Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi cởi quần áo ta làm gì?

Phiên bản Dịch · 991 chữ

“Tại sao ta lại như vậy? Ta cảm thấy nóng quá giống như rơi vào trong biển lửa, toàn thân đau nhức, ta khó chịu quá, ta...”

Thanh Thanh tùy ý để Tuyệt Mị đỡ nàng nằm trên giường, nắm chặt lấy tay của hắn, nàng cắn răng chịu đựng đau đớn trong cơ thể, giãy giụa ngồi dậy, ghé mặt vào cánh tay hắn nói. Thật kỳ quái, rõ ràng toàn thân đang nóng rực khó chịu nhưng khi tới gần hắn dường như lại thoải mái hơn rất nhiều.

“Nàng bị người ta hạ một loại dược kỳ lạ. Cần phải nhanh chóng giải độc, nếu không sẽ mất mạng.”

Thấy dáng vẻ nàng hơi híp mắt ỷ lại mình, trong mắt Tuyệt Mị hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống.

“Ta không ngủ, đột nhiên ta phát hiện ôm ngươi như vậy thoải mái hơn nhiều. Ta...”

Sau khi hắn rời đi, đau đớn lại tiến đến lần nữa, Thanh Thanh giãy giụa đẩy cái chăn hắn đắp cho mình ra. Ôm chặt lấy eo hắn nói, đầu nhỏ nằm ở trong lòng ngực hắn. Nàng ngẩng đầu lên, mang theo đôi môi ửng đỏ tựa sát vào người hắn.

“Thanh Thanh, ta biết nàng đang trúng độc, cần phải nhanh chóng giải độc. Ta không muốn nàng nghĩ rằng ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nàng...”

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang hướng về phía mình, Tuyệt Mị chỉ cảm thấy trái tim của mình cơ hồ muốn ngừng đập. Bỗng nhiên nhớ tới tính cách của nàng, vẫn cố gắng đẩy nàng ra rồi nói. Câu kế tiếp còn chưa kịp nói xong đã bị Thanh Thanh dùng môi chặn lại tất cả những lời đang muốn nói.

Trong lòng có một giọng nói đang hò hét, thuận theo tự nhiên đem nàng thuộc về mình. Nhưng lý trí vẫn làm cho Tuyệt Mị thanh tỉnh.

“Thanh Thanh, đây là quyết định của nàng sao?”

Dùng sức đẩy nàng đang ôm mình ra, giọng Tuyệt Mị run rẩy hỏi. Hiện tại hắn đi ra ngoài tìm thuốc giải có lẽ vẫn còn kịp.

“Ta biết mình trúng độc, nhưng thật sự ta cảm thấy rất thoải mái. Đừng đẩy ta ra có được không? Ôm ta, hôn ta, ta chưa muốn chết. Vẫn còn chưa bắt được người hãm hại ta, ngươi cứ để ta ôm ngươi, ngươi giúp ta giải độc có được không?”

Nghe hắn nói như vậy, Thanh Thanh liều mạng lắc đầu xua đi cơn đau đớn, khó chịu trong cơ thể, chăm chú nhìn hắn rồi nói. Nhưng vẫn ôm hắn không buông tay như cũ.

“Ta sẽ giúp nàng giải độc, nhưng nàng cứ như vậy thì ta giúp nàng giải thế nào?”

Thấy vẻ mê say trong mắt nàng thay đổi một chút. Tuyệt Mị có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn chỉ có thể thở dài gật đầu đáp lời. Thấy mặt nàng vẫn như cũ muốn dựa vào trước ngực mình liền nhắc nhở.

“Vậy mau giúp ta giải độc đi.”

Nhìn theo ánh mắt của hắn, Thanh Thanh mới ý thức được chính mình thất thố. Nàng cắn chặt hàm răng buông tay túm quần áo hắn rồi nằm xuống.

Đối mặt với bộ dáng nhẫn nại, nhíu mày đầy đau đớn của nàng, Tuyệt Mị bất lực thở dài. Hắn trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi vươn tay.

“Ngươi cởi quần áo ta làm gì?”

Váy bị kéo ra, tuy rằng Thanh Thanh đã có chút mê mang nhưng vẫn kinh ngạc hỏi.

“Độc nàng trúng, phải cần nam nữ cùng hợp hoan mới có thể giải trừ...”

Tuyệt Mị có chút thẹn thùng nhưng vẫn nói ra sự thật.

“Cái gì? Ngươi, ta không muốn để ngươi giải độc, cứ để ta chết đi cho rồi. Ngươi đi...”

Lời hắn nói làm Thanh Thanh bỗng nhiên thanh tỉnh, một phen đẩy hắn ra, quay đầu chỉ ra bên ngoài rống lên với hắn.

“Ta không thể cứ giương mắt nhìn nàng chết đi như vậy, không phải nàng nói không bắt được người hãm hại mình sẽ không thể chết hay sao?”

Lý trí đã thanh tỉnh được một chút nhưng đồng thời khát vọng trong thân thể lại tăng mạnh, mới vừa đẩy hắn ra, nàng liền co chặt thân thể ở trên giường, cắn chặt răng vang lên tiếng kẽo kẹt, chịu đựng thống khổ trong cơ thể.

Thấy nàng đau đến cả trán đều là những hạt mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Trong lòng Tuyệt Mị vô cùng đau đớn.

Hắn cúi người ôm chặt lấy nàng, chủ động hôn lên môi nàng, bàn tay to thuận thế mở vạt áo nàng ra.

“Ngươi làm như vậy, ta sẽ hận ngươi...” Tuy ngoài miệng rất quật cường nhưng thân thể lại ngoan ngoãn leo lên đầu vai hắn. Bởi vì làm như vậy, đau đớn giảm đi rất nhiều, thậm chí còn có chút thoải mái.

“Cho dù nàng có hận ta thì ta cũng nhất định phải giúp nàng, kiên nhẫn một chút, ta sẽ thật cẩn thận.”

Thấy nàng nói ra câu hận mình, Tuyệt Mị có chút bất đắc dĩ, cắn răng thấp giọng nói, không chút khách khí mở quần áo nàng ra. Không bao lâu, nhìn thấy mạn diệu đồng thể trước mắt, hắn sợ đến ngây người.

“A” Thanh Thanh ở trên giường rõ ràng không chịu nổi thống khổ, khóe miệng xuất hiện vết máu. Giãy giụa duỗi cánh tay leo lên đầu vai hắn.

Thấy độc đã thâm nhập sâu, Tuyệt Mị không hề do dự, ánh mắt trầm xuống, đứng dậy nắm lấy hai chân nàng, bên hông trầm xuống, không chút do dự mà chiếm hữu nàng...

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.