Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Trần Thanh rõ ràng cảm giác được có rất nhiều khuôn mặt xa lạ hơn trong khách sạn, có thế lực đang bí mật điều tra những người vào thành trong tháng này.

Thậm chí đã có người hỏi thăm chưởng quầy về danh tính của hắn và thời gian hắn đến ở.

Trần Thanh có một loại cảm giác cấp bách, trực giác mách bảo hắn phải nhanh chóng rời khỏi Đan Hà thành, tình cảnh hiện tại của hắn vô cùng nguy hiểm, thân phận có thể sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.

Theo cách điều tra của các thế lực này, không lâu nữa liền sẽ điều tra đến trên người hắn.

'Rốt cuộc là mình bất cẩn, làm không triệt để, siêu độ linh hồn của bọn họ rồi mà không siêu độ cả xác, để lại manh mối cho Lan gia.'

'Nói cho cùng vẫn là thiếu kinh nghiệm!'

'Có điều, không nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ mình, chỉ cần mấy người phu xe kia không bán đứng mình thì Lan gia sẽ không tìm ra mình.'

Bây giờ tuyết lớn phong thành, hắn căn bản đi không được.

Nói một cách khác, nếu hắn rời khỏi thành trì vào lúc này thì có lẽ thật sự sẽ rơi vào bẫy của Lan gia.

Phần thưởng ba ngàn lạng bạc trắng và một cuốn Tiên Thiên công pháp của Lan gia, bản thân nó đã là một cái bẫy, là muốn để hắn trở thành mục tiêu của mọi người đồng thời tự loạn trận cước.

Một khi chọn chạy trốn, có lẽ liền trực tiếp rơi vào trong cạm bẫy.

Trần Thanh không hề hoảng loạn mà âm thầm quan sát thành trì này, quan sát thế lực khắp nơi, mà hắn lại hông biết, trong thành này cũng có người đang quan sát hắn.

Chiến tranh sắp nổ ra, Đan Hà thành cũng hỗn loạn tứ tung, các thế lực đan xen phức tạp.

Trong một tháng này, Trần Thanh đã chứng kiến ít nhất mười mấy vụ ẩu đả, vài vụ giao tranh quy mô lớn giữa các bang phái, máu nhuộm đường phố, xác chết nằm la liệt.

Có điều, hầu hết các cuộc ẩu đả này đều diễn ra vào ban đêm.

Ân oán trên giang hồ thường đều là âm thầm tự mình giải quyết, không nhờ đến nha môn hỗ trợ.

Nha môn cũng nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần trước bình minh dọn dẹp sạch sẽ đường phố là được.

Đây là loại ăn ý ngầm lẫn nhau.

Trần Thanh lặng lẽ quan sát tất cả những điều này, tận khả năng hiểu rõ thế giới này.

Mọi thứ cứ thế trôi qua trong sự hỗn loạn yên bình.

Một ngày nọ, sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Thanh ra khỏi khách sạn đi đến phố Lâm Hỗ ở phía đông thành, nơi có cửa hàng rèn lớn nhất thành trì.

Mười ngày trước, Trần Thanh đã đặt một cây huyền thiết côn ở đây, hôm nay là ngày nhận hàng.

Theo tu vi đạt đến Hậu Thiên tầng bảy, cây côn sắt lúc trước của hắn đã có chút nhẹ, hắn cần một binh khí nặng hơn.

Thực ra, Trần Thanh vốn định chế tạo một chiếc Thiên Cơ tản nhiều công năng hơn, thậm chí đã vẽ cả bản thiết kế, nhưng tiếc là thợ rèn không làm được nên đành phải thỏa hiệp, tạm thời rèn một cây Huyền Thiết côn để dùng.

Trần Thanh đến tiệm rèn, thấy côn đã rèn xong, hiện chỉ còn một công đoạn cuối cùng.

Hắn cũng chỉ có thể đợi ở tiệm rèn.

Mãi đến khi trời sắp tối, binh khí mới hoàn toàn được rèn xong, dài tám thước, nặng một trăm hai mươi cân.

Bảy thước là thương, tám thước là côn, độ dài tám thước này vừa vặn, gập lại khoảng hai mét tư.

Trần Thanh vung hai cái, rất vừa tay, trọng lượng vừa phải.

Chỉ là hắn vừa vung lên đã dọa thợ rèn bên cạnh phải trốn đi thật xa.

Nếu bị thứ này đụng phải thì không chết cũng tàn phế mất.

Màn đêm buông xuống, nhấn chìm cả tòa thành trì.

Trần Thanh vác Huyền Thiết côn đi về phía khách sạn.

Trời rét căm căm, trên đường lúc này đã không còn người qua lại.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, số lượng không ít.

Trần Thanh hơi nhíu mày, hắn có loại trực giác là nhằm vào hắn.

Chẳng mấy chốc, cuối con phố đã tràn ra một đám người lít nha lít nhít, tất cả đều cầm thanh đao sáng loáng.

Một nam nhân trung niên mặc áo khoác da chồn, vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt mọi người.

Nam nhân trung niên dáng người trung bình, da hơi ngăm đen, mái tóc dài khô xơ tùy ý xõa sau lưng, không tính là đẹp trai nhưng rất có khí chất, trên vai vác một thanh đao bản rộng, ánh mắt sắc bén.

"Trần Thanh, định đi đâu vậy?"

Hắn nhìn chằm chằm Trần Thanh, trực tiếp gọi tên.

"Ngươi là ai?" Trần Thanh nghi hoặc, mở miệng hỏi.

"Đường chủ Thanh Lang Bang, Tất Hồng!"

Nam nhân trung niên thản nhiên nói, trên người mang theo một cỗ khí thế sắc bén, có một loại tự phụ.

Trần Thanh nhíu mày, "Ta không quen biết ngươi!"

"Nhưng ta biết ngươi, ngươi đánh nhi tử ta bị thương." Tất Hồng dùng ánh mắt dò xét đánh giá Trần Thanh từ trên xuống dưới.

"Thì ra là thế!" Trần Thanh trong nháy mắt hiểu ra, "Ngươi là muốn báo thù cho nhi tử ngươi, có cần làm lớn chuyện như vậy không!"

"Cũng không hoàn toàn là vậy!" Tất Hồng cười lạnh, chống thanh đao trên vai xuống đất, trong mắt lóe lên sát ý nhàn nhạt.

"Còn nhớ đại tiểu thư Lan gia không."

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.