Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lan Nhược Tự

Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Chương 01: Lan Nhược Tự.

Dịch: Mèo Rừng

Đại sơn mênh mong, kéo dài trăm dặm, núi có dốc đứng, tựa kiếm ngút trời. Trên sườn núi có một khu rừng rậm, sâu trong đó, lại tồn tại một ngôi chùa miếu sở hữu không ít phòng ốc cùng Phật điện, chỉ là đã bị hoang phế hơn phân nửa, rách nát không chịu nổi.

Bên trong chùa miếu đình viện, có hai tên hòa thượng một mập một gầy ngồi ở trên thềm đá, tâm sự cùng luận phật.

Hòa thượng mập, hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, phúc hậu. Hòa thượng gầy ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mi thanh mục tú.

“Nói một chút đi, vì sao lại muốn hoàn tục?” Hòa thượng mập nói.

“Ta muốn cưới thật nhiều vợ.”

“Coi trọng người nào? Sư phụ cho ngươi đi cầu hôn.”

“Là tiểu Hồng gần nhất đến đây thắp hương.” Hòa thượng tuổi trẻ nói.

“Ừm, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, nhưng mà đã gả cho người khác, đến muộn rồi.” Hòa thượng mập nói.

“Ta muốn ăn thịt.” Hòa thượng tuổi trẻ một tay ôm đầu gối nói, một tay cầm cành cây vẽ vòng vòng trên mặt đất.

“Thịt gì? Gà, vịt, cá, heo, trâu, dê, chiên xào hầm luộc, hấp hay là kho? Buổi chiều ta lập tức chuẩn bị tới cho ngươi.” Hòa thượng mập nói.

“Ta muốn ăn lẩu thịt chó.”

“Có thể, chó vàng, chó đen hay là chó đốm?”

“Ta muốn ăn ở trong đại điện, ngay trước mặt Phật Tổ.” Hòa thượng tuổi trẻ nói.

“Không thành vấn đề, ta cũng sẽ kêu phương trượng cùng sư huynh của ngươi tới ăn. Đã có một khoảng thời gian không ăn thịt rồi, mọi người vừa ăn, vừa bàn luận nhân sinh.”

“Đủ rồi!” Hòa thượng tuổi trẻ đột nhiên đứng lên, giơ tay ném cành cây trong tay một cái, sau đó nói: “Ta không muốn làm hòa thượng, không muốn, không muốn!”

Hắn gầm lên, nước bọt văng tung tóe lên trên mặt của hòa thượng mập.

“Mọi thứ đều phải có lý do a!” Hòa thượng mập không nóng không vội, lau nước bọt ở trên mặt, nói.

“Lý do? Lý do chính là ngôi chùa miếu rách nát này gọi cái gì không tốt, lại gọi Lan Nhược tự!” Hòa thượng tuổi trẻ chỉ vào chùa miếu ở sau lưng, thần tình kích động.

“Lan Nhược, ý chỉ nơi yên tĩnh, đất thanh tịnh, Phật Môn vốn cần thanh tịnh, có gì không ổn sao?” Hòa thượng mập bình tĩnh nói.

“Phía sau núi có một cây hòe lớn, phải hơn ngàn năm nhỉ?” Hòa thượng tuổi trẻ chỉ vào đằng sau.

“Nó ít nhất phải có một ngàn năm trăm năm, còn phải lâu đời hơn mấy trăm năm so với Lan Nhược tự.” Hòa thượng mập nói.

“Một ngàn năm trăm năm, ngươi nhìn thoáng qua hình dạng giương nanh múa vuốt của nó đi, thân cây thậm chí còn lớn hơn cả một căn phòng.” Hòa thượng tuổi trẻ kích động. “Còn có ngọn núi kia, gọi Hắc Sơn, cái gì hắc, cái tên rách nát như vậy là ai đặt thế?”

“Cây hòe ngàn năm có thừa, hiển nhiên là cành lá trở nên rậm rạp. Tên núi là Hắc Sơn là bởi vì quái thạch ở trong núi có màu đen như mực, cứng rắn như thiết.”

“Một cái Thụ Yêu ngàn năm, một cái Hắc Sơn lão yêu.” Hòa thượng tuổi trẻ nói.

“A Di Đà phật, ngươi nghe được mấy cái tin đồn quái dị này từ đâu thế, yên tâm, có Lan Nhược tự ở đây, trong núi không xuất hiện yêu quái được.” Hòa thượng mập.

“Lan Nhược Tự? Cái tên này đã không may, còn trêu quỷ. Không nói đến đây nữa, lại nói, vì sao ngươi lại cho ta cái pháp hiệu chết tiệt này, Vô Sinh, tại sao không phải gọi là Hoa Tử!? Đầu óc phải bá đạo thế nào mới có thể nghĩ ra cái pháp hiệu chết tiệt này thế.” Hòa thượng tuổi trẻ càng nói càng kích động.

“Pháp hiệu cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.” Hòa thượng mập ngữ trọng tâm trường mà nói.

“Xưng hô, ít nhất cũng phải ra dáng một chút, ta gọi Vô Sinh, trong chùa còn có một tên hòa thượng gọi Vô Não. Một tên sống không lâu, một tên thì không có đầu óc, đây là cái pháp hiệu quái dị gì thế! Còn ngươi, Không Hư, ha ha ha.”

Người trẻ tuổi đột nhiên nhịn cười không được.

“Thật xin lỗi, ta thực sự nhịn không được.” Vừa nhắc tới cái pháp hiệu này, hắn tự nhiên muốn cười.

Phải ngu ngốc thế nào mới có thể nghĩ ra dạng pháp hiệu như vậy.

“Ngươi vui vẻ là được rồi.” Hòa thượng mập vui tươi hớn hở cười nói.

“Tóm lại là ta không muốn làm hòa thượng ở đây, ta phải xuống núi.” Hóa thượng tuổi trẻ xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Hòa thượng mập đột nhiên đứng dậy, lấy ra một tờ giấy từ trong túi, phía trên còn có chữ viết cùng với thủ ấn: “Ngươi xem thoáng qua coi đây là gì?”

“Cái gì đây?”

“Văn tự bán mình, trên đó còn có thủ ấn của ngươi, muốn xuống núi cũng được, dùng một trăm lượng bạc để chuộc thân.”

“Dọa dẫm gì đấy, ta lúc nào bán cho ngươi một trăm lượng bạc?” Hòa thượng tuổi trẻ sững sờ, sau đó nổi giận.

“Không phải ngươi, mà là vị thí chủ đưa ngươi đến đây trong lúc ngươi hôn mê.” Không Hư hòa thượng nói.

“Ngươi đừng gạt ta, cái tòa miếu hoang này, trước không có thôn sau không có khách điếm, ai sẽ đưa ta đến nơi này, còn có, kể cả bán tất cả đồ đạc ở căn chùa miếu rách nát này cũng không đáng một trăm lượng bạc, ngươi khẳng định là đang lừa ta!” Vô Sinh nói.

“Nếu như ngươi tin vậy, vậy thì chúng ta có thể đi nha môn ở dưới chân núi, nhìn xem văn tự có phải thật hay không.” Hòa thượng mập cười nói. “Với lại, lúc đầu là ngươi đồng ý.”

“Cái rắm, ta đồng ý cái con gà con? Mẹ nó, thời điểm ta còn đang hôn mê thì các ngươi đã cạo ta, hơn nữa, là tên nào cạo đầu cho ta? Cạo cho ta cả một vết cắt lớn nhỏ trên đấy!” Vô Sinh phẫn nộ chỉ lên trán, trên đó có một vết sẹo đã kết mài, dài hơn một ngón tay.

“Cũng không tệ, dù sao cũng là lần đầu tiên, hơn nữa còn dùng dao phay.” Hòa thượng mập cười nói.

“A!?” Vô Sinh sững sờ, “Con mẹ nó, ngươi dùng dao phay để cạo đầu?”

“Không phải ta, vả lại khi ấy ta đã hỏi qua ngươi, ngươi còn gật đầu, gật đầu trong hôn mê, có thể thấy được ngươi nằm mơ cũng muốn nhập Phật Môn ta.”

“Cút đi đi.” Hòa thượng tuổi trẻ vung ào dài lên.

“Vậy trả tiền.” Hòa thượng mập không vội không chậm.

“Không có tiền.”

“Vậy thì ở đây làm hòa thượng.”

“Ta không làm!”

“Vậy thì cùng ta đi xuống tìm nha môn trong huyện làm phán xét.” Hòa thượng mập nói.

“Đi thì đi, ai sợ ai!” Hòa thượng tuổi trẻ cứng họng nói.

Tóm lại là hắn sẽ không làm hòa thượng ở nơi này.

“Vậy cũng tốt, ta đi chuẩn bị một chút, qua giữa trưa chúng ta lập tức xuống núi.”

Ngay sau câu nói này, có một thân ảnh tiến đến từ bên ngoài, vòng qua đại điện, đi về phía sau, nhanh nhạu tựa như một con thỏ.

“Kia là phương trượng nhỉ?” Hòa thượng tuổi trẻ nói.

Từ lúc sau khi đến căn chùa miếu này, hắn liền thấy được mặt của lão hòa thượng kia, tuổi tầm sáu đến bảy mươi, người gầy gòm, có ba sợi râu dài, đôi mắt lóe sáng, cả ngày xuất quỷ nhập thần, trời mới biết đang làm cái gì.

“Uhm.” Không Hư hòa thượng nói.

“Tuổi đã cao, chạy nhanh như vậy, coi chừng té.” Vô Sinh nói.

“Thân thể của phương trượng rất tốt, ông ấy vừa mới trở về sau khi xuống núi hóa duyên.”

“Xuống núi, hóa duyên?” Lông mày của Vô Sinh nhảy lên, hắn có một loại cảm giác không tốt chút nào.

Thoáng chuẩn bị một chút, qua giữa trưa, bọn hắn lập tức đi ra khỏi chùa miếu.

Đi ra Lan Nhược tự, sẽ có một đường thềm đá nối thẳng trong núi, hai bên đường sinh ra những bụi cỏ dại, cao tầm cỡ một người. Rừng cây rậm rạp, ánh nắng không cách nào thông qua những tảng lá mà chiếu xuống, nên trên đường đá có đầy rêu xanh phủ lấy.

Có hoa dại nở rộ bên đường, có hồ điệp bay lượn giữa không trung, có chim nhỏ hát vang trong rừng, một cảnh tượng sinh cơ dạt dào.

Ngao ô. Đột nhiên đằng sau núi có một tiếng rống quái dị truyền đến.

Vô Sinh nghe xong lập tức dừng bước, sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Làm sao vậy, Vô Sinh?” Hòa thượng mập đi ở phía trước dừng bước quay đầu hỏi.

“Vừa rồi là tiếng sói tru nhỉ?”

“Chắc vậy, núi rừng rậm rạp, có sói là rất bình thường, nhưng mà nghe âm thanh thì dường như cách chúng ta tương đối xa.” Hòa thượng mập nói

“Chúng ta vẫn là đi nhanh hơn chút a?” Vô Sinh nói.

“Được.”

Cước bộ của hai tên hòa thượng trở nên nhanh hơn.

Con đường trong núi có trở ngại, cao thấp nhấp nhô, đi qua một đường núi, lại gặp được một chóp núi, con đường hẹp dài tựa như không có nơi cuối cùng. Thời điểm bọn hắn đi ra khỏi chùa miếu là ánh mặt trời lúc giữa trưa, nhưng khi thấy được khói bếp, thì thái dương đã treo ở trên sườn núi, lúc nào cũng có thể hạ xuống.

Đứng ở trong núi trông về phía xa, chân núi có một cái thôn, phòng ốc xen vào nhau vô cùng đẹp đẽ, có một dòng sông chảy qua ở trước thôn, khói bếp lượn lờ sinh khí, yên tĩnh an lành.

“Đêm nay chúng ta ở qua đêm ở Ninh Gia thôn, ngày mai lại đi tới huyện.”

“Ninh Gia thôn?” Vô Sinh sững sờ.

“Ninh Thái Thần?”

“Ninh Thái Thần là cái gì?” Hòa thượng mập sững sờ.

“Trong làng có một tên thư sinh nào gọi là Ninh Thái Thần không?”

“Cái này ta cũng không rõ ràng, nhưng phượng trượng lại rất quen thuộc người trong làng.” Không Hư hòa thượng nói.

Bạn đang đọc Lan Nhược Tiên Duyên (Dịch) của Đường Thố Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VọngThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật LamMieuTV
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.