Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Muốn Thù Lao Tăng Ca

Phiên bản Dịch · 1666 chữ

(Góc nhìn main)

Ừ thì, tôi đã trở về được một lúc rồi.

Nhìn thấy đồ đệ mình mấy hôm nay tu luyện cực kỳ chăm chỉ, tôi quyết định cho họ một ngày nghỉ ngơi. Chắc chắn không phải vì hôm nay tôi muốn lười biếng, tất nhiên rồi.

Khi đang nằm lười trên giường, tôi nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng.

“Lâm đại sư? Cậu có đó không?”

Tôi liền bật dậy khỏi giường, “Thanh trưởng lão? À, vâng, để tôi ra mở cửa.”

Sao ông ta biết tôi trở về nhanh vậy? Còn chưa được nửa ngày mà!

Tôi mở cửa và thấy Thanh trưởng lão đang đứng đó vuốt râu mỉm cười.

“À, Lâm đại sư, tôi nghe được tin cậu đã trở về môn phái.”

“Đúng vậy, tôi vừa mới về xong. Ở đây thông tin lan truyền nhanh thật đấy.” Tôi mỉa mai.

Ông ta cười, không nhận ra ý mỉa mai, “Haha! Nếu đó là tin liên quan tới thiên tài của chúng ta, tất nhiên là nó lan truyền rất nhanh rồi!”

Tôi cười trừ và nghe ông ta nói tiếp.

“À thì, ta nghĩ cậu muốn quan sát một số đệ tử mới và có thể là giới thiệu những đồ đệ của mình.”

“A, tiếc là hôm nay là ngày nghỉ của đồ đệ tôi, thật xin lỗi.”

Thanh trưởng lão trông có vẻ bất ngờ, “Ồ? Nghe không giống cậu lắm Lâm đại sư. Tôi nhớ hồi còn là đệ tử cậu không hề có ngày nghỉ, không bao giờ. Tôi còn tưởng cậu cũng định hành xác đồ đệ của mình chứ.”

Đúng, tôi đã từng như thế đấy...

Chính vì thế nên tôi vô cùng hối hận và thề rằng không bao giờ làm lại việc đó nữa.

Sống an nhàn là lối sống đỉnh nhất.

“Để bọn họ học theo tiến độ của bản thân mới là tốt nhất, nếu không thì sự phát triển của họ sẽ bị ảnh hưởng,” Tôi thừa nhận.

Thanh trưởng lão trầm ngâm vuốt râu, “Hừm... Cũng hợp lý. Cơ mà, cậu có muốn gặp mặt lứa đệ tử mới không? Ta khá chắc có nhiều người trong chúng nó muốn gặp cậu đấy.”

Hừm... Chỉ là gặp mặt thôi nhỉ? Cũng không rắc rối lắm, có khi lại tìm được một đồ đệ tiềm năng cũng nên.

“Thôi được, nhờ Thanh trưởng lão dẫn đường.”

Thanh trưởng lão gật đầu và dẫn đường rời khỏi đình viện.

Bọn tôi đi tới Đại sảnh, nơi hầu hết các Năng lực giả Học đồ tập trung vào thời điểm này trong ngày.

Đại sảnh đủ rộng để chứa tới hơn một vạn người, do đó nơi này thường được trưng dụng làm nơi tập trung hoặc sân tập luyện.

Trong Đại sảnh có bốn cột trụ được yểm một Công pháp lên đó. Kích hoạt cả bốn cây cột sẽ gia cố cho toàn bộ Đại sảnh và vô hiệu hóa toàn bộ thương tổn được gây ra.

Công pháp này còn hay được dùng trong các cuộc so tài, ví dụ như Hội So tài Môn phái. Đâu thể để Môn phái của mình bị cày nát bởi các thí sinh, đúng chứ?

Tôi tự nhận công lao vì đã góp phần cải thiện nó và truyền bá cho các Đại môn phái khác hồi còn là một đệ tử.

Khi chúng tôi tiến vào Đại sảnh, nơi đó có một nhóm tầm một trăm Năng lực giả Học đồ đang tham dự buổi học của một Trưởng lão.

Từ xa có thể dễ dàng thấy được thứ bậc của họ, nhờ việc môn phục của mỗi cấp bậc trong môn đều có màu sắc riêng.

Ở phần lớn các Môn phái, Năng lực giả Học đồ mặc áo đen có sọc trắng ở phần cổ. Đồng phục Ngoại môn màu xanh lục, còn Nội môn là màu xanh nước biển. Năng lực giả Tinh anh đổi sang màu xanh da trời và các Trưởng lão mặc áo màu xám trắng.

Những Đại sư thường mặc môn phục trắng tinh khiết, và chiếc áo Chưởng môn là màu lục bảo.

Nhiều người trong môn hay nói vui rằng nếu một Năng lực giả Ngoại môn sống ở đây đủ lâu, họ sẽ được lên chức Chưởng môn bởi vì màu áo của hai người rất giống nhau.

“Công trưởng lão!” Thanh trưởng lão gọi và vẫy tay chào.

Nghe vậy, Công trưởng lão tạm dừng buổi học, “A, Thanh trưởng lão! Lâm đại sư! Hai người cũng đến mượn Đại sảnh sao?”

Thanh trưởng lão lắc đầu, “Không phải, chuyện là tôi nghĩ nên để các đệ tử trẻ này làm quen với Lâm đại sư của chúng ta. Cậu ấy đến đây để truyền thụ cho họ một phần kinh nghiệm của mình.”

Này, này, khoan đã. Kế hoạch này là ý tưởng của ông mà.

“A! Ý tưởng thật tuyệt vời!” Công trưởng lão cười và chỉ vào tôi. “Các đệ tử, đây chính là Lâm đại sư. Có thể một vài cô cậu đã biết, anh ta chính là thiên tài số một của Thiên Đường Môn ta!”

Này, tôi tưởng mình đến đây chỉ để quan sát thôi chứ? Phải bận dạy đám đệ tử này thì còn gì là ngày nghỉ nữa?!

Trả ngày nghỉ lại cho tôi mau! Đây rõ ràng là làm tăng ca mà!

Với sự chú ý đổ dồn lên người, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Tôi đưa nắm đấm lên miệng giả vờ ho, “E hèm, đúng vậy. Rất vui được gặp mọi người. Trước hết thì tôi xin chúc mừng mọi người đã thành công gia nhập Thiên Đường Môn. Chắc chắn mỗi người trong số các bạn đều có khát khao riêng khi trở thành Năng lực giả, nhưng hãy dành thời gian để học hỏi và chỉ dẫn những đồng môn của mình. Giống như một câu nói tôi khá thích, “Máu giao ước còn trọng hơn nước ối tử cung.”

Thật ra tôi xạo l đấy.

Trên Linh giới và Vân giới, bạn không thể tin ai khác ngoài chính bản thân.

Bạn bè? Gia đình? Họ sẽ đâm lén bạn bất cứ lúc nào vì lợi ích của riêng mình. Thậm chí đến người yêu cũng sẵn sàng đá bạn nếu điều đó giúp họ gia tăng sức mạnh.

Đôi khi bạn còn không thể tin vào chính mình. Một số con quái vật có thể lẩn trốn trong cái bóng của bạn, và khi có cơ hội chúng sẽ lập tức đâm sau lưng bạn.

Những nơi đó đúng là địa ngục.

Mấy người này nên cảm thấy may mắn khi được sinh ra ở Địa giới, nơi không có mấy chuyện đau đầu đó.

Thật là trong sáng.

Tôi vỗ tay, “Công trưởng lão, các đệ tử đang làm gì vậy?”

Ông ta trầm ngâm vuốt râu, “Hừm... Bọn chúng đã nắm được nền tảng của Hạt nguyên tố, vậy nên ta đang để chúng thử chuyển hóa năng lượng Thuần sang nguyên tố khác và triệu hồi nó.”

À, bước cơ bản nhất. Liên Ly chỉ mất năm phút để làm được.

“Tôi hiểu rồi, như vậy thì,” Tôi bẻ tay. “Tưởng tượng: Nội đan của mình là một cái bát, còn năng lượng Thuần là nước đổ vào bát. Việc cần làm là bắt đầu khuấy nước trong bát, nhưng không để nước tràn ra ngoài.”

Tôi làm đúng như mô tả, khuấy động năng lượng Thuần của mình trong Nội đan.

“Bây giờ nước sẽ chuyển động nhanh dần và cô cậu cần hình dung mình muốn nước chảy đến nơi nào, giả sử như ta muốn nó tới tay phải.”

Tôi duỗi tay phải ra trước mặt, lòng bàn tay ngửa lên trời.

“Giờ hãy tưởng tượng mình làm trào ra một ít nước khỏi bát và tiếp tục khuấy, tập trung vào phần nước đó và dẫn nó từ trong cơ thể lên tay như thế này.”

Một quả cầu ánh sáng màu xanh trắng xuất hiện trên lòng bàn tay tôi.

“Giờ thì nghĩ tới nguyên tố mình muốn sử dụng, ví dụ như Thủy vì chúng ta đang hình dung nó là nước. Nghĩ về sự lưu động, mát mẻ và tĩnh lặng của nước. Càng hiểu rõ về nguyên tố thì ta càng thông thạo việc điều khiển nó. Chuyển suy nghĩ đó vào phần nước xoáy trong tưởng tượng của mình và...”

Quả cầu ánh sáng biến thành quả cầu nước lơ lửng trên bàn tay tôi.

“Nhớ rằng phải giữ sự tập trung vào phần nước đó, nếu không thì điều này sẽ xảy ra.”

Quả cầu nước lắc lư và tan vỡ, làm cho nước chảy xuống lòng bàn tay.

“Một khi đủ thành thục, mấy người có thể chuyển năng lượng trong chính Nội đan trước khi triệu hồi.”

Để chứng minh, một quả cầu nước khác xuất hiện trên tay tôi mà không cần thông qua quả cầu ánh sáng.

“Và khi hiểu rõ các nguyên tố khác nhau, mấy người cũng có thể triệu hồi chúng.”

Tôi vận chuyển năng lượng nguyên tố cần thiết cho việc đa thuật thức. Một quả cầu lửa xuất hiện, tiếp theo là một quả cầu gió và một cục đất.

Tôi phá bỏ kết nối tới năng lượng đã triệu hồi, bốn quả cầu liền tan biến.

“Hãy chọn nguyên tố mà mình thấy quen thuộc nhất và bắt đầu với nó, tiếp tục cố gắng và sớm thôi mấy người sẽ có thể tùy ý triệu hồi được nó.”

Tôi ngẩng lên và thấy mọi người đang há hốc miệng, kể cả Công trưởng lão và Thanh trưởng lão.

Hả?

Tôi vừa làm thứ gì bất ngờ lắm sao?

“Đa... thuật thức?” ai đó thì thầm.

-----

Tôi quay trở lại rồi đây :D

Bạn đang đọc Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? của Draekai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi konjikinoyami2412
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.