Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã nói phù hộ đây.

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Chương 04: Đã nói phù hộ đây.

Dịch: Mèo Rừng

“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi đường đấy.” Không Hư hòa thượng nói.

Sau đó hắn ngã trên mặt đất, chỉ chốc lát liền đã vang lên tiếng ngáy khò khò.

“Có giấc ngủ chất lượng thật tốt!” Vương Sinh cảm thán, nói.

Hắn nằm trên đất, đầu nằm lên hai tay, vô luận làm sao cũng không ngủ được, mới vừa rồi còn bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nào còn dám đi ngủ?

“Chẳng lẽ là do mình nhìn lầm, sinh ra ảo giác.”

Vừa nhắm mắt, liền nghĩ đến con quỷ áo trắng tóc dài kia, hắn bèn vội vàng mở mắt.

Hô, tê.

Cơn ác mộng này khẳng định là không thể không có rồi.

Ô, gió thổi lên, thổi cho cánh cửa sổ nát vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Thân thể của Vương Sinh lập tức căng cứng.

Không lẽ lại tới nữa rồi?

Vừa rồi cũng là xuất hiện khúc dạo đầu như vậy, tiếp đó bên ngoài lập tức xuất hiện quỷ áo trắng lơ lửng.

Hắn vừa nghĩ đến đây, thì đột nhiên phát hiện có một người nằm sấp ở lổ thủng trên nóc nhà , mái tóc dài màu đen rủ xuống, khuôn mặt không thấy rõ lắm, tóc dài tách ra, lộ ra gần một nửa gương mặt có chút ảm đạm, còn có một ánh mắt đỏ rực đã bị lồi ra hơn phân nửa từ bên trong hốc mắt, đang dõi theo hắn.

Quỷ, quỷ, có quỷ!

Toàn thân của hắn run lẩy bẩy, muốn hô lên, nhưng lại phát hiện cổ họng của mình tựa như bị bóp chặt lại vậy, chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ mà bản thân hắn mới nghe được. Hắn muốn động đậy, hắn muốn đứng lên chạy trốn, tuy nhiên lại phát hiện thân thể của mình không nghe theo sự sai khiến, tựa như bị điểm huyệt vậy.

Quỷ vật áo trắng đi xuống từ trên lỗ thủng nóc nhà, đầu hướng xuống, duỗi ra hai cánh tay màu xanh đen khô gầy, cứ như vậy mà treo lủng lẳng trôi xuống, tựa như một con nhện lớn.

“Tỉnh, Không Hư, tỉnh, có quỷ!” Vương Sinh với cái đầu tràn đầy mồ hôi, muốn hô nhưng không hô được.

“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Đại Sĩ, Địa Tạng Vương Bồ Tát, Đấu Chiến Thánh Phật, cứu con, cứu con với!”

Quỷ vật kia cứ chậm rãi, nhẹ nhàng rơi xuống, càng ngày càng gần.

“Phật Tổ, Phật Tổ, con làm hòa thượng, con làm hòa thượng ở Lan Nhược Tự, con không hoàn tục nữa, người tranh thủ thời gian cứu con với!”

Bàn tay màu xanh đen kia đặt lên trên bờ vai của Vương Sinh, lập tức, hắn cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, giống như là có một khối băng lớn đè ở trên bả vai mình vậy, cả người lập tức bị đông cứng lại.

“Xong rồi, Phật Tổ, người đâu rồi?” Trong chớp nhoáng này, Vương Sinh vạn niệm đều xám.

“Không Hư, chớ ngủ, mau dậy, chạy mau, thật sự có quỷ!” Hắn muốn hô câu nói ra cuống họng, nhưng lại hô không được.

Khuôn mặt ảm đạm kia, ánh mắt đỏ máu kia, càng ngày càng gần.

“Bát Nhã Ba La.”

Vượng Sinh thần xui quỷ khiến niệm ra một câu phật kinh như vậy.

Quỷ vật gần ngay bên cạnh đột nhiên dừng lại.

Hữu dụng, hay là ảo giác?

“Bát Nhã Ba La Mật, Bát Nhã Ba La Mật.”

Quỷ áo trắng vẫn đứng ở chỗ đấy, không có động đậy nữa. Trên mái tóc đen nhánh vẫn còn dính lấy nước bùn, ánh mắt đỏ máu thì nhìn chằm chằm Vương Sinh, gần trong gang tấc.

“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc,...” Vương Sinh mặc niệm kinh văn.

Toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại, không có đi nhìn quỷ vật kia, thay vào đó là tụng kinh.

Chỉ sau một lúc, hắn phát hiện hàn ý trên bả vai mình đã tiêu tán không thấy gì nữa, miệng có thể lên tiếng, mở mắt, quỷ vật kia đã không còn ở trước mắt, ngẩng đầu, không có, ngằm nhìn bốn phía, cũng không thấy. Như vậy thì chắc là đã rời khỏi rồi.

Khò khò, Không Hư hòa thượng bên cạnh phát ra từng đợt tiếng ngáy, ngủ rất say, hắn vậy mà không có bất kỳ chuyện gì.

“Đây là vận khí cứt chó chết tiệt gì đây, vì sao hết lần này đến lần khác nhìn ta chằm chằm, còn cái thứ mỹ vị nhiều nước này ngươi không thử một chút!?”

Vương Sinh ngồi ở chỗ cũ, nhớ tới chuyện xảy ra vừa ra, thân thể vẫn còn đang hơi hơi phát run.

Quỷ, vừa rồi nhất định là quỷ, hắn cực kỳ xác định, đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Sự kinh khủng tận mắt được nhìn thấy kia, cỗ âm hàn lạnh thấu xương mà mình tự cảm nhận được kia, tuyệt đối sẽ không sai. Hắn đưa tay vuốt vuốt bả vai, nhẹ nhàng xốc lên lớp y sam ở chỗ đấy, trên bờ vai, có thể thấy rõ ràng năm cái ngón tay được ấn phát xanh.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang nóc nhà, lại hơi liếc nhìn ngoài cửa sổ.

“Đây rốt cuộc là thế giới gì?”

Sắc trời bên ngoài vẫn tối om, không biết lúc nào mới có thể hừng đông.

Hắn ngủ không được, cũng không dám ngủ, sợ ngủ thiếp đi thì cái con quỷ vật kia lại đến, đến khi ấy, mạng nhỏ có thể là không còn nữa.

Đêm tối dài dằng dặc, ngủ không được, không chuyện gì để làm, hắn liền ngồi xếp bằng, khẽ tụng niệm lấy phật kinh.

« Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh »

Phật kinh kiếp trước nhất thời hưng khởi, từng đọc thuộc lòng, nhưng lại không nghĩ đến nơi này, còn có thể đưa đến tác dụng trừ quỷ.

Kinh văn không dài, cũng chỉ ba trăm chữ, hắn đọc một lần rồi lại một lần, ban đầu chỉ thuần túy đọc thuộc lòng, tâm tư vẫn còn rất loạn, tuy nhiên, dần dần cũng tĩnh tâm xuống, cũng không có những thứ gì khác nữa, chỉ muốn đọc phật kinh.

Các loại nỗi lòng phức tạp như sợ hãi, bực bội, lo lắng, toàn bộ đều tiêu tán hết.

Thời điểm hắn mở mắt ra lần nữa, sắc trời bên ngoài đã sáng lên, nắng sớm xuyên thấu qua cánh cửa sổ rách nát cùng lỗ thủng trên nóc nhà.

Đêm tối đi qua.

A, Không Hư hòa thượng trên mặt đất cũng tỉnh ngủ, ngồi lên duỗi lưng một cái.

“Làm sao vậy, ngủ không ngon à?” Hắn nhìn vẻ mặt rã rời của Vương Sinh, hỏi.

“Hôm qua thật có quỷ.” Vương Sinh nói.

“Nào có quỷ, là tâm ngươi không sạch.” Không Hư hòa thượng nói.

“Không tin ngươi nhìn xem.” Vương Sinh xốc lên y sam để lộ bả vai của mình, cả người ngẩn ra.

Trên bờ vai, cái ngấn năm ngón tay xanh chẳng biết lúc nào đã biến mất.

“Ngươi làm cái gì?” Không Hư hòa thượng thấy thế, giật nảy cả mình.

“Vô Sinh, ngươi phải tự trọng!”

“Ta chính…” Vương Sinh hít một hơi thật sâu.

“Quên đi, nói ngươi cũng không tin, chúng ta tiếp tục đi đường nhỉ?” Vương Sinh nói.

“Trước tiên tìm một nơi hóa duyên chứ?”

“Sẽ không còn đi nhà của Tiểu Hồng hả?”

“Như vậy sao được, nhà nàng cũng không giàu có gì, nên đổi nhà người khác.” Không Hư nói.

“A, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không cần mặt mũi để mà đi đây.”

Ước chừng nửa canh giờ sau, hai người bọn họ lại đi ra từ trong nhà Ninh Tiểu Hồng.

“Tạ ơn thí chủ, tạ ơn, Phật Tổ sẽ phù hộ ngươi.”

“Hai vị đại sư đi thong thả.” Ninh Tiểu Hồng cười nói.

Đưa mắt nhìn hai tên hòa thượng sau khi đi xa, vị cô nương trẻ tuổi này lập tức xoay người về nhà.

“Không Hư, ngươi thật là không cần mặt mũi!” Vô Sinh nói.

“Vừa rồi ngươi ăn còn nhiều hơn ta.” Không Hư nói.

“Các ngươi lăn lộn kiểu gì thế, người trong thôn này làm sao lại không chào đón các ngươi thế này?” Vương Sinh nói.

Vừa rồi bọn hắn đi dạo qua một vòng trong thôn, gõ cửa mười hộ gia đình, kết quả chỉ cần nhìn thấy bọn hắn, đều không nói một lời nào, ầm một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại. Đây còn tương đối tốt, có một vị phụ nhân, thân cao bảy thước, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt to như bồn, vừa nhìn thấy Không Hư, bèn chửi ầm lên.

“Mỗi ngày đều đến chỗ lão nương trộm gà, còn có mặt mũi tới hóa duyên, nếu không cút lão nương đánh chết các ngươi!”

Lúc ấy, Không Hư hòa thượng chật vật chạy trốn, như chó nhà có tang.

“Tội lỗi, tội lỗi, ta cũng trở nên hồ đồ, sao lại đi gõ cửa nhà bà ta cơ chứ.” Đây là lí do thoái khác của Không Hư hòa thượng.

Bạn đang đọc Lan Nhược Tiên Duyên (Dịch) của Đường Thố Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamMieuTV
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.