Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Sau một hồi suy nghĩ, Trần Thanh quyết định luyện tập quyền pháp trước, dù sao kiếp trước hắn cũng giỏi nhất là quyền pháp.

Mười Phật Duyên hóa thành kim quang, Trần Thanh chính thức bắt đầu tu luyện La Hán Quyền.

【Ngươi khổ luyện La Hán Quyền một năm, cuối cùng cũng có thành tựu, đạt đến cảnh giới 'hơi có chút thành tựu'】

【Lại mất thêm hai năm, La Hán Quyền rốt cuộc đột phá đến cảnh giới 'Siêu quần bạt tụy'】

【Ngươi tiếp tục tu luyện, tốn bốn năm thời gian, đem La Hán Quyền mài dũa đến cảnh giới 'Lô hỏa thuần thanh'】

【Tám năm sau, ngươi có sự lĩnh ngộ hoàn toàn mới đối với La Hán Quyền, lúc ngươi dung hợp những hiểu biết này, La Hán Quyền lại tiến thêm một bước, đạt đến cảnh giới ‘Tài năng như thần’】

【Lúc này, La Hán Quyền của ngươi đã tu luyện đến cực hạn, không thể tiến thêm được nữa】

Trần Thanh nhẹ nhàng nắm tay đã có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn trong cơ thể.

Khoảnh khắc này, hắn như một vị tông sư võ đạo đã luyện quyền mấy chục năm, đối với La Hán Quyền đã đạt đến cảnh giới tài năng như thần, kỹ gần như đạo.

Ước chừng hiện tại tùy ý một quyền đều có thể đánh thủng thân cây to bằng thùng nước.

La Hán Quyền đã đạt cấp cao nhất, muốn tu luyện tiếp, trừ phi đột phá xiềng xích của công pháp, sáng tạo ra công pháp mới.

Phật Duyên còn lại tám mươi, Trần Thanh quyết định dùng tám mươi Phật Duyên này để nâng cao Vi Đà Côn.

【Ngươi khổ luyện côn pháp, hè luyện ba tháng, đông luyện ba tháng, một năm sau, Vi Đà Côn ‘Sơ nhập’】

【Ngươi lại tốn thêm hai năm, Vi Đà Côn 'Hơi có chút thành tựu'】

【Bốn năm sau, Vi Đà Côn ‘Siêu quần bạt tụy’】

【Lúc này Phật Duyên còn lại không nhiều, không đủ để tiếp tục tu luyện, chỉ có thể kết thúc bế quan】

Mỗi một thay đổi trên cơ thể đều nằm trong cảm nhận của Trần Thanh, khi hắn cầm lấy cây côn, trong nháy mắt đã cảm thấy cây côn dường như đã trở thành một phần cơ thể của mình, sai khiến như cánh tay.

Binh khí, là phần mở rộng của cơ thể, lại mạnh hơn cơ thể.

Cho dù là Vi Đà Côn Pháp hay La Hán Quyền thì đều là công pháp nội ngoại kiêm tu, có tác dụng rèn luyện cơ thể rất mạnh.

Bởi vậy, cơ thể của Trần Thanh lại một lần nữa được rèn luyện cùng cường hóa, bên ngoài thân có một tầng sáng bóng trong suốt, tựa như được rèn từ thần kim.

Nhìn thoáng qua hệ thống.

【Thiền Định Công: Tầng thứ sáu】

【Vi Đà Côn: Siêu quần bạt tụy】

【La Hán Quyền: Tài năng như thần】

【Chức vụ: Sa di】

【Phật Duyên: Mười】

Sau khi đã hiểu biết đại khái về thực lực của mình, Trần Thanh đứng dậy, thu dọn một ít bánh bao hấp và lương khô.

Cuối cùng nhìn thoáng qua đống đổ nát đã bị thiêu thành tro bụi, nếu không có gì bất ngờ, mình sẽ không quay lại đây nữa.

Dùng Vi Đà Côn khiêng bọc đồ lên vai, đội gió rét, một mình đi xuống núi.

Kiếm chưa kịp đeo ổn, ra cửa đã là giang hồ!

Qua hết ngàn cánh buồm, trở về vẫn là thiếu niên!

Trời đất một màu, gió sương đều lạnh, tuyết lớn cuối cùng cũng rơi xuống.

Vạn dặm tuyết bay như trời nghiêng đổ, tuyết trắng xóa ngàn lớp chồng chất, cây tùng ngàn năm lung lay sắp ngã, tựa như muốn đè cong sống lưng chúng sinh.

Gió lạnh thấu xương từ hoang vực cực bắc thổi tới, cuốn theo tuyết sương, cuồng loạn khắp trời.

Gió như đao, tuyết như kiếm, lạnh lẽo sáng ngời, đông tận xương tuỷ.

Một nhóm người đội gió rét, dẫm lên tuyết dày đặc tiến về phía trước.

Hai ngày trước, Trần Thanh đã gặp hai nhóm giặc cỏ này, dưới sự mời mọc nhiệt tình của bọn họ, hắn đã gia nhập nhóm, cùng nhau lên đường.

Hắn vốn chỉ có một mình, không vướng bận, cũng không có nơi nào để đi, cũng không biết đường đến huyện thành, nên đã gia nhập với bọn họ.

···

Trời sắp tối, đoàn người của Trần Thanh vừa hay đến một thị trấn.

Thị trấn đã bị tuyết trắng bao phủ không một bóng người, chỉ còn lại sự cô tịch vô tận và lạnh giá thấu xương.

Gió lớn cuốn tới, lướt qua thị trấn bỏ hoang gần đó, dãy núi hoang vu phía xa, xác chết đã đông cứng thành tượng băng trên mặt tuyết trắng xóa.

Trời đã tối, tuyết rơi dày đặc, mây núi hòa làm một, căn bản không nhìn rõ phương hướng.

Ban đêm lại càng ẩn chứa những nguy hiểm chưa rõ.

Nơi này cách Đan Hà thành không xa nên đám người đã quyết định nghỉ lại một đêm trong thị trấn bỏ hoang này.

Nhóm người tìm thấy một gian từ đường liền tiến vào bên trong.

Nhóm giặc cỏ này tuy có mười mấy người, nhưng là hai nhóm hợp tác, sau khi vào từ đường đã phân chia rõ ràng, mỗi bên chiếm một nửa địa phương.

Một bên do tên râu quai nón cầm đầu, một bên do một nam nhân trung niên gầy gò cầm đầu.

Thủ hạ nhân mã của hai người này cũng là những tên giặc cỏ lẻ tẻ được lôi kéo trên đường.

Trời đông giá rét, lại đúng lúc gặp chiến loạn, người bình thường rất khó sống sót, những người có thể sống sót cũng đều là vài tên giặc cỏ có chút võ nghệ, vừa hay có người lôi kéo, bèn ôm đoàn sưởi ấm.

Người tốt không trường mệnh, tai họa sống ngàn năm.

Câu nói này đặt ở bất cứ nơi nào cũng đều thích hợp.

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.