Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1097 chữ

Trần Thanh lại xông vào đám người, Huyết Thiết côn tám thước khủng khiếp bị hắn vung mạnh một cái, trực tiếp loạn đánh loạn quét, bất luận kẻ nào lướt ngang tức bị thương, đúng trúng tức tàn phế.

Côn pháp hay kết cấu quỷ quái gì, không quan tâm nữa, hắn như một con khủng long bạo chúa cực kỳ cuồng mãnh, chỉ dựa vào sức nặng của cây Huyền Thiết côn dài tám thước và sức mạnh của bản thân mà trực tiếp lao thẳng về phía trước.

Trong nháy mắt, sương máu tràn ngập, tay cụt chân cụt bay tứ tung, con phố này như vừa trải qua một cơn mưa máu.

Có người bị đánh nổ tung, hóa thành một đám sương máu, có người bị chặt chân tay, tay chân cụt khắp nơi.

Ngoại trừ mấy tên thuộc hạ có chút võ công thì không ai là đối thủ của Trần Thanh.

Lúc này Trần Thanh hoàn toàn nghiền nát mọi thứ, cả về khí thế lẫn thực lực đều hoàn toàn nghiền nát.

Sau khi mười mấy tên thuộc hạ bị hắn đánh nổ, những người còn lại cuối cùng cũng sợ hãi hiểu ra, căn bản không thể thắng được tên hòa thượng hung ác này bằng ưu thế về số lượng được.

Dù sao bọn họ chỉ là đạo tặc tiểu phái, không thể so với quân đội, sau khi chứng kiến sự hung ác của Trần Thanh, khí thế lập tức sụp đổ, trực tiếp tan rã, bắt đầu chạy trốn.

Trần Thanh nhắm vào mấy người có thân thủ tốt hơn, thi triển Phù Dao bộ pháp đuổi theo.

Mấy người đó đã bị sự hung ác của Trần Thanh làm cho sợ hãi, thấy Trần Thanh toàn thân đầy máu lao tới cũng liền sợ quá mà quay đầu bỏ chạy.

Có điều làm sao bọn họ có thể chạy nhanh hơn Trần Thanh, Phù Dao bộ pháp như bay lên trời, trong nháy mắt đã đuổi kịp một người, vung cây Huyền Thiết côn dài tám thước quét ngang qua.

“Phụt phụt phụt!”

Một tên đầu mục cùng hai tên thuộc hạ bị đánh nổ tung, hóa thành sương máu.

【Ngươi đã thành công khiến kẻ địch buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng bốn mươi】

【Ngươi đã thành công khiến hai kẻ địch buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng hai mươi】

Hai tên đầu mục còn lại sợ hãi, hồn xiêu phách lạc, một luồng khí lạnh từ xương sống dâng lên, xông thẳng đỉnh đầu.

Trần Thanh nhanh như chớp, đuổi theo, đánh nổ cả hai, hóa thành sương máu.

Vài tên đầu sỏ vừa chết, đám lâu la còn lại hoàn toàn tan rã, khí thế tiêu tan, điên cuồng chạy trốn.

Tất cả đều sợ mất mật, trong lòng lạnh toát, chỉ hận phụ mẫu không sinh thêm cho mình hai cái chân nữa.

Bọn chúng bắt đầu nguyền rủa tổ tông mười tám đời của Tất Hồng.

Ngươi nói ngươi rảnh rỗi quá đi chọc phải tên hòa thượng điên này làm gì thế hả?

Đây nào phải là người xuất gia, đây rõ ràng là một tên ma tăng.

Trần Thanh trực tiếp bật chế độ cuồng bạo, đuổi theo một tên, đánh chết một tên, không chút lưu tình.

Huyền Thiết côn tung hoành, chém ngang đập dọc, đám lâu la đang bỏ chạy gan mật teo héo.

Trong đêm đen kịt, trên con phố này liền xuất hiện một màn khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.

Một hòa thượng như thần như ma, cả người nhuốm máu, cầm một cây côn sắt to bằng cánh tay trẻ con, đuổi theo một đám giang hồ tay cầm đao, gặp một tên đánh chết một tên.

Cả con phố mịt mù máu thịt, như luyện ngục.

Trên con phố bên kia, mấy tên bộ khoái đang tuần tra, dưới sự dẫn dắt của Thiết bộ đầu, chậm rãi đi tuần về phía phố Lâm Hỗ.

"Thiết bộ đầu, chúng ta đi nhanh lên một chút đi! Đi sớm biết đâu còn có thể bắt được vài tên hung đồ."

Một bộ khoái trẻ tuổi xoa tay, nóng lòng như lửa đốt.

Bọn họ đã nhận được tin báo từ sớm, phố Lâm Hỗ xảy ra án mạng, có bang phái thanh toán lẫn nhau, người dân hai bên đường đều trốn trong nhà, chùm chăn kín đầu, không dám xem náo nhiệt.

Nhưng Thiết bộ đầu lại không vội, cứ dẫn bọn họ đi lòng vòng, thỉnh thoảng còn cố ý gõ cửa các cửa hàng ven đường, gọi người ta dậy, dặn dò bọn họ chú ý phòng cháy.

Người sáng suốt đều nhìn ra, Thiết bộ đầu đang câu giờ.

Thiết bộ đầu liếc nhìn thanh niên đang xoa tay.

"Đi sớm một chút?"

"Bắt hung đồ?"

"Ngươi đi sớm hay ta đi sớm?"

"Ngươi đi bắt hay ta đi bắt?"

"Ngươi một tháng mới có mấy trăm văn tiền, liều mạng cái gì!"

Nói xong, hắn lại quay sang nhìn các bộ khoái phía sau.

"Các ngươi nhớ cho ta, các ngươi là người của Thiết Tân Nam ta, đã theo ta, ta đưa các ngươi ra ngoài thì có trách nhiệm đưa các ngươi còn sống trở về."

"Chuyện giang hồ, sau này ít quản, tránh được thì tránh, không tránh được thì mở một mắt nhắm một mắt."

"Đừng có hăng hái xông lên phía trước, đừng vì tri huyện khen các ngươi một câu anh dũng mà các ngươi lên mặt, liều mạng xông lên."

"Mạng là của các ngươi, chỉ có một cái thôi, giang hồ thì toàn là những kẻ hung ác, mạng của bọn chúng sao có thể so với mạng của các ngươi, những tên hung đồ đó đều không phải thứ tốt lành gì, chết một tên bớt một tên, tốt nhất là chết hết đi, thiên hạ này mới thái bình."

Thiết Tân Nam mắng thuộc hạ xong, lúc này mới dẫn người đi tuần về phía phố Lâm Hỗ.

"Nhưng mà, lão đại, lúc chúng ta nhậm chức không phải đã tuyên thệ rồi sao, không vì cao quý mà dung túng, không vì nghèo khó mà bóc lột, không lấy giàu sang luận thành bại, không vì cường quyền mà khuất phục, lúc nguy nan kiên định niềm tin, lúc cô độc tự mình phản tỉnh, đảm bảo thế gian không oan khuất."

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.