Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1047 chữ

Nàng không muốn chết, liền đưa tay che ngực, muốn ngăn máu chảy ra.

Vất vả lắm mới bái nhập Thanh Sơn Tông, trở thành đệ tử tu hành của Thanh Sơn Tông, nàng tiền đồ rộng mở, tương lai có thể thành tiên làm tổ.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng và sư tỷ xuống núi, ý khí phong phát, dọc đường đều mong gặp phải một chút giặc cướp tà tu, để có thể trổ tài, hành hiệp trượng nghĩa, hoằng dương tiên môn chính đạo, trở về sư môn cũng có thể kể kinh nghiệm cho các sư huynh sư đệ.

Cuối cùng khi sắp đến gần Đan Hà thành lại để bọn họ gặp phải tên ác hòa thương đang ức hiếp người dân này.

Nàng và sư tỷ trực tiếp đứng ra, một thân tu vi cũng rốt cuộc có lúc trổ tài.

Ai ngờ gã hòa thượng ác độc này lại mạnh đến vậy, lần đầu tiên nàng hành hiệp trượng nghĩa, thế mà tính mạng đã đi đến hồi kết rồi.

Nàng cảm thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng mất đi, đôi mắt dần dần tối sầm lại.

Mơ hồ, nàng nhớ tới một sư huynh nội môn khi dạy các nàng đã từng trịnh trọng nói với các nàng một câu.

'Trên đời này người tốt không chết, người xấu cũng không chết, chỉ có kẻ ngu ngốc và kẻ thích xen vào chuyện người khác mới chết.'

'Sau này xuống núi nhớ đừng xen vào chuyện của người khác, đừng tin lời đồn giang hồ, đừng lúc nào cũng tự cho mình là tiên môn chính đạo.'

Lúc đó không có mấy người nghe lọt tai câu nói này, dù có nghe lọt tai cũng không hiểu được.

Tại sao tiên môn chính đạo lại không thể thường xuyên tự cho mình là tiên môn chính đạo?

Mà lúc này, Lan Thái Đệ dường như đã hiểu được ý nghĩa của mấy câu nói này, nhưng đã quá muộn rồi.

Hối hận vô tận, nhưng cũng không thể thay đổi kết cục.

Trần Thanh nắm một đầu gậy, lạnh lùng nhìn Lan Thái Đệ.

"Nói ngươi thông minh, ngươi không phân biệt phải trái, không hỏi nguyên do sự việc mà xen vào chuyện người khác, nói ngươi ngu ngốc, ngươi sắp chết còn đào cho ta một cái hố."

"Nhưng cái hố của ngươi cũng dạy cho ta hai đạo lý, thứ nhất, lần sau giết người nhất định phải dứt khoát, đừng do dự."

"Thứ hai, đạo lý đôi khi không thể nói rõ, nhưng dùng gậy nhất định có thể đánh thông."

Trần Thanh rút gậy ra, thân thể Lan Thái Đệ ngã xuống đất, máu tươi từ ngực ồ ạt chảy ra.

Ánh mắt nàng dần dần tối sầm lại, một lúc sau thì tắt thở.

【Ngươi đã thành công khiến kẻ địch buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên tăng thêm năm mươi】

Hiện trường im lặng, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch.

Đặc biệt là mấy tên thợ săn kia, khi thấy Trần Thanh không chút do dự đánh chết hai vị tiên tử thì đều sợ đến mức run lẩy bẩy, trong lòng càng dâng lên nỗi sợ hãi vô hạn, một cỗ hối hận lan tràn trong lòng.

Bọn họ hối hận mình lòng tham không đáy, vốn có thể kiếm được một khoản lớn nhưng vì bọn họ tham lam vô độ, làm cho bây giờ đến tính mạng cũng khó giữ.

"Đại sư, tha mạng!"

Nam nhân trung niên vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

"Tha mạng đi, đại sư, chúng ta sai rồi, không dám nữa, ngài đại nhân đại lượng, xem chúng ta đều là người nghèo khổ, tha cho chúng ta đi!"

Trần Thanh chắp tay trước ngực, xướng một tiếng phật hiệu, "Tha thứ cho các ngươi là việc của Phật Tổ, còn nhiệm vụ của ta là siêu độ cho các ngươi đi gặp Phật Tổ."

Hắn cầm côn thép, một côn quét ngang qua, mấy cái đầu nổ tung, máu tươi kèm óc phun ra, xương vụn bắn tung tóe.

Vài cái xác không đầu nằm trên mặt đất, máu phun ra nhuộm đỏ một vùng tuyết lớn.

【Ngươi đã thành công khiến sáu kẻ địch buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng thêm ba mươi】

Ba huynh đệ Phùng gia, bao gồm cả Phùng Trung Ngọc, đều tái mặt. Bọn họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, tất cả đều bị dọa sợ.

Phùng Trung Ngọc là người đầu tiên hoàn hồn, có chút hoảng hốt nói: "Công tử, à không, đại sư, sao ngài lại giết hết bọn họ? Bọn họ là đệ tử tiên môn, nếu tiên môn điều tra thì sẽ rắc rối lắm."

"Hơn nữa, Lan Thái Đệ này là đại tiểu thư của Lan gia, Lan gia ở Thanh Dương Hồ là một trong những gia tộc lớn nhất nhì ở Đan Hà thành. Nếu bọn họ biết đại tiểu thư Lan gia chết trong tay chúng ta thì tất cả chúng ta sẽ không thoát khỏi liên lụy."

Trần Thanh quay đầu nhìn chằm chằm Phùng Trung Ngọc, thản nhiên nói: "Ngươi muốn nói gì?"

"Ý ta là, đại sư có thể đánh bại bọn họ, khiến bọn họ biết khó mà lui là được rồi, không cần thiết phải giết người." Phùng Trung Ngọc cúi đầu, nói nhỏ.

Trần Thanh lau sạch vết máu trên gậy mới mở miệng nói: "Tư duy của kẻ ngu ngốc không thể dùng lẽ thường để đo lường. Bọn họ vĩnh viễn không biết tiến thoái, tự cho mình là đúng. Lần này đánh lui bọn họ, bọn họ chỉ sẽ dắt đến những kẻ càng mạnh hơn, mang đến phiền phức lớn hơn."

"Đối với kẻ ngu ngốc, ta thường là có thể giết thì cứ giết chứ không nên đánh, đặc biệt là loại ngu ngốc được môn phái và gia tộc nuông chiều quá mức."

Sau đó, Trần Thanh nhìn chằm chằm Phùng Trung Ngọc và ba huynh đệ Phùng gia: "Các ngươi sẽ bán đứng ta sao?"

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.