Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Đội trưởng quyết đoán, trước tiên rút khỏi hậu viện, sau đó mang theo quân nhu rời đi, ngôi chùa này rất có thể ẩn giấu một cao thủ. Cao thủ kia có lẽ đã bị thương nặng, vì vậy không chủ động tấn công, nhưng nếu tiếp tục tìm kiếm thì bọn họ rất có thể sẽ bỏ mạng tại đây. Dù sao đối phương quen thuộc địa hình nơi này, còn bọn họ thì không.

Ba người đến tiền viện, hai tên Lang binh chuẩn bị đẩy xe chở quân nhu.

“Cẩn thận!”

Đội trưởng cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên lên tiếng, đồng thời thân hình lùi nhanh, lập tức rời xa xe chở quân nhu. Ngay lúc đó, một bóng người lao ra từ bên cạnh xe chở quân nhu, cùng với một cây côn sắt quét ngang qua không trung.

Bốp!

Đầu của một tên Lang binh bị đánh vỡ ngay tại chỗ.

【Ngươi đã thành công khiến kẻ thù buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng thêm năm】

Trần Thanh hất gậy lên, đâm về phía trước, xuyên qua cổ họng của tên Lang binh còn lại, cổ tay Trần Thanh rung lên, côn sắt cũng rung theo một cái, cổ nổ tung, một cái đầu rơi xuống, máu phun ra như suối.

【Ngươi đã thành công khiến kẻ thù buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng thêm năm】

Trần Thanh có chút tiếc nuối, tên Đội trưởng kia quá cảnh giác, không thể đánh lén được hắn. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Đội trưởng, hắn rất tự tin nha.

Đội trưởng đứng ở đằng xa, sắc mặt tuy âm trầm, nhưng trong lòng rất bình tĩnh. Là một lão binh trên chiến trường, hắn rất cảnh giác, vừa đến gần xe chở quân nhu đã cảm thấy có điều bất thường. Mặc dù hắn đã kịp thời lên tiếng nhắc nhở, nhưng hai tên Lang binh kia vẫn không thoát khỏi tập kích.

“Ngươi chính là dựa vào thủ đoạn đánh lén như vậy để giết tất cả thuộc hạ của ta sao?”

Đội trưởng lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng trong lòng tràn đầy sát khí. Đối phương đã giết hết thuộc hạ của hắn, hiện tại hắn chỉ có một thân một mình, nhiệm vụ vận chuyển quân nhu là không thể hoàn thành rồi.

Đội trưởng từ từ rút đao ra, thần sắc không hung tợn hay tức giận, ngược lại có chút tùy ý, giống như thời tiết mùa thu nên ung dung đương nhiên rút từ trong ngực ra chiếc ô giấy dầu.

Chỉ là khoảnh khắc hắn rút đao ra, khí chất của toàn bộ con người đã thay đổi, giống như một cựu binh trăm trận, như một thanh trường đao sắc bén cắm thẳng lên trời, đóng đinh ở đó.

Chỉ thấy hắn dâm chân về phía trước, đao khoang thai chém xuống, trường đao mang theo sát cơ cùng chiến ý, mãnh liệt lăng lệ cùng hung ác đánh tới, khiến người ta lạnh sống lưng.

Trần Thanh vung côn sắt lên quét ngang, chặn mọi đường đi, ép tên đội trưởng phải đối đầu với hắn.

Một tấc dài một tấc mạnh, đây là ưu thế của binh khí dài, trong một khoảng cách nhất định có thể nắm quyền chủ động chiến đấu.

Keng!

Binh khí va chạm, tia lửa bắn ra, âm thanh trầm thấp.

Trần Thanh không hề nhúc nhích, nhưng tên đội trưởng bị chấn động lùi lại vài bước.

Chỉ một đòn lập tức phân cao thấp, dù là binh khí hay sức mạnh, Trần Thanh đều chiếm ưu thế.

Tên đội trưởng trong lòng chấn động, gang bàn tay nắm đao của hắn thậm chí còn bị chấn động đến mức nứt vỡ, máu tươi tràn ra.

Hắn cũng rất quả quyết, trực tiếp quay người bỏ chạy, không hề ham chiến.

"Giết!"

Trần Thanh chủ động tấn công, bước ra một bước, côn sắt phá không, đánh đến mức không khí phát ra tiếng nổ.

Côn sắt dùng phương thức Thái Sơn áp đỉnh bổ xuống tên đội trưởng.

Tên đội trưởng kinh hãi, quay người đẩy đao ra, chống đỡ một côn này.

"Keng!"

Thanh đao đứt gãy, côn sắt vẫn không giảm uy thế, trực tiếp đập vào vai tên đội trưởng.

"Rắc!"

Máu bắn tung tóe, xương bả vai của tên đội trưởng trực tiếp vỡ vụn, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết, hắn ngã xuống đất.

"Không, đừng giết ta!"

Nhìn Trần Thanh từng bước đến gần, tên đội trưởng sợ hãi, cố chịu đau mở miệng cầu xin.

"Không phải ta diệt sư môn của hắn, ta chỉ là một đội trưởng hậu cần, cầu xin ngươi tha cho ta, ta biết sai rồi."

"Ngươi là người xuất gia, nên từ bi bác ái, không nên sát sinh!"

Trần Thanh chống gậy đứng đó, đưa tay trái ra, một tay dựng thẳng trước ngực.

"A Di Đà Phật, thí chủ, mạng của ngươi có duyên với ngã Phật, đời này đã định phải vào cửa Phật, cho nên bần tăng sẽ siêu độ ngươi đến Tây Thiên Cực Lạc, đi gặp Phật Tổ."

"Còn Phật Tổ có tha thứ cho ngươi hay không, thì không liên quan đến bần tăng, nhiệm vụ của bần tăng là đưa ngươi đi gặp Phật Tổ."

Tên đội trưởng lập tức mặt như tro tàn, "Ngươi... ngươi là người xuất gia mà lại sát sinh như vậy, sau này sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể lên Cực Lạc."

"A Di Đà Phật, địa ngục cũng có duyên với ngã Phật, ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây, đợi ta xuống địa ngục, thập điện Diêm Vương cũng sẽ tụng kinh cho ta, tự tay tạo cho ta kim thân, dựng thánh bia công đức."

"Thí chủ, đi thong thả, tiện thể giúp ta hỏi thăm Phật Tổ, sau này có thể sẽ phải thường xuyên làm phiền lão nhân gia giúp ta hỗ trợ tụng kinh, siêu độ vong hồn rồi."

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.