ vậy?”

“Trời mới biết!” Đại thẩm lẩm bẩm, “Chỉ nghe nói là mối làm ăn lớn lắm, đại thiếu gia càng ngày càng mở rộng gia nghiệp a, Triển phủ đều do hắn một tay chống đỡ đâu! Đừng xem hắn mới mười tám tuổi, cái gì sóng to gió lớn lại chưa từng thấy qua nha, bất quá cũng thực khổ cho hắn, mới mười tám tuổi mà.”

Tương Mạt thấy tim mình xiết lại, cười nói: “Đại thiếu gia…Thực sự rất khổ cực…” Hắn ở trong Triển phủ cũng được một tháng, cố sự của năm vị thiếu gia nghe được không thiếu, Triển Tư Hoàn mặc dù không phải người giang hồ, tôi tớ đều nói hắn là ‘võ lâm chí tôn’ trên thương trường, dùng ngữ khí kể về hiệp khách kể những sự tích ấy, kể đại thiếu gia làm cách nào chỉnh bại địch nhân, kể tới đoạn cao trào còn hứng khởi nhảy dựng lên huy huy nắm tay.

“Đúng vậy, thực rất giỏi đó!” Đại thẩm ha ha cười, “Người như đại thiếu gia a, nên phối với một thê tử hiền tuệ! Hay nhất là sinh một đứa nhỏ thông minh, mới sớm cởi bỏ gánh nặng trên người, ha ha!”

Nghe vậy lòng Tương Mạt đau xót, sắc mặt thảm trắng đi.

Đại thẩm lại càng hoảng sợ, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt không tốt nha! Có phải thân thể khó chịu hay không? Nếu khó chịu buổi tối không cần hỗ trợ, sớm đi nghỉ ngơi…”

Tương Mạt cường cười nói: “Không có việc gì, chỉ hơi choáng váng một chút mà thôi, buổi tối cháu sẽ đi hỗ trợ.” Muốn gặp hắn…

Muốn gặp hắn, nhưng vẫn không quên hai người là chủ tớ cách biệt, cho dù không nhớ, cũng biết chính mình cơ bản không xứng, chỉ nghe thôi cũng đã rất đau, dù vậy…Vẫn muốn gặp hắn…

Tương tư giấu kín trong lòng, đã sâu tới mức không thể khống chế.

Chỉ cần xa xa nhìn mặt, như vậy đã tốt lắm rồi.

Đương buổi tối nhìn thấy khách nhân là ai, Tương Mạt trắng bệch mặt.

Vương viên ngoại, là khách nhân trước đây của hắn, khi đó hắn là thanh quan, người này dùng ánh mắt dâm dục nhìn hắn, thường thường muốn sờ mó hắn, đêm đầu bán đấu giá, ra giá cao nhất cũng chính là người này…

Tương Mạt cúi thấp đầu bưng đồ ăn lên, thầm hy vọng không bị nhận ra, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Triển Tư Hoàn, sợ Triển Tư Hoàn tức giận, đặt đồ ăn xuống liền đi nhanh, không ngờ Vương viên ngoại lại cao giọng hô: “Đây không phải là Tương Mạt sao!”

Tương Mạt run lên, bản năng nhìn về phía Triển Tư Hoàn.

Triển Tư Hoàn vẫn mặt không đổi sắc, chỉ có Triển Niệm Linh cười nói: “Thì ra là người quen, mặc dù không tính là tha hương ngộ cố tri, cũng là chuyện vui ha ha!” Triển Niệm Hoa lập tức tiếp lời: “Đã có quen biết, vậy vụ làm ăn lần này coi như dành cho người một nhà đi!” Nói xong hai người đều tự kính rượu.

Tương Mạt đứng ở tại chỗ, cũng không biết ở thì tốt hay đi mới tốt, chỉ có thể cố gượng cười.

Vương viên ngoại đã hơi men say, thấy sắc mị mắt, cười nói: “Trước đây ta cũng thường nghe Tương Mạt đánh đàn, xướng xướng khúc, đúng là hạng nhân gian tiên cảnh! Triển công tử nếu tốn nhiều ngân lượng mua hắn, sao lại để hắn ở chỗ này làm tiểu tư?”

Song bào thai quay đầu nhìn nhau, thấy đại ca không có ý định trả lời, liền cười cười: “Còn không phải ngài tới, nhân thủ thiếu, mới cần hắn hỗ trợ!”

Vương viên ngoại khinh khỉnh vẫy vẫy tay, “Tương Mạt a, không cần bưng thức ăn nữa, thật lâu không gặp rồi, lại bên này bồi ta đi!”

Tương Mạt cứng đờ người, nước mắt đã rưng rưng, hắn ngây ngốc nhìn Triển Tư Hoàn, nhưng thấy đối phương nhãn thần băng lãnh, ngực cũng trở nên lạnh lẽo.

Phải rồi, người ấy là một thương nhân, đương nhiên lợi ích đặt lên đầu, vụ buôn bán này trọng yếu như vậy, sao có thể chỉ vì một gã tiểu tư mà mất? Để hắn đi bồi rượu, cũng không phải vấn đề gì, nợ Triển gia nhiều như thế, chỉ làm một gã tiểu tư thật không đủ bù vào ngân lượng bọn họ mất cho hắn, hiện tại hẳn nên là lúc phải trả.

Ngực co rút đau đớn, Tương Mạt tuyệt vọng bước về phía Vương viên ngoại.

Mới đi đến gần tịch, chợt nghe thấy tiếng Triển Tư Hoàn cười nhạt, thân thể bị lôi kéo, sau đó ngã vào vòng tay ấm áp, ngẩng đầu, ôm hắn chính là người nọ, tay ở bên hông hắn xiết thật chặt, khiến hắn thấy hơi đau, nhưng đau nhức trong ngực thì lại biến mất hoàn toàn, thậm chí còn thấy thoải mái ấm áp như đứng dưới ánh mặt trời.

“Tương Mạt là người của ta, chỉ bằng ngươi, cũng muốn được đến hắn?” Triển Tư Hoàn cười nhạt.

Hắn gọi tên ta…Tương Mạt run rẩy, khiếp sợ nhắm mắt lại, lại lập tức mở, không muốn bỏ qua biểu tình của người nọ, thậm chí chỉ là lãnh đạm.

“Ngươi__” Mặt Vương viên ngoại trắng bệch, “Triển gia thiếu chủ, vụ làm ăn này ngươi không muốn làm sao?”

Tương Mạt cả kinh, giật giật tay áo Triển Tư Hoàn.

Triển Tư Hoàn cong cong khóe môi, nhưng hắn mỉm cười so với không cười còn lãnh khốc hơn, tựa hồ sợ đối phương nghe không hiểu, hắn đem mỗi câu mỗi chữ nói thật chậm rãi: “Mối hàng của Vương gia, sau này Triển gia đều không cần.”

Sắc mặt Vương viên ngoại từ trắng chuyển xanh, “Chẳng qua chỉ là một nam sủng mà thôi!”

Triển Niệm Linh cười ha ha, “Cái gì mà ‘chỉ là’? Đây là nam sủng của đại ca ta a! Nam sủng của đại ca ta so với ngươi còn có giá trị!”

Triển Niệm Hoa cười tiếp lời: “Ngươi cho là Triển gia rất cần hàng của các ngươi? Cùng lắm là dệt hoa trên gấm, làm cũng được không làm cũng không có vấn đề gì!”(dệt hoa trên gấm: ý chỉ thứ góp vào rất nhỏ bé so với những gì đã có )

“Ngẫm lại tổn thất vẫn là các ngươi thôi.” Triển Tư Hoàn lại cười nhạt, không để ý tới Vương viên ngoại run run quỳ xuống cầu xin, ôm lấy Tương Mạt liền rời khỏi đại sảnh, “Tiễn khách!”

Bạn đang đọc Lão Gia Hệ Liệt Hợp Tập của Nhã Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.