Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hổ đan(2)

Phiên bản Dịch · 1685 chữ

Bầy sói hung mãnh như hồng thủy, phá vỡ đội ngũ của đám đệ tử Thần Mộ Tông.

- Nghiệt súc, ngươi dám!

Hồng trưởng lão mặt liền biến sắc. Lần nữa bị Doanh Thắng kiềm chế, không thể thoát thân được.

- Vương Hùng? Ngươi vẫn chưa chết?

Doanh Thắng cũng trừng mắt, nhận ra Vương Hùng.

Vương Hùng cũng không thèm để ý đến xung quanh, chậm rãi đi đến chỗ tiểu lão hổ màu đỏ.

Tiểu lão hổ nhìn Vương Hùng vô cùng sợ hãi. Bởi vì trong mấy ngày qua, tất cả mọi người ai ai cũng muốn hại nó. Mấy ngày qua chắc hẳn là những ngày đen tối nhất trong cuộc đời tiểu lão hổ.

- Không cần sợ, ta sẽ không làm hại ngươi đâu!

Vương Hùng nói với giọng an ủi, ôm lấy tiểu lão hổ.

Tiểu lão hổ mấy lần giãy giụa muốn từ chối, nhưng không thể tránh được, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Nấp trong ngực Vương Hùng, trong mắt tiểu lão hổ có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn để cho Vương Hùng ôm lấy.

- Không được tổn thương nàng ấy!

Yêu hổ Cự Thủ ngã xuống đất đã sắp chết, yếu ớt nói.

Bên kia, Hoàng trưởng lão bị Cự Khuyết đánh trọng thương, ứng phó không kịp, bây giờ lực chiến đấu đã suy giảm nhiều.

Một người một hổ, hung mãnh chém giết một hồi, cuối cùng,vì Hoàng trưởng lão bị thương quá nặng, lần nữa bị Cự Khuyết xé đi một cánh tay, liên tiếp lui về phía sau.

Bên kia, đám đệ tử Thần Mộ Tông chiến đấu với đám sói, liên tục bị thiệt mạng, trong nháy mắt đã chết hơn năm mươi người.

Thắng bại thay đổi không ngừng, chúng đệ tử Thần Mộ Tông trong nháy mắt đã bị áp chế.

Hoàng trưởng lão vết thương quá nghiêm trọng, hiển nhiên không cầm cự được lâu nữa.

- Rút lui!

Hồng trưởng lão giọng căm hận nói.

- Không thể rút lui! Một khi tin tức bị lộ thì...!

Lục trưởng lão lo lắng nói.

- Trước tiên chúng ta cứ tạm thời rút lui, mở Trấn Thiên Âm Sát Trận ra, người bên ngoài không thể vào được, người bên trong cũng không ra được, chúng ta trở về bẩm báo tông chủ, rồi tung một lưới bắt hết tất cả bọn chúng!

Hồng trưởng lão ra lệnh.

- Dạ!

Mọi người lên tiếng nói.

- Đi!

Hồng trưởng lão, Lục trưởng lão nhanh chóng tránh xa Doanh Thắng cùng Báo tướng quân, họ mang theo chúng đệ tử nhanh chóng chạy đi.

- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Đâu có dễ dàng như vậy? Hừ!

Doanh Thắng hét lớn một tiếng, dĩ nhiên không muốn thả bọn họ đi.

Ở phía xa, Cự Khuyết cũng nhất quyết không buông tha, muốn giết Hoàng trưởng lão báo thù cho huynh trưởng.

- Không cần đuổi theo! Ngươi tới xem vết thương cho đại ca ngươi trước đi! Hắn sắp không xong rồi!

Vương Hùng cất tiếng ra lệnh.

Cự Khuyết lúc này tỉnh lại, quay đầu lui về. Đám sói cũng lui theo.

Không có hổ lang tương trợ, kế hoạch đuổi giết đệ tử Thần Mộ Tông của Doanh Thắng cũng không thể thực hiện được.

- Hừ!

Doanh Thắng vô cùng tức giận, quay đầu nhìn về phía Vương Hùng.

Vương Hùng ôm tiểu lão hổ, không để ý đến Doanh Thắng mà quay sang nhìn

huynh trưởng của Cự Khuyết. Yêu hổ Cự Thủ lúc này nằm trong vũng máu, vô cùng suy yếu.

- Cự Thủ đại ca, người thế nào rồi? Tộc lão đó? Tại sao lại đuổi giết ngươi?

Cự Khuyết vừa truyền chân khí cho Cự Thủ, vừa lo lắng hỏi.

- Tên gian tặc Hắc Ban, hắn mai phục chúng ta, tộc lão cùng với các huynh đệ khác bị vây, ta được tộc lão an bài nên lén trốn ra được, bảo vệ, bảo vệ…!

Yêu hổ Cự Thủ chỉ vào tiểu lão hổ trong ngực Vương Hùng, càng lúc càng yếu, rồi trút hơi thở cuối cùng.

Thình thịch!

Yêu hổ Cự Thủ lúc này đã tắt thở.

- Đại ca, đại ca! Rống ~~~~~~!

Cự Khuyết phẫn nộ rống to một tiếng.

Vương Hùng nhìn yêu hổ Cự Thủ chết đi, khẽ thở dài.

- Vừa rồi thật là nguy hiểm!

Thanh Hoàn quận chúa lúc này vẫn còn sợ hãi nói.

Thanh Hoàn quận chúa mặc trên người quân giáp, trên mặt cũng dính toàn bụi đất, nếu không phải là người thân cận căn bản không thể nhìn ra đây là một nữ nhi.

- Đúng vậy, may mà có thể bảo vệ Thanh Hoàn quận chúa an toàn, nếu không tiểu Hầu gia cũng không dám trở về khai báo!

Báo tướng quân gật đầu.

- Hắn là ai vậy?

Thanh Hoàn quận chúa hiếu kỳ nói.

- Hắn là Thiếu chủ Đông Phương vương phủ, Vương Hùng!

Báo tướng quân chân mày nhíu lại nhìn Vương Hùng ở phía xa.

- Vương Hùng? Chính là người mà các ngươi vẫn hay gọi là phế vật sao?

Thanh Hoàn quận chúa kinh ngạc nói.

Ánh mắt của Doanh Thắng chợt biến đổi, lộ ra tia cười khẩy, tiến đến:

- Vương huynh, thì ra huynh cũng tiến vào Thần Mộ sơn mạch, đa tạ vương huynh vừa rồi đã xuất thủ tương trợ!

Vương Hùng quay đầu liếc nhìn Doanh Thắng, khẽ gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì.

- Vương huynh, không biết là tại sao bọn hổ lang này lại nghe lời huynh vậy?

Doanh Thắng hiếu kỳ nói.

Vương Hùng cũng không để ý đến, mặc dù vô ý đã cứu Doanh Thắng, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ mâu thuẫn với Doanh Thắng, Vương Hùng tự nhiên cũng không muốn nói nhiều với hắn.

- Cự Khuyết, nơi này không nên ở lâu, ngươi mang theo thi thể đại ca ngươi, chúng ta đi tìm nơi chôn cất cho hắn!

Vương Hùng quay sang phân phó nói.

- Ô ô ô!

Cự Khuyết trong nỗi đau thương, gật đầu.

Thấy Vương Hùng không thèm để ý đến mình, trong mắt Doanh Thắng hiện lên vẻ tức giận.

- Tên tiểu tử Vương Hùng kia, Cửu ca ca của ta đang hỏi ngươi, tại sao ngươi không chịu trả lời, muốn đi đâu?

Thanh Hoàn quận chúa thấy Doanh Thắng bị người khác xem thường, không nhịn được nhất thời lên tiếng.

Vương Hùng ôm tiểu lão hổ, quay đầu liếc nhìn Thanh Hoàn quận chúa:

- Tiểu nha đầu, chú ý lời nói của ngươi, bổn tôn mới vừa cứu các ngươi một mạng đó!

- Ngươi!

Thanh Hoàn quận chúa liền trừng mắt, hết sức tức giận.

Ánh mắt Doanh Thắng lúc này lại biến đổi. Mặc dù vừa được Vương Hùng cứu nhưng đối với Vương Hùng lại không cảm kích, ngược lại trong mắt hắn còn hiện lên sát khí.

Có điều, Doanh Thắng không có mở miệng nói ra, nhưng ánh mắt kia đã bị Báo tướng quân nhìn ra. Báo tướng quân là người rất giỏi nhìn thấu tâm can, chỉ cần một ánh mắt kia là có thể hiểu.

- Các người có thể đi, nhưng ngươi phải để lại Hổ Đan trong ngực của ngươi, là chúng ta đã thấy nó trước!

Báo tướng quân lạnh lùng nói.

- Đúng rồi đó, vừa rồi nếu không phải bọn tặc tử Thần Mộ bỗng nhiên xông lên, Hổ Đan kia đã là của chúng ta! Cửu ca đã đồng ý với ta, đó là lễ vật mà ta tặng cho phụ vương!

Thanh Hoàn quận chúa cũng nói.

- Hổ Đan?

Vương Hùng nghi ngờ nhìn tiểu lão hổ trong tay.

Tiểu lão hổ trong ngực cũng run lên, cực kỳ sợ hãi.

- Chính xác, con tiểu lão hổ này, dùng bí pháp tu luyện, lấy các loại linh dược quý điều chế vô số tinh lực mà thành một viên thuốc, một quả đan dược sống. Hương thơm có thể tỏa ra đến mười dặm, đây là linh đan cấp bậc cao, ngươi chỉ là Khí Hải Cảnh, căn bản dùng không nổi! Để lại Hổ Đan, ta sẽ thả các ngươi đi!

Báo tướng quân lạnh lùng nói.

- Ha ha ha ha, tiểu tử, bọn họ còn nói ngươi là Hổ Đan? Còn không biết sống chết mà muốn dùng ngươi?

Vương Hùng nhìn hổ con đang run rẩy trong ngực cười to nói.

Vương Hùng cười to, muốn uy hiếp Báo tướng quân, căn bản không để Báo tướng trong mắt.

- Vương Hùng, bên các ngươi chỉ có yêu hổ là Võ Tông Cảnh, đám sói cũng chỉ là Khí Hải Cảnh, ta cùng hầu gia đều là Võ Tông Cảnh, hơn nữa, người của chúng ta rất nhanh sẽ đến, không muốn chết, thì để lại Hổ Đan! Nếu không. . . !

Báo tướng quân lạnh giọng uy hiếp nói.

Uy hiếp Vương Hùng? Kiếp trước bao nhiêu người uy hiếp Vương Hùng, bao gồm Tiên Đế kia, cuối cùng không có một người nào có kết quả tốt.

Nghe lời uy hiếp đó, Vương Hùng ôm tiểu lão hổ, quay đầu nhìn về phía Báo tướng quân. Hai mắt nhíu lại nói:

- Ngươi cũng biết chữ ‘chết’ viết như thế nào?

Chỉ một câu nói, nhưng không biết tại sao lại toát ra một sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Dưới chân núi Tề Vân!

Mọi người mặc dù không thể nghe được âm thanh, nhưng có thể nhìn hình ảnh.

- Vương Hùng không phải vừa mới cứu bọn hắn sao? Tại sao tên Báo tướng quân kia lại trở mặt với Vương Hùng?

Chu Trì kinh ngạc nói.

Sắc mặt Tứ hoàng tử sắc mặt lúc này cũng rất khó coi, Doanh Thắng có ra tay với Vương Hùng hay không, trong lòng của hắn rõ nhất, vì Vương Hùng không những khiến hắn không theo đuổi được Chu Thiên Âm, mà còn là vật cản lộ tuyến chính trị của hắn.

Bạn đang đọc Lăng Tiêu Chi Thượng(bản dịch) của Quan Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bachy7611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.