Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 2166 chữ

- Ăn cơm xong bọn em có tiết mục gì không? Lâu lắm không về Đài Bắc cũng nên đi ra ngoài chứ nhỉ?

- Vâng, bọn em sẽ đi dạo.

- Uh, để chị lái xe đưa bố mẹ về.

- Mỹ Linh, đưa Nhân Phú đi tẩy trần nhé.

- Vâng, cảm ơn chị Hai người đi sóng bước bên nhau, dạo trên mấy con phố đi bộ, khắp nơi rực rỡ ánh đèn, cửa hàng sáng choang bày thật nhiều đồ xa xỉ phẩm, nó khác xa với vùng đất Kỳ Anh nơi anh đến, cứ đến tối, cả con đường đều chìm trong bóng đêm, chỉ có những bóng dáng những chiếc xe tải đường dài chạy vun vút, muốn mua hoa quả cũng phải chạy xe lên tận thị trấn, vùng đất nghèo nàn ấy, có lẽ nhờ dự án của bên anh, cũng sẽ biến thành 1 đô thị tấp nập, nhưng còn phải đợi rất lâu nữa.

- ở bên Việt Nam thế nào hả anh?

- Cũng bình thường thôi, tất nhiên không thể phát triển như ở bên Đài Bắc được?

- Em nghe nói bên đó còn thường xuyên mất điện, mùa hè nóng đến hơn 40 độ, vậy làm sao con người chịu được?

- Bên đó có điều hòa ở văn phòng và ký túc xá, mọi người đều làm việc được trong điều kiện đó, sao anh lại không thể chứ?

- Hay anh bỏ việc đó đi, về bên này, xin công việc khác?

- Anh còn trẻ, cũng muốn thử sức mình, hơn nữa đó là 1 dự án lớn, anh cũng học hỏi được rất nhiều - Nhưng 2 đứa sẽ xa nhau, mấy tháng mới được gặp 1 lần - Có phải anh đi luôn đâu, vài năm nữa anh sẽ về lại mà - Em không đợi được lâu như thế - Thỉnh thoảng nhớ, có thể đến thăm anh mà - Em không đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó đâu Chẳng biết nói gì, Nhân Phú chỉ còn biết ôm cô vào lòng, anh cần ở cô sự thông cảm, cũng cần thời gian để tự khẳng định bản thân mình, không phải 1 tên công tử bột như câu cửa miệng của người nào đó.

Mỹ Linh vòng tay ôm lấy cổ Nhân Phú, đợi mãi mới có phút giây riêng tư của 2 người, bao nỗi nhớ nhung của cô đợi chờ ở anh một nụ hôn dài và nồng nàn. Nhân Phú quay sang, đặt nụ hôn lướt nhẹ lên đôi môi căng mọng của Mỹ Linh, cũng không hiểu vì sao, rõ ràng đã mong đợi giờ phút 2 người được gần gũi, nhưng giây phút này, anh đã không ngấu nghiến môi cô như mình đã tưởng tượng, anh chỉ thấy lòng nhẹ bẫng, chỉ cần ôm cô là đủ, không ham muốn gì hơn.

- Mình về chỗ em nhé?

- Thôi để hôm khác đi, anh hơi mệt - Anh sao thế? Không muốn 2 đứa gần nhau ?

- Không phải, chỉ là thay đổi về không gian, thấy người không được khỏe thôi, anh ở nhà cả tuần, mình còn nhiều thời gian mà - Anh thay đổi rồi, mọi khi đâu có như vậy?

- Anh đâu có thay đổi gì đâu, sao em lại nghi ngờ vô căn cứ như vậy chứ?

- Em nghi ngờ vô căn cứ? có ai đi xa cả 3 tháng, gặp người yêu mà cứ lạnh như tảng băng giống anh không?

- Anh không muốn tranh cãi, anh đưa em về nhà đã nhé, mai mình nói chuyện sau - Ai cần anh đưa về chứ? Em có chân, em tự đi… - Em thôi ngay cái trò trẻ con đó đi, anh vừa đi công tác xa về, mệt mỏi là điều đương nhiên, em không thể thông cảm cho anh được ah?

- Em thông cảm cho anh, vậy ai thông cảm cho em?

Mỹ Linh quay ngoắt đi, bỏ lại Nhân Phú đứng bên đường, thông thường, khi cô giở thói trẻ con này, chỉ cần anh đuổi theo, dỗ dành vài câu theo ý cô là ổn, nhưng Nhân Phú vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, rã rời, không biết vì chưa kịp thích nghi với sự thay đổi thời tiết, múi giờ hay cả tâm lý nặng nề, anh quay đầu đi, lặng lẽ về nhà 1 mình, cả hai cần có không gian cho riêng mình.

Mỹ Linh đã chạy đi, vài lần ngoái đầu nhìn lại, vẫn không thấy Nhân Phú đuổi theo, sao lại có thể như vậy chứ? Nước mắt đã tràn mi, quyết định ủng hộ để anh đi sang Việt Nam làm việc phải chăng là 1 sai lầm?

Sáng hôm sau, Nhân Phú dậy rất muộn, mẹ anh ngạc nhiên vì cậu con trai sau khi ăn sáng lại chui vào thư phòng lên mạng, buột miệng hỏi:

- Con không đi hẹn hò với Mỹ Linh sao?

- Cô ấy đi làm mẹ ạ, buổi tối con sẽ đi ăn với cô ấy - Uh, lâu lâu con mới về, cũng phải chăm sóc quan tâm đến nó hơn 1 chút - Con biết rồi Lên mạng, xem phim 1 lúc rồi cũng chán, anh lên google talk thấy nick của Nhu sáng đèn lên nhảy vào:

- Này, hà tĩnh có gì mới không?

- Không, vẫn y như thế, chỉ tội trời mưa suốt 2 hôm nay rồi, lạnh dã man - Đài bắc thời tiết đẹp lắm - Không đi chơi với bạn gái ah? Tặng quà chưa?

- Ôi, tôi quên mất rồi, tối nay gặp sẽ tặng - Có quà phải tặng ngay mới nóng hổi chứ? Bao tâm huyết chọn lựa của tôi đấy nhé - Uh, cảm ơn rồi mà, cô thích cái gì, để sang tuần sang VN tôi sẽ mua tặng?

- Anh lại nhờ bạn gái mua hộ chứ gì? Không phải phiền như thế, ah, tôi có 1 tin hot, anh có nghe không?

- Uh, nói đi, lại còn rào trước nữa - Tuần sau tôi nghỉ việc và ra Hà Nội, sếp duyệt rồi - Hả?

Sau đó thì Nhân Phú không chat nữa, anh thấy tốc độ đánh máy không thể biểu đạt sự gấp gáp trong lòng mình vội vàng cầm điện thoại gọi sang cho Nhu.

- Alo?

- Này, sao tự nhiên lại xin nghỉ? Không rào trước đón sau, Nhân Phú đi thẳng vào vấn đề - Anh sao vậy? tôi ra Hà Nội là đương nhiên, đã có sẵn kế hoạch rồi, chẳng qua bây giờ đã thu xếp xong nên sang tuần thì nghỉ hẳn thôi - Vấn đề là sao cô không nói với tôi?

- Sao tôi lại phải nói với anh, tôi đi sẽ có người khác thay thế, liên quan gì đến anh chứ?

Đúng, chẳng liên quan gì đến anh cả, sao anh phải tức tối thế chứ? Họ đơn giản chỉ là bạn bè đồng nghiệp, có hơn chút xíu là thích chọc nhau tức chết mà thôi. Anh có bạn gái ở Đài Bắc, cô có gia đình ở Hà Nội, chuyện đương nhiên mà thôi.

Nhân Phú sang Việt Nam đã là 1 tuần sau đó, 1 tuần ở Đài Bắc chính anh cũng không biết nó trôi qua như thế nào, đưa Mỹ Linh đi ăn, đi mua sắm, gặp gỡ bạn bè, đi mua đồ cùng mẹ, đi chơi với chị gái… anh đã làm rất nhiều việc mà không có chút ấn tượng nào cả. Đi với nhau mấy lần, nhưng mỗi lần Mỹ Linh chủ động để hai người thân mật thì Nhân Phú lại né tránh, anh không hiểu được cảm giác của chính mình, nhưng anh nhận ra, hình như đúng như lời Mỹ Linh nói, trong anh đã có điều gì đó thay đổi.

Sáng đầu tiên khi đến văn phòng làm việc sau khi quay lại Hà Tĩnh, Nhân Phú nhìn về phía bàn làm việc của Nhu, đó là 1 khoảng không trống rỗng. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, Nhân Phú không khỏi cảm thấy hụt hẫng khi không có 1 bà quản gia lắm điều như cô, cuộc sống có vẻ thật tẻ nhạt. Nhân Phú không hề biết, với những người khác, Nhu hoàn toàn không phải là kẻ nói nhiều, sự vắng mặt của cô, chẳng qua chỉ làm cho mọi việc diễn ra không được suôn sẻ như mọi khi, cô là người nhanh nhẹn, có khả năng ứng biến tốt, không giống mấy em mới vào làm, lơ ngơ như gà mắc tóc.

Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, thời gian sẽ là vị thuốc đắc dụng nhất, chẳng phải là anh đã khuyên Nhu như vậy sao?

Buổi tối, gọi điện thoại cho cô, hồi lâu mới thấy bắt máy - Này, tôi sang Việt Nam rồi, cô đang ở đâu mà ồn thế?

- Đang đi nghe nhạc với bạn, tý về nhà tôi gọi lại nhé?

- Uh.

Sao cô có thể hờ hững đến thế nhỉ? Tự nhiên thấy vô cùng chán nản, cũng là lần đầu tiên nếm trải sự quan tâm của mình bị người ta thờ ơ, nhưng trách ai bây giờ, giữa bọn họ, ngoài tình đồng nghiệp còn có điều gì khác nữa? Mà anh còn có ý gì khác nữa chứ? Cô ấy đến vai trò là đồng nghiệp anh cũng không có nữa, giữa bọn họ nói cho cùng chỉ là mối quan hệ người quen biết cũ.

- Này, anh sang tối qua hả?

- Uh, cô đi lúc nào thế?

- Chiều thứ 6 - Sao vội vậy, không đợi tôi về để chia tay chia chân?

- Tôi đã tìm được việc ở Hà Nội, việc trong Hà Tĩnh cũng đã hòm hòm, đi sớm ngày nào tốt ngày ấy - Sao cô không nói trước với tôi việc này?

- Chẳng liên quan, sếp cũng biết tôi sớm muộn gì cũng sẽ đi.

- Uh - Ah, tặng quà bạn gái chưa? Cô ấy có thích không?

- Tôi không biết, cô ấy chỉ cảm ơn rồi cất vào túi, không bình luận gì - Thế thì chắc không thích rồi, mất bao công tôi chọn lựa - Ngay từ đầu tôi đã bảo không quan trọng mà, cô ấy không để ý đâu - Anh thật là, tặng quà không cốt ở tặng quà gì, mà quan trọng là tình cảm đặt trong đó, anh không có tý tình cảm nào, làm sao cô ấy có thể cảm nhận được chứ?

- Stop, tôi có mua quà cho cô đấy - Quà gì vậy? làm sao tôi nhận được bây giờ, anh ở tít trong Hà Tĩnh mà - Chủ nhật tôi mang ra Hà Nội cho cô - Anh đi công tác ra ngoài này ah?

- Cô cứ coi như vậy đi… - - Uh, thế thì được, anh tặng tôi quà, tôi mời anh ăn cơm, ok?

- Cứ quyết định như vậy, tôi còn muốn đến thăm bố mẹ cô để cảm ơn 2 bác nữa - Thôi khỏi, tôi chuyển lời là được, anh đến mẹ tôi lại giữ ăn cơm, phiền phức - Tôi phiền phức?

- Uh, hơi phiền 1 tý, haha - Cô thật là hết thuốc chữa, nhưng tôi vẫn muốn đến cảm ơn bố mẹ cô - Thôi được, vậy ăn cơm luôn ở nhà tôi đi, không ra ngoài nữa, tôi sẽ nấu cơm - Tôi muốn ăn nem rán, nhưng không cho nấm hương, tôi dị ứng với tất cả các loại nấm - Này, sao anh có thể nhiều yêu sách đến thế nhỉ?

- Tôi chỉ đưa ra những yêu cầu khẩn thiết quan hệ đến sức khỏe của mình thôi mà - Thôi quên đi, tất cả các món đều sẽ có nấm, cho anh chống đũa ngồi nhìn - Này, tiểu Nhu, cô vừa phải thôi nhé - Này, Nhân Phú, anh cũng nên biết điều Có lẽ cãi nhau vì những chuyện không đâu cũng đã trở thành cách họ giao tiếp với nhau.

Tối thứ 6 khi Nhân Phú hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, anh tự gọi taxi, lên xe, Nhu nói với lái xe địa chỉ rồi tự đến nhà cô, như cô giải thích thì cô nấu ăn nên không có thời gian đi đón, hơn nữa, anh không vip đến độ phải có người đi đón, tự túc là hạnh phúc mà. Nhân Phú tự nhủ, cái thân anh sao lại khổ thế này, vì lý do gì bò ra ngoài này để gặp cô chứ, người ta đâu có hoan nghênh gì đâu? Lý do an ủi duy nhất là khi xách túi đến nhà Nhu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô kèm theo 1 ly cam vắt thơm ngon:

- Dù sao cũng là khách phương xa, uống cốc nước cam cho khỏe nhé - Cảm ơn, có chút nhân tính - Ah, tý nữa ăn nem rán có nấm hương thì sẽ biết có nhân tính hay không - Ah, nói chung là biết mặt mà không biết lòng - Biết rồi thì quá muộn

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.