Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là nam nhi

1560 chữ

Ngơ cái mặt ra, đúng, nếu nó xảy ra chắc bọn thiếu gia công tử kia hồn liền rời khỏi xác mất. Lúc đó mình không chắc kiềm chế được bản thân đâu, một khi đã lún vào đó thì thật khó cho mình trở lại yên bình như ngày hôm nay. Lam Vũ cũng tự biết là mình không thể nào yên bình cả cuộc đời, mình còn phải đi tìm Mỹ Hương, mình không thể nào thiếu tranh đấu được, được tranh đấu, được đứng trên tất cả mọi người chính là khát vọng của mình, nhưng Lam Vũ sẽ cố gắng giữ một chút yên bình khó có được này trước năm "18 tuổi".

- Dạ, chúng ta đi thôi, trễ giờ rồi. - Vấn đề này cứ tính sau, về sau phải buộc tóc lên lại cho giống nam nhi một chút.

Vừa nói đi một cái thì tự dưng đâu ra có một đám người lớn cưỡi ngựa cầm kiếm hùng hổ lao tới, Đại Ngưu thấy vậy liền sợ hãi kéo Lam Vũ nép vào lề. Sau đó bọn họ dừng trước mặt Lam Vũ hô quát:

- Vừa rồi các ngươi có thấy một tên lùn mang bộ đồ màu đen chạy ngang qua đây không? - Một tên chỉ kiếm vào mặt 2 người họ.

Đại Ngưu thấy bọn người trong giang hồ thì sợ hết lớn, định trả lời theo sự thật là không thấy thì Lam Vũ lại nói trước:

- Chúng ta lúc nãy thấy có một đứa nhỏ mặc đồ đen chạy về hướng bên kia, ta thấy thật lạ, hắn lại có thể chạy nhanh hơn cả cha ta nên có gọi hắn lại chơi, chỉ ta một chút mà hắn không chịu quay lại chơi với ta, hức. - Lam Vũ biểu cảm rất là ủy khuất, tí nữa có nước mắt trào ra, chỉ qua hướng bên phải mình.

Bọn họ liền cảm thấy một trân xấu hổ nhẹ, không ngờ mình đường đường lại một đại hiệp chốn giang hồ mà lại có ngày chĩa kiếm vào một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, đã vậy còn dọa con người ta suýt khóc. Bọn họ liền không còn mặt mũi nào hỏi nữa, biết đường cái tên tặc nhân kia chạy là tốt rồi, thế là bọn họ quất ngựa chạy theo hướng Lam Vũ chỉ, mà không hỏi thêm điều gì nữa. Thấy vậy Đại Ngưu há hốc mồm, con trai mình hôm nay bị gì thế, nói nó giống nữ nhi thì nó làm nữ nhi thật à? Đang định hỏi gì thì Lam Vũ lại ngắt:

- Đi thôi, mình trễ rồi! - Vừa rồi nghe đám người kia hỏi, cộng thêm những gì đã gặp qua trước đây, Lam Vũ có thể khẳng định được về một người rồi, thì ra là vậy, hèn gì lúc trước mình cứ thấy là lạ, bảo sao lại xuất sắc như thế, hôm nay mình coi như là trả một món nợ, haizz.

Lam Vũ chạy đi trước, vấn đề này liền quan tới những thứ khác, Đại Ngưu không cần phải biết a. Thật ra Đại Ngưu cũng không có suy nghĩ nhiều như Lam Vũ, ông thấy con mình có chút khác lạ, nhưng không để trong lòng. Cuối cùng cũng tới thị trấn, do đồ ăn đã bị tiểu cô nương nọ ăn hết nên 2 cha con liền vào quán ăn mà gọi... Sau đó tìm chỗ nghỉ ngơi chờ vài ngày sau văn quán khai giảng thì đăng ký cho Lam Vũ đi học. Vừa đến văn quán thì phải xếp hàng, đăng ký:

- Hôm nay là ngày khai giảng của Nhân Nghĩa văn quán chúng ta, khi các ngươi đạt 10 tuổi thì các ngươi có quyền đăng ký vào học: Cầm, kỳ, thi, họa, văn thư sử sách. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ, chúng ta đảm bảo rằng các ngươi sẽ thành tài, sẽ được trọng dụng ở các ngôi thành lớn hoặc có cơ hội trở thành một tài tử(tài nữ) vang danh thiên hạ. Nhân Nghĩa văn quán chúng ta có những kiến thức từ căn bản cho tới....(quảng cáo thôi, bỏ qua nhé)..... Xin đa tạ các vị đã nghe, còn bây giờ ai đăng ký vào văn quán thì đi về phía bên trái qua Tân Sinh Đường, còn học đồ cũ thì qua phía bên phải để phân công lớp học, xin hết. - Nói một tràng dài rồi thì cha "MC" cũng ngưng.

Đại Ngưu vỗ vai Lam Vũ:

- Đi, theo ta qua Tân Sinh Đường ghi danh.

Lam Vũ Gật đầu đi theo, người tới Tân Sinh Đường cũng rất đông, cũng phải hơn cả trăm người bao gồm cả học sinh và phụ huynh, trên đường đi gặp rất nhiều loại người, từ những đứa trẻ nhà nghèo ăn mặc khá rách rưới cho tới nhà giàu ăn mặc sang trọng, đa số đều không ngoại lệ ngước nhìn Lam Vũ một cái, có nhiều người còn nhìn chằm chằm, đương nhiên là vì Lam Vũ có một mái tóc quá nổi đi, nói bạc thì không phải, hoàn toàn là trắng tinh, tóm lại với cái nhìn như một "tiểu mỹ nhân" khiến cho mọi người dành thêm chút thời gian nữa. Với ngoại hình hiện tại mọi người hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu, bởi vì con gái với con trai ở tầm tuổi này cũng không có quá nhiều khác biệt, cơ thể chưa phát triển hoàn chỉnh nên mọi người mới hiểu lầm, nhưng mà đa số vẫn là do cái tướng lớn lên quá "biến thái", Lam Vũ cũng xấu hổ hẳn ra mặt, làm mặt anh có chút đỏ. Thầm than:

- Giờ thì anh đã hiểu cảm giác của em rồi, Mỹ Hương à! Chắc vài năm nữa lớn lên sẽ giống ngày xưa thôi. - Hèn gì ngày trước cứ gặp mình là hay đỏ mặt, dễ xấu hổ, nhất định là do cái môi trường này nuôi lớn lên.

Cuối cùng cũng đăng ký thành công, sau đó thì Đại Ngưu cũng dẫn Lam Vũ về chỗ trọ mới thuê ăn uống ngủ nghỉ.v.v. Hôm sau, ông dẫn Lam Vũ đi đăng ký thủ tục nội trú, nhà ông không phải giàu, không quá nghèo nhưng mà đủ ăn, làm gì có tiền mà mua nhà trên này cho Lam Vũ. Gã quản sự nội trú hỏi Lam Vũ về thông tin cá nhân để cho phòng phù hợp:

- Tên?

- Hạ Cửu Vĩ. - Lam Vũ đáp.

- Tuổi?

- 10.

- Giới?

- Nam.

- Hả? Ngươi mà là nam á?

- Đúng vậy! Ngài có vấn đề gì sao? - hỏi.

- À, kh..không! Chỉ có chút bất ngờ thôi. - Trong đầu hắn thầm mắng Lam Vũ 18 lần, ngươi là tiểu nam hài mà sao hình dáng giống một tiểu cô nương như vậy? Ngươi nói ta không có vấn đề mới lạ, nếu không phải thấy ngươi ăn mặc có chút tầm thường thì ta đã nghĩ ngay tới trường hợp tiểu thư bướng bỉnh nhà giàu có cố tình sang đây làm khó dễ ta.

- Vậy là xong rồi hả?

- Còn nữa, nhà ở đâu?

Cái này thì Lam Vũ cứng họng, thật sự sống 10 năm ở ngôi làng đó rồi nhưng chỉ biết nó là cái làng chứ không biết đó là làng gì! Đại Ngưu thấy thế liền trả lời thay:

- Chúng tôi ở làng Vũ Đại.

- Thì ra là làng Vũ Đại cách đây 100km hả? Rồi xong, các ngươi có thể về, ngày mai tới đây lấy thẻ phòng nội trú.

Đại Ngưu nghe thế liền đa tạ rồi dắt theo Lam Vũ đang thất thần kia, đúng vậy, đang thất thần. Giờ anh mới biết cái làng mình sống hồi đó giờ tên là Vũ Đại. WTF Vũ Đại? Không thể nào? Để tí nữa về hỏi cha nuôi xem làng này có Chí Phèo, Bá Kiến, Thị Nở không? ....

Sáng hôm sau Lam Vũ theo Đại Ngưu vào lấy thẻ phòng, rồi Đại Ngưu tiễn anh vào tới tận phòng, sau đó liền về, dù sao cũng xa nhà gần cả tuần rồi, không thể để lão Tam lo lắng cho gia đình mình mãi được. Đại Ngưu vừa đi thì Lam Vũ mang theo 1 tay nãi chứa 2 bộ quần áo đi vào căn phòng được giao, Lam Vũ vừa vào thì bắt gặp ngay ánh mắt có chút ngại ngùng cũng phấn khích của bọn cùng phòng. Biết ngay mà.........

Một nhóc vừa mới xếp chăn xong liền lại hỏi:

- Tiểu muội, nàng tới tìm ai? - Hắn vừa lao lên hỏi trước thì cảm thấy đắc ý lắm.

Mấy nhóc kia chậm hơn thì thầm mắng mình ngu, không lanh lợi dành được cơ hội này. Lam Vũ thì càng cảm thấy có chút buồn cười cùng bất đắc dĩ, lại cũng không muốn giao tiếp với bọn này làm gì, không bọn nó lại bảo mình gay. Chỉ thầm hô :"tụi mày chờ đấy, đợi anh lớn lên anh hốt hết gái của tụi mày", rồi đưa cái thẻ phòng lên cho tụi nó coi, quăng đồ lên giường mình... Vẫn thấy bọn hắn ngơ ngác thì Lam Vũ chốt luôn:

- Ta là nam nhi! Tránh xa ra một chút.

Bạn đang đọc Lãng khách vô danh của Kai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi akaykooo
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.