Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không! Mảnh vỡ kí ức!

Tiểu thuyết gốc · 1442 chữ

Tại một đại lục trong vô tận không gian, một ngôi sao băng bất ngờ bay tới, bất ngờ chuyển hướng cấp tốc giáng xuống đại lục này.

Trong đêm tối, một người mặc đồ đen, bịt mặt , tay cầm một thanh đao sáng loáng đang chỉa vào mặt của một thiếu niên, từ kẽ hở của khăn bịt mặt có thể dễ dàng nhìn thấy một đôi mắt tàn nhẫn, vô tình. Thiếu niên kia bị thanh đao chỉa vào mặt, thân thể lại càng   dựa sát vào thân cây to sau lưng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Thiếu niên sợ hãi, lắp bắp hỏi:"Ngươi là ai, tại sao lại muốn giết ta?" . Người bịt mặt cười hắc hắc, kê đao vào cổ thiếu niên nọ, đôi mắt hơi híp lại, khẽ nói:"Hắc hắc! Ta nói người thật đúng là tên ngốc đó Lang Công Tử à, nhưng mà ngươi dù sao cũng sắp chết rồi, nói cho ngươi cũng không sao". Người bịt mặt kề đao sát hơn, lưỡi đao chạm vào cổ thiếu niên nọ , từ đó xuất hiện những dòng máu nóng hổi chạy nhẹ nhàng trên lưỡi đao. Người bịt mặt cười nói: "Đây là cái giá của việc ngươi dám gây rắc rối cho Trần thiếu gia". Thiếu niên cố nén đau, khóe miệng gằn từng chữ :"Trần Minh?" Người bịt mặt khẽ nói "Thông minh lắm" . Sau đó xoẹt một tiếng, lưỡi đao cứa ngang cổ thiếu niên kia, một tia máu phun lên từ cổ thiếu niên nọ, đôi mắt mở lớn lên trừng trừng nhìn vào hắc y nhân, sau đó ngã xuống. Hắc y nhân tiến tới bên cạnh cái xác của thiếu niên, tay đưa tới trước mũi thi thể:"Đã tắt thở! Đừng trách ta, có trách thì hãy trách bản thân ngươi ngu dại, dám chọc tức Trần thiếu gia".  Hắc y nhân nhìn thi thể thiếu niên nói ra, sau đó, vội vàng chạy đi, rời xa khỏi nơi này. Giữa khu rừng vắng này, thiếu niên trẻ tuổi kia cứ như vậy chết đi, có thể sẽ chẳng bao giờ có ai khác hay biết. Không lâu sau đó, từ bầu trời, ngôi sao băng kia không ngờ lại đang bay thẳng về phía này, hướng vào thân thể đã tắt thở của thiếu niên kia mà lao tới. Ngôi sao băng kia lúc này thu nhỏ lại bằng một cái chén, không ngờ lại bay không theo bất kì quỹ đạo nào, uống lượn rồi bay thẳng vào giữa mi tâm của thân xác thiếu niên. Sau đó mọi thứ lại trở lại như cũ, vẫn là khu rừng vắng trong cảnh đêm tĩnh mịch, chỉ có khác là thi thể của thiếu niên kia đang tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt, tỏa sáng phạm vi tầm hai ba bước chân xung quang thân thể thiếu niên.

Trong mơ hồ , Lang vương nhìn thấy bản thân hắn là một tia sáng , đang ở trong một nơi tối tăm nào đó, trước mặt hắn có một tia sáng yếu ớt đang nhạt dần , tựa như sắp tan biến, bất chợt tia sáng của Lang Vương hut tia sáng kia lại gần, sau đó chậm rãi thôn phệ. Từ trong tiềm thức của Lang vương đột nhiên truyền tới một cảm giác có phần đau nhức, khiến hắn dần tỉnh táo trở lại, hắn sửng sốt"Đây là chuyện gì? Ta sao lại trở thành như thế này?", chưa kịp suy nghĩ một cảm giác đau nhức bất chợt truyền đến, từ đâu đó đột nhiên truyền đến ấm thanh, "Phát hiện cơ thể tổn thương, tiến hành tự hồi phục", "Phát hiện linh hồn yếu ớt, bắt đầu dung hợp". Giọng nói lạnh tanh như từ một có máy phát ra khiến Lang Vương giật mình, một cơn đau bất chợt ập tới, thần thức Lang Vương tiếp tục chìm vào hôn mê sâu.

Bầu trời đêm dần sáng lên, ở hướng xa một mặt trời dần treo cao lên trên bầu trời, ánh sáng bắt đầu xua tan đi khung cảnh đêm đen tịch mịch, tiếng chim chóc kèm với tiếng thú rừng kiu làm Lang Vương chợt tỉnh, hắn khẽ mở mắt ra, ảnh sáng khiến hắn chói mắt, đưa tay dụi dụi đôi mắt của mình. Lang Vương bỗng dường như sực nhớ ra gì đó , hắn chạy tới một cái ao nước nhỏ trước mặt, nhìn chăm chăm xuống ao. Hiện ra trong ao vậy mà không phải là gương mặt quen thuộc của Lang Vương, đó là gương mặt của một thiếu niên tuổi tầm 15, 16. Thiếu niên này có gương mặt thanh tú, mắt sáng mày rậm, mũi cao môi hồng, thật sự so với nữ nhân có khi còn muốn đẹp hơn, đặc biệt đuôi mắt của thiếu niên vừa dài vừa có hơi cong lên tạo một cảm giác thu hút, mị hoặc. "Ta cứ như vậy, đã xuyên không rồi?", Lang Vương ngạc nhiên nói. Hắn cư nhiên như vậy xuyên không, lại còn nhập vào thân xác của một thiếu niên đã chết."Thân thể này lại cũng là Lang Vương? Ta nhớ cha mẹ từng nói tên của ta chính là không đụng hàng a?".Nhẹ nhàng thở phào một hơi, không ngờ ta lại xuyên không, tại sao lại nhứ thế nhỉ, ta nhớ là do có chuyện buồn nên đã đi chơi net, nhưng mà ta buồn vì cái gì có chứ". Lang Vương có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, bởi đoạn kí ức của hắn về Thiên Ngân đã vô tình bị vỡ ra và lạc mất trong quá trình xuyên không rồi. "Sao ta cứ cảm giác đã quên mất cái gì đó, có vẻ là một chuyện buồn". Sau một hồi suy nghĩ, Lang Vương khẽ thở ra một ngụm trọc khí"Nếu là quên được chuyện buồn gì đo âu cũng là chuyện tốt, không nghĩ đến nữa". Lang Vương vốn là một người kiên cường, hắn thích nhất chính là khó khăn thử thách, nên cũng dễ dàng chấp nhận hiện tại."Hiện tại ta là ngươi rồi, từ giờ ta sẽ chiếu cố thân thể này thật tốt cho ngươi, sống nốt cuộc đời ngươi còn dang dở". Lang Vương tự nói ra, thầm quyết tâm. Nương theo trí nhớ của thân thể này thì nơi đây vốn là Đại Lý quốc, là một đất nước nhỏ trên Thiên Tinh Lục Địa, cha mẹ hắn thuộc chi thứ của Lang gia, là một gia tộc võ giả thuộc  Nam Thành của  Đại Lý quốc. Bản thân Lang Vương này từ khi sinh ra chỉ thích đọc sách, đặc biệt không thích tu luyện võ kĩ, năm nay đã 16 tuổi nhưng cơ thể yếu ớt hơn nhiều so với những thiếu niên cùng lứa tuổi, hắn thường bị bạn đồng lứa gọi là Quỷ  mọt sách. Tối hôm qua Lang Vương xuất hiện ở đại hồi đàm luận thi ca, thể hiện khả năng xuất chúng của mình trên linh vực này vô tình thu hút được sự chú ý của U Nguyệt, là đệ nhất mỹ nhân trong lòng các thiếu niên của Nam Thành. Làm cho mọi nam nhân đều ganh tỵ, trong đó có Trần Minh."Trần Minh tên khốn này, người cứ ở đó, ngoan ngoãn đợi ta đến trả thù!" Lang Vương nổi giận, không biết có phải do đã kết hợp với linh hồn của Lang Vương này hay không mà trong mắt hắn ,lại có hàn ý cực kỳ sâu đậm khi nhắc tới Trần Minh. Trần Minh này cũng là con của một thế gia tu võ, mới 15 tuổi thôi không ngờ lại vì ganh tỵ mà phái người giết Lang Vương, thủ đoạn độc ác. Nghĩ tới đây, Lang Vương đưa tay lên sờ cổ mình, từ trước ra sau đều hoàn mỹ, không có bất kỳ vết sẹo nào. "Kỳ lạ, ta nhớ rõ ràng thân xác này bị một đao cứa cổ mới chết, tại sao lại không có dấu vết gì?" .Lang Vương nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên hắn giật mình mở mắt ra,đôi mắt hắn mở to lên vì kinh ngạc, cái miệng thì há to đến nỗi có thể để vào một quả trứng gà, hắn ngạc nhiên bởi hắn đang ở một không gian đen huyền bí trước mắt hắn là một cái bảng to phát sáng bay lơ lửng. "Con mẹ nó, cái này không phải là game hay sao ???"

                     Hết Chương 2

Bạn đang đọc Lang Công Tử sáng tác bởi HànTuyếtKiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HànTuyếtKiếm
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.