Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Ngưu !

Tiểu thuyết gốc · 1414 chữ

Hai lão đại đi rồi, không khí trong sân trầm lắng xuống. Ngoại trừ Lala vẫn tinh thần phấn khởi thì ai cũng trầm mặc. Thấy xung quanh có chút không đúng, lúc này cô nàng mới nghi hoặc hỏi:

" Có gì không ổn sao thiếu gia ?"

" Đương nhiên không, đối với bản thiếu, không có gì là không ổn cả ! ". Nam vừa nói vừa tạo một tư thế mà hắn tự cho là soái nhất, khiến cô nàng cười khúc khích.

" Được rồi Lala, đừng làm phiền thiếu gia !".

" Ta có làm gì đâu, Lily ngươi nói ta làm gì ?".

" Ngươi ngốc a !"

" Ngươi mới ngốc, ta muốn quyêt đấu !"

" Ta lại sợ ngươi quá !"

" Dừng! Dừng! Hai vị đại tỷ, các ngài định làm gì vậy ?". Hai cô gái tính cách trái ngược nhau, ban đầu hắn còn thấy thú vị chút, giờ thì mới thấy đau đầu.

Lily hiếm thấy mặt hồng lên, yên lặng đứng sang một bên. Lala còn định nói gì nhưng thấy ánh mắt hắn lại thôi, bĩu môi cũng đứng sang bên.

Vì thế không khí lại trầm xuống.

" Khụ, Lily, ta bây giờ có thể vận dụng những quyền hạn nào ?". Hắn hỏi.

" Thiếu gia, có ta, Lala và đội hộ vệ !".

" Ta biết rồi, tiếp đi ?"

"Khụ, hết rồi thiếu gia.."

"..., liền chỉ có vậy ?"

"Chỉ có vậy!".

Chán nản, Nam thiếu gia quyết định quay lại với sự nghiệp hoàn khố của mình. Có điều, phiền toái là biết tự tìm đến...

Nghĩ đến sự nghiệp vĩ đại, tâm tình Nam thiếu gia lại hưng phấn lên.

" Lala, Lily chúng ta đi ra ngoài đi !".

"Thiếu gia, người vừa mới tỉnh dậy, không nên lại lao lực..". Lala vội vã khuyên.

" Lao lực cái gì ?"

" ... "

"Lala, ngươi đây là nghĩ đến cái gì, ta muốn đi ăn, ta đói rồi !". Lắc lắc đầu, Nam thiếu gia đi ra ngoài.

" Lily, thiếu gia dường như không giống lúc trước! " Nghĩ đến cái gì, cô nàng mặt lại hồng lên.

" Đúng là không giống!". Hơi mỉm cười, Lily nhìn về thân ảnh phía trước, người kia thì đã quay lại phía hai nàng vẫy vẫy tay: " Đi thôi!".

Không một ai chú ý, trong một căn phòng của tòa nhà, một chiếc ấm đang run rẩy, từng đạo hoa văn sáng lên, xung quanh vô số năng lượng đất trời bị hút vào như một cơn gió nhẹ, như đang thăm dò gì đó. Mười phú sau, không thấy có gì lạ, cả ấm trà sáng lên, hoa văn điên cuồng vận chuyển. Ông một tiếng, xung quanh tòa thành phạm vi mười dặm năng lượng trong thiên đia đột nhiên mỏng manh đi rất nhiều. Ấm trà rung lên một tiếng sung sướng rồi im lìm trở lại như một ấm trà bình thường. Cùng lúc đó, phía đông tòa thành bỗng rung động. Vô số thế lực bị kinh động nhưng không điều tra ra cái gì. Dần dần chẳng ai còn quan tâm vì năng lượng trong trời đất lại tràn đầy trở lại.

Thành Bone River nằm ở phía Đông của đế quốc, gần sơn mạch Akfio. Những dãy núi chạm đến chân mây chia đại lục làm hai bên. Xung quanh sơn mạch là những khu rừng với vô số mãnh thú. Không ai biết bên kia sơn mạch có gì, vì những người dám đi qua đều không trở lại. Phía Tây thành là con sông Iogji chảy từ phía Nam lạnh giá, vòng đến gần thành Bone River rồi đổ ra biển ở Tây đại lục. Nơi đây là điểm dừng chân duy nhất nếu muốn tiến vào dãy núi nên vô cùng náo nhiệt. Trên đường, Nam thiếu gia vô cùng thích thú, ngó cái này nhìn cái nọ. Mặc dù đã thấy trong trí nhớ của Steven nhưng tận mắt thấy vẫn vô cùng mới lạ. Hai cô gái thì chậm rãi theo sau. Mục tiêu của hắn hôm nay là nhà hàng Sobrino, đây là nhà hàng đứng đầu thành Bone với những món ăn từ thịt mãnh thú từ sơn mạch Akfio. Nhà hàng nổi bật giữa dãy phố dài với bốn tầng cao to khí thế. Mặt tiền tầng một nhà hàng là bốn cửa ra vào bằng gỗ liền kề nhau, hai bên là hai bức tường với cửa sổ bằng gỗ nâu. Ba tầng còn lại là tường gạch cam nhạt với ban công bằng kim loại đen lạnh lùng quí phái.

" Thật thoải mái!". Nam than thở khi bước vào trong quán ăn. Trong trí nhớ của Steven, hắn đã đến đây rất nhiều lần với đám hồ cẩu bằng hữu. Sở dĩ nơi đây luôn ấm áp dễ chịu là vì một chiếc lò nướng luôn luôn đỏ lửa, chưa một lần dập tắt, liên tục cả ngàn năm nay. Đây cũng là lí do khiến cho món thịt nướng ở đây luôn đặc biệt, không nơi đâu có thể bằng. Thấy ba người tiến vào, một gã người hầu vội vã tiến đến với vẻ tươi cười nịnh nọt.

" Luôn hân hạnh phục vụ ngài, Steven thiếu gia. Mời lên tầng, phòng riêng của ngài luôn sẵn sàng!". Gã người hầu mở cửa một căn phòng ấm áp với cửa sổ nhìn ra con phố, chiếc bàn dài và những chiếc gế bọc lông thú quí giá. Nam ngồi xuống một chiếc ghế, thấy hai cô gái vẫn đứng phía sau liền phất tay về phía đối diện: " Hai ngươi cũng ngồi đi !".

" Thiếu gia, như vậy sao được!". Hai cô gái hốt hoảng.

Hắn thở dài. Ở cái thế giới này tôn ti vẫn là nghiêm đấy. Quay lại, Nam nghiêm mặt lại:" Không nghe thấy ta nói gì à, ta cho các ngươi ngồi, đấy là lệnh, hiểu chưa ?"

" Cái, cái này.." Vốn vẫn còn chút do dự, thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, hai cô gái ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện. Một bên thấy vậy, trong mắt gã người hầu lóe lên vẻ khác lạ rồi lại cười nịnh nọt: " Steven thiếu gia, ngài thật biết thương hương tiếc ngọc. Ngài vẫn dùng như cũ chứ ?". Nam đang định lên tiếng thì một giọng nói phía cửa vang lên :

" Ái chà chà, vừa khỏe lại đã dẫn người đẹp đi ăn rồi. Thật uổng công ta vẫn vì ngươi lo lắng đến mất ăn mất ngủ đấy. Thật đau lòng quá đi mất!". Vừa nói xong người này liền quăng cho Nam thiếu gia một ánh mắt ai oán. Nam quay đầu lại thì thấy một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt điển trai với mái tóc vàng xõa vai, khoác một kiện trường bào hoa lệ, theo sau là một tên đầu trọc vạm vỡ mặc áo giáp sáng loáng. Đứng ngoài cửa là mười tên hộ vệ. Tên này chẳng xa lạ gì với Nam, hắn tên là Flore, đến từ nhà Glin, là bạn chí cốt trong sự nghiệp ăn chơi của Steven. Flore cũng chẳng khách khí, ngồi xuống đối diện Nam. Lúc này hai cô gái đã đứng lên lui về sau hắn. Liếc nhìn hai cô gái, Flore than thở: " Thật hâm mộ cái tên nhà ngươi. Ta đã xin mấy lần mà không đổi được cô nàng nào, chỉ có mỗi gã to con này theo sau. Đáng tiếc, đáng tiếc.".Nói xong lại tò mò hỏi: " Này, bán một người cho ta làm sao ?"

" Ngươi thật muốn ?". Nghe vậy, tên kia sáng mắt lên, còn hai nàng thì ảm đạm.

" Người anh em, giá cả không thành vấn đề!". Tên kia vội vàng vỗ ngực đảm bảo.

" Một thanh thần khí, thế nào ?"

"...".

Hai nàng nghe vậy liền thở phào một hơi. Còn tên kia thì nhảy cẫng lên: " Cái định mệnh ngươi điên rồi ? cho ta một thanh thần khí, ta đổi ngươi mười nàng !"

" Không đổi!" Nam thiếu gia nghiêm túc nhìn tên kia. Tên kia liếc hai cô gái đã đỏ mắt vì xúc động, giơ lên một ngón cái: " Ngươi ngưu!".

Bạn đang đọc Cổng Aben sáng tác bởi Lamtướctiểutiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lamtướctiểutiên
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.