Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 2539 chữ
  1. Nhu không biết mình làm thế nào để có thể ngồi vào bàn ăn với mọi người, cũng không biết mình đã ăn những món gì, mọi người có nói gì, cô cũng chỉ biết cười trừ, nhiều khi cũng là thất thố khi cùng sếp đi ăn với khách,nhưng lúc này bảo cô cười cười nói nói, hoạt bát nhanh nhẹn quả thực là cô không thể làm được, thậm trí, cô thấy đầu óc mình mông lung, Nhu vội quay ra nói với giám đốc công ty đối tác:

- Tối qua em ngồi tàu không thể ngủ được, hơi mệt 1 chút, anh thông cảm - Không sao, em vất vả rồi Sếp Nhu chắc cũng nhận ra sự bất thường của Nhu, nhưng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với đối tác bằng thứ tiếng anh bồi, trọ trẹ Do đã đặt vé tàu từ trước, ngay buổi chiều hôm ấy, Nhu đã lên tàu cùng sếp quay trở lại Hà Tĩnh, cô không nhắn tin, cũng không gọi điện cho Thắng, tâm trạng cô vẫn thất thần, chưa thể hồi phục được. Nằm trên chiếc giường tầng, điều hòa lạnh buốt trong toa xe lửa, lúc này, Nhu mới để nước mắt mình chảy xuống nhạt nhòa. Tại sao? Chỉ còn vài tuần nữa là cô hoàn thành công việc, cô đang có kế hoạch thông báo tin vui này với Thắng, tại sao anh không thể đợi cô, dù chỉ 1 vài tuần nữa?Cô gái đó là ai? Tại sao họ lại có cử chỉ thân mật đến như vậy? Tình cảm của Thắng đã thay đổi từ bao giờ,sao từ trước đến nay cô không nhận ra?tại sao, tại sao chứ? Hàng trăm câu hỏi tại sao luẩn quẩn trong đầu, không có lời giải đáp. Mấy năm nay, tất cả tình cảm của cô đều dồn vào mình Thắng, anh là điểm tựa của cô, là niềm vui, nỗi buồn của cô, cô đã dự định, đó chính là bố của những đứa con đáng yêu của mình, kế hoạch tương lai của cô, đều lấy Thắng làm trung tâm. Bây giờ, sự thay đổi này, làm sao cô chịu được, thực tế này, làm sao cô chấp nhận được?

Có tin nhắn đến, Nhu mở điện thoại ra, là của Thắng: “ cuối tuần anh vào Hà Tĩnh, sẽ nói rõ mọi chuyện với em”.

Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, còn có gì để giải thích trình bày, mà có giải thích thì sự việc cũng đã xảy ra rồi, tình cảm đâu phải món đồ mà lúc thích thì cầm lấy, khi chán thì buông tay? Nhưng sự việc đã đến lúc này, thì cũng cần phải nói rõ, để cô thanh thản hơn, để cảm giác bị lừa dối không dày vò bản thân cô nữa. Lỗi của cô là đã rời xa Thắng vài tháng để vào nơi này làm việc, đáp lại ân tình của người đã giúp đỡ cô rất nhiều khi cô mới bước chân vào đời? Lỗi của cô là đã không “ cho” khi anh đòi hỏi, nếu có quyền quyết định lại, cô sẽ thay đổi tất cả, làm tất cả để giữ Thắng bên mình? Đời làm gì có chữ nếu? mà có thể quay ngược được thời gian, chắc gì cô đã giữ được Thắng, Nhu cười chua chát… Quá muộn mất rồi.

Sáng thứ 7 Thắng đã có mặt tại Hà Tĩnh, Nhu cũng xin nghỉ làm, hai người ra bờ biển Thạch Hải ngồi, biển mùa đông, gió thổi nhẹ, cái lạnh mang theo hơi biển âm ấm, nhìn Thắng có vẻ căng thẳng mệt mỏi, giọng anh trầm ấm, từ tốn, có vẻ cũng đã có sự chuẩn bị cho lần “ đối chất ”:

- Cô ấy tên là Liên, là nhân viên mới của công ty anh, lúc mới vào công ty làm việc, anh biết cô ấy có cảm tình với mình, nhưng anh đã có em rồi nên đã tránh né, nhưng mấy tháng gần đây, em vào trong này làm việc, cô ấy càng quan tâm đến anh hơn nên anh đã… - Anh có tình cảm với cô ấy không?

- Có, nhưng tình cảm với em vẫn nhiều hơn, mình đã gắn bó với nhau gần 3 năm, đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh, anh sẽ về giải thích với cô ấy, là cô ấy cố tình gần gũi anh, dụ dỗ anh… Dụ dỗ anh? Nhu cười chua chát, có lẽ đàn ông ai cũng thích được “ dụ dỗ ”như vậy. xa nhau mới gần 3 tháng, ngày nào cũng gọi điện nhắn tin, ngày nào cũng anh nhớ em nhiều lắm, thế mà bên cạnh vẫn còn 1 em xinh tươi để cặp kè, nếu cô bỏ qua lần này, liệu sẽ có tiếp diễn lần sau, liệu cô có thể còn tin tưởng vào anh nữa không?

- Anh hứa anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa, anh chỉ cần mình em thôi, khi nào em ra Hà Nội, mình sẽ tổ chức đám cưới luôn, được không Nhu?

Họ đã về ra mắt gia đình, hai bên bố mẹ đều đã quen thuộc, sự ràng buộc này, đâu phải nói bỏ qua là bỏ qua, cô biết giải thích ra sao với bố mẹ bây giờ?

- Trái tim anh thật là rộng lớn, có thể chứa cả em và cô ấy, nhưng em là đứa ích kỷ, em chỉ muốn 1 mình mình chiếm trọn được anh, em trước sau gì cũng chỉ có mình anh, nên em cũng muốn anh đối với em như vậy, anh làm việc cùng cô ấy hàng ngày, sẽ thường xuyên tiếp xúc,không thể nói là không phát sinh tình cảm, nếu anh có thể chỉ đặt mình em trong trái tim mình, thì mình sẽ cưới nhau, còn không, thì mình nên chia tay, để không làm tổn thương cả 2. Việc này, chỉ mình anh mới quyết định được và em đây là lần đầu tiên cầu xin anh, anh hãy thành thật với em và chính bản thân mình, đưa ra 1 quyết định, dù thế nào, em cũng tôn trọng quyết định của anh, được không ạ?

- Anh xin lỗi, vì đã làm tổn thương em - Nếu em không bất ngờ ra Hà Nội vào hôm đó, có lẽ chuyện này, anh cũng vẫn giấu em?

- Anh cũng định tìm cơ hội nói rõ với Liên, nhưng em biết đấy, chuyện này thật không biết mở lời như thế nào… Nhu mỉm cười, mắt ầng ậc nước, đàn ông là cái giống tham lam, mẹ cô đã nói, cô đã vui mừng biết bao khi gặp người đàn ông điềm đạm như Thắng, cô đã tự tin biết bao về tương lai của hai người, có thể cô đã quá kỳ vọng vào mối quan hệ sẽ đi đến happy ending này.

Hạnh phúc tưởng đã trong tầm tay, thoáng 1 cái, nó biến mất không dấu vết. Những lời hứa hẹn của Thắng, câu xin lỗi của anh, sự do dự của anh, hầu như đã là câu trả lời cho Nhu, chỉ là cô vẫn chưa chấp nhận kết quả bây giờ mà thôi.

- Anh cho em câu trả lời thành thực là được, vấn đề này liên quan đến hạnh phúc của anh và em, nên em muốn anh cân nhắc trước khi đưa ra quyết định, em sẽ đợi… - Nhu, anh xin lỗi - Anh đừng xin lỗi mãi thế, Anh có cảm tình với người khác có gì là sai đâu? Chỉ là em muốn anh thành thật với em và chính bản thân anh thôi.

Câu trả lời đến với Nhu chỉ sau 1 tuần, dù đã chuẩn bị tinh thần, cô vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn khi nhận được tin nhắn của Thắng “ anh xin lỗi em, Nhu”. Vẫn là lời xin lỗi đáng ghét ấy, anh không thể cho cô câu trả lời tốt hơn hay sao? Nhưng, cũng phải cảm ơn Thắng vì câu trả lời thành thật, để cô không phải sống trong sự giả dối, đau 1 lần rồi thôi, nghe bài hát sến sến đó, Nhu phát hiện ra, nó thật đúng với tâm trạng của cô, tình cảm bao năm cô nâng niu, trân trọng, người đàn ông duy nhất cô yêu từ khi thiếu nữ đến nay, đã ra đi nhẹ nhàng như vậy đấy… mất 1 buổi chiều vùi mặt trong chăn khóc than, sáng hôm sau với đôi mắt sưng vù, Nhu đến phòng sếp:

- Sếp Chu, tôi có thể tiếp tục làm việc ở Hà Tĩnh không?

- Tiểu Nhu, cô không sao chứ?

- Tôi không sao, chỉ là muốn làm việc ở Hà Tinh thêm 1 thời gian nữa.

- Tất nhiên đó là quyết định của cá nhân cô, tôi rất hoan nghênh cô tiếp tục ở lại làm việc cho dự án - Cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng. Chào sếp - Ok Khi Nhu sắp bước ra khỏi phòng sếp, đột nhiên nghe ông Chu gọi vọng lại:

- Tiểu Nhu, cố gắng lên, rồi mọi việc sẽ ổn, hết mưa trời sẽ sáng.

Đó là 1 ông sếp hết sức tâm lý, cho dù trước đó 1 tuần, cô đã chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ việc, cũng đã thông báo cho ông thời gian ra Hà Nội, nhưng khi cô đột ngột xin ở lại, ông cũng không hỏi han chi tiết, hết sức tạo điều kiện cho cô. Hà Tĩnh là nơi heo hút, ở đây thêm 1 thời gian, xa rời Hà Nội, nơi có người đàn ông cô đã thương yêu gần 3 năm, có lẽ là cách tốt nhất để quên đi nỗi đau thất tình, cũng là cách cô lựa chọn để chạy trốn chính những tổn thương mà cuộc tình này đã gây ra cho cô.

Buổi tối mẹ gọi điện thoại, hỏi Nhu - “ bao giờ con ra Hà Nội, chẳng phải bảo chỉ đi vài tháng thôi sao?” - Việc chưa xong mẹ ạ, có lẽ con sẽ phải ở đây thêm vài tháng nữa - Thế Thắng bảo sao?

- Anh ấy không có ý kiến gì, Nhu không hiểu sao buột miệng nói dối mẹ. Nước mắt đã chảy vòng quanh khóe mi - Con gái có thì, công việc chỉ là 1 phần thôi, ra Hà Nội rồi kiếm việc khác làm con ạ, kết hôn, lập gia đình mới là quan trọng nhất.

- Vâng, con biết rồi, con có việc, khi nào rảnh sẽ gọi cho mẹ sau nhé.

Nhu vội vàng cúp máy, cắn chặt môi để không khóc ra thành tiếng, mẹ biết chuyện này sẽ ra sao, bà đã rất ưng ý với Thắng, luôn giục 2 đứa làm đám cưới, bây giờ chia tay, bà có trách cô không?

Nghe giọng con gái có chút khác thường, mẹ Nhu đã nhận ra có gì đó không ổn, nhưng con gái lớn, đã có chính kiến của mình, bà cũng không muốn can thiệp sâu.

Mang theo tâm trạng chán nản của kẻ thất tình nhưng Nhu vẫn làm việc như thường, thậm trí còn nhiệt tình hơn bình thường nữa, cô muốn quên đi chuyện đã qua với Thắng và tự hứa với lòng mình, không để bóng đen của cuộc tình đó ảnh hưởng đến tương lai của mình, phải sống lạc quan, phải hướng về phía trước, còn rất nhiều trai đẹp, tiêu chuẩn đang đợi mình lựa, tinh thần AQ của Nhu tăng lên ngùn ngụt. Chỉ là không phải nói quên thì sẽ quên được, cũng không phải ngày 1 ngày hai sẽ tìm được người thay thế, tổn thương, mất mát trong lòng Nhu cần thời gian để chữa lành, vết sẹo đó cũng cần thời gian để lên da non.

Văn phòng có mấy người mới đến, đều là mấy người trẻ từ tập đoàn bị đày sang Việt Nam cho cứng cáp thêm, Nhu cũng chẳng mấy quan tâm, việc ai người đó làm, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc của cô cả.

Có 2 người được cử sang, 1 người sinh năm 8x, hơn cô vài tuổi, theo thông lệ, đều gọi là tiểu Hoàng và tiểu Chiêm. Hôm đầu tiên tiếp xúc với 2 người, Nhu đã ngạc nhiên vì phong cách quá khác biệt giữa họ, tiểu Chiêm quần bò, áo sơ mi màu xanh nước biển, giầy kếp, tiểu Hoàng áo sơ mi trắng toát, quần âu phẳng nếp, đôi giày của anh ta, quả thực, bóng loáng, có thể soi gương được. Người gì mà chau chuốt không thể tưởng tượng được, sau này Nhu còn được biết, quần áo âu phục đi làm của anh ta, hoàn toàn là đặt may, đánh giá ban đầu, cô thích tiểu Chiêm hơn, trông anh ta có vẻ gần gũi, quen thuộc.

Vừa bước vào phòng, hai anh chàng hotboy lập tức giới thiệu họ tên, rồi khách sáo, xin mọi người chiếu cố, đang bù đầu với đống tài liệu dịch dở, Nhu chỉ ngước lên nhìn rồi cúi xuống tiếp tục công việc. Chỉ đến khi sếp kéo tay cả 2 anh chàng đến bàn làm việc của cô, dặn dò:

- Đây là tiểu Nhu, phiên dịch giỏi nhất ở đây, có việc cứ tìm cô ấy - Xin chào, tôi là Hoàng Nhân Phú - Xin chào, tôi là Chiêm Duy Siêu Hai người lần lượt giới thiệu họ tên rồi đưa danh thiếp - Xin chào, gọi tôi tiểu Nhu, có việc xin cứ nói - Cảm ơn cô, tiểu Nhu.

- Không có gì, mọi người đều là đồng nghiệp.

Qua màn chào hỏi, ai vào việc của người đấy, Nhu cũng không chú ý mấy, với mấy cậu người Đài này, đều lơ ngơ như bò đội nón, chăm còn mệt hơn chăm con nhỏ, Nhu đã ngán lắm rồi. Nhưng công việc của 1 phiên dịch là vậy, đâu phải chỉ là ngồi máy lạnh đánh máy chữ, còn phải sắp xếp cho họ trong cuộc sống sinh hoạt nữa, mọi người gọi cô là mama tổng quản cũng không có gì sai cả.

Sau này, khi hai người đã quen thuộc, anh có nói với cô ấn tượng đầu tiên cô để lại cho anh là 1 bà mẹ trẻ, nghiêm túc kinh dị, cũng chẳng phải ấn tượng tốt đẹp gì.

Hôm đó là lần đầu tiên Nhu dẫn tiểu Hoàng đi thăm công trường, đó là hạng mục cảng nước sâu mà bên công ty cô đang thi công, bãi biển ở đây vẫn còn đang cực kỳ hoang sơ, biển trong vắt, gió thổi vi vu, tâm trạng của Nhu tốt hơn rất nhiều, cô nhìn những cánh chim chao liệng giữa không gian của trời và biển rộng rãi, tự do, cô ước gì mình được như cánh chim đó, quên hết đau buồn, quên hết cả những mệt mỏi mà cô thật sự không biết trút xuống cho ai bây giờ.

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.