Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ Đoạn Của Hiểu Phong

Tiểu thuyết gốc · 1488 chữ

Cùng thời điểm đó, động phủ Hạ Khải.

Động phủ của tên tiểu tử này thật sự sơ sài, tính ra ngoại trừ một ụ đất hắn đắp vào cho thành giống một chiếc giường nhỏ thì chẳng có gì hết. Hạ Khải đang ngồi tĩnh lặng, quay mặt vào tường. Chỗ của nó không có đèn dầu, không có lửa, không có đuốc, không có chút ánh sáng nào.

Đôi mắt đang nhắm lại khẽ mở, nó cất giọng lạnh lùng:

- Nơi này không chào đón ngươi, mời về cho.

- Ai chà, có khách tới thăm, ngươi phải trà nước chào đón mới phải chứ. - Giọng nói cao vút của Hiểu Phong vang lên. Nó chậm rãi đi một vòng xung quanh động phủ, trong bóng tối. - Ngươi thật là, đến một cái ghế cũng không có.

Hạ Khải nhíu mày. Quỷ đang rơi vào ngủ say, nó không muốn dây dưa với tên biến thái này. Nó biết nếu so về âm mưu thủ đoạn, chắc chắn không bằng Hiểu Phong. Nếu Quỷ ở đây thì Hạ Khải rất tự tin, dù sao Quỷ cũng là lão quái vật sống hàng ngàn năm.

- Cút!

- Ôi chà, vị tiểu ca này, sao lại nóng nảy như vậy chứ. - Hiểu Phong cười hi hi bước tới, một tay đặt lên vai Hạ Khải. - Hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau, câu này ngươi nghe qua chưa?

Hừ!

Ầm!

Một tay Hạ Khải lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay của Hiểu Phong, tay kia tóm lấy cổ đối phương, đánh mạnh vào tường gây ra tiếng động lớn. Thậm chí cả động phủ cũng hơi rung rinh một chút. Mắt nó trợn lên, gằn từng chữ:

- Ta, nói, ngươi, cút!

Hiểu Phong dường như không chịu chút tổn thương nào, kể cả là khi cổ đang bị bàn tay Hạ Khải bóp chặt. Nó vẫn ngả ngớn cười, nói:

- Nóng nảy quá, nóng nảy quá. Ngươi bây giờ hệt như cái tên cốt đột kia vậy. Chẳng lẽ nam tử trong thiên hạ đều cục súc như các ngươi sao, vậy thì chán chết.

- Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi?

- Ồ, ta đương nhiên cho rằng như vậy. Ngươi chưa nghe các lão sư phổ biến à? Giao đấu giúp nhau cùng tiến bộ thì được, nghiêm cấm giết hại lẫn nhau. Nếu bị phát hiện sẽ …

Crak!

- Trong trường hợp bị phát hiện… - Hạ Khải buông tay, lạnh lùng nói. Hiểu Phong mềm oặt rơi xuống với cái cổ bị bẻ gãy. - Hừ!

Nó lập tức biến mất, xuất hiện ở một vị trí khác trong động phủ. Bàn tay hóa thành màu đen đặc, đâm thật mạnh về phía tường. Chỉ nghe phập một tiếng, nó lôi ra một Hiểu Phong thứ hai! Hiểu Phong này đã bị một kích của Hạ Khải đâm xuyên ngực, thương thế cực kỳ nghiêm trọng!

- Làm sao… ngươi biết…

- Xuống địa ngục mà hỏi đi.

Hạ Khải lạnh lùng đáp, định hất xác tiểu tử không biết điều này ra. Đột nhiên nó cảm thấy không đúng. Đúng vậy, không có máu trên tay nó!

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng vỗ tay vang lên sau lưng Hạ Khải. Hiểu Phong thứ ba cười hì hì chậm rãi đi tới:

- Không hổ danh là đứa con của quỷ, rất mạnh, rất tàn nhẫn, cũng rất quyết đoán. Có điều, ngươi coi thường ta quá đó!

Hạ Khải rút tay ra khỏi xác tên kia. Nó giật mình phát hiện cái xác đó đã biến thành một con búp bê vải tinh xảo. Từ con búp bê tỏa ra rất nhiều sợi vải cuốn chặt lấy tay, và đang lan ra toàn cơ thể. Lam Năng đang bị hút đi với tốc độ cực nhanh. Ngay lập tức, Hạ Khải không những không cố gắng hút lam năng lại, mà còn dồn toàn bộ lam năng vào búp bê. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, búp bê vải nổ tan thành tro bụi.

Hiểu Phong gật đầu tán dương:

- Thông minh, ngươi là người đầu tiên dùng cách này để phá hình nhân của ta. Xem ra ta phải cải tiến mới được.

- Có điều gì muốn nói thì nói đi.

Hạ Khải hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại. Lam năng nhanh chóng phục hồi, đây là một điều đặc biệt chỉ có ở nó. Tiêu Thanh cực mạnh trên phương diện thể chất, nhưng về khả năng khôi phục lam năng thì Hạ Khải là người xuất sắc nhất. Nó chỉ cần một chút thời gian.

- Cũng không có gì nhiều, ta yêu cầu ngươi gia nhập đội quân của ta. Hà hà, yên tâm đi, không phải làm gì nhiều đâu, đãi ngộ lại cao đến dọa người. Ta chỉ cần ngươi cung cấp một chút thông tin cho ta là được. Hơn nữa, ngươi hoàn toàn có quyền từ chối cung cấp.

Hạ Khải nhếch mép cười, chẳng lẽ lại có chuyện tốt đưa đến cửa như vậy? Từ trên trời rơi xuống, chỉ có nước mưa và cứt chim thôi!

- Ta không hứng thú. Cút!

- Thật là nóng nảy, mà nóng nảy là ỉa chảy? - Hiểu Phong lười biếng ngồi bệt xuống đất, híp mắt nhìn đối phương. - Trên đời này có rất nhiều bí mật đó, Tiểu Khải. Ha ha, để ta ví dụ cho ngươi. Ngươi có biết tại sao một vị phu nhân cực kỳ nổi tiếng, thực lực không hề tầm thường lại bất hạnh qua đời sau khi hạ sinh một đứa bé hay không? Ngươi có biết tại sao năm đó một đứa bé mới chỉ năm tuổi, không có chút lam năng nào lại có thể đi xuyên qua phong ấn của tiên tổ để kích hoạt một thứ đồ vật cổ xưa không? Ngươi có biết tại sao một kẻ sức mạnh không đâu vào đâu, nửa người bình thường nửa Dị Giáo Đồ lại có thể thoát khỏi bàn tay của gần như toàn bộ gia tộc để bỏ trốn được đến Thiên Lam Thư Viện không?

Lời nói của Hiểu Phong làm Hạ Khải chấn động cực kỳ mãnh liệt. Mỗi câu hỏi như một nhát búa tạ, làm cho cơ thể nó run lên, lam năng bắt đầu chạy loạn xạ trong cơ thể. Năm đó nó còn quá nhỏ, nhưng cũng đôi lần nghe lỏm được một số thông tin về cái chết của mẫu thân. Hạ Phu Nhân qua đời là một cú sốc lớn không chỉ đối với Hạ Gia mà còn là cơn địa chấn không nhỏ của Thần Thành. Nhưng năm đó nó còn quá nhỏ, chưa thể có hành động gì. Còn bây giờ…

Hạ Khải gầm lên, bắt lấy cổ Hiểu Phong. Sự bình tĩnh của nó được trui rèn khi ở với Quỷ gần như bị đánh nát, chỉ bằng vài ba câu nói!

- Ha ha, ta có đủ hình nhân cho ngươi giết, ngươi cứ thoải mái. - Hiểu Phong không hề sợ hãi, ngược lại hứng thú nhìn nó. - Xem ra Hạ Phu Nhân thực sự quan trọng với ngươi, mặc dù ngươi chưa hề tiếp xúc trực tiếp với nàng bao giờ. Thật là kỳ lạ nha.

Cơ thể Hạ Khải gần như to thêm một vòng, từng cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gân xanh xuất hiện khắp nơi. Nó có gắng lấy lại lý trí, hít thở thật sâu. Hiểu Phong nói đúng, mẫu thân của Hạ Khải chính là người quan trọng nhất với nó. Còn lý do vì sao nó chưa từng gặp bà trực tiếp bao giờ, nhưng lại có tình cảm sâu nặng đến vậy, chuyện này đến cả Quỷ cũng không biết.

- Ta đồng ý.

Hạ Khải từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi rút tay về, đứng thẳng nhìn xuống Hiểu Phong. Một tiểu tử có vẻ ngoài dường như yếu ớt này lại có thủ đoạn như vậy, thật khó tin!

- Chốt! Ha hả, vậy có phải nhanh không. - Hiểu Phong bật dậy, hồ hởi vỗ vai Hạ Khải. - Từ bây giờ ngươi sẽ là Phó thống lĩnh Phong sát Quân đoàn, trực tiếp dưới quyền ta. Đương nhiên như thỏa thuận, ta sẽ không yêu cầu ngươi làm gì cả. Ha ha, ta cho ngươi một ưu đãi, ngươi có thể hỏi một câu hỏi.

- Mẫu thân ta, người hại chết mẫu thân ta là ai.

- À, chuyện này.

Hiểu Phong tụ tập lam năng ở bàn tay, chậm rãi viết trên nền đất. Nó viết xong rồi lập tức xóa đi. Hạ Khải trợn tròn mắt, biểu cảm cực kỳ khó tin:

- Không thể nào là người này! Ta không tin!

- Lời ta đã nói hết, tin hay không tùy ngươi. - Hiểu Phong nhún vai, mỉm cười rời đi. - Hạ phó thống lĩnh, chúc ngủ ngon.

Bạn đang đọc Lam sáng tác bởi riverpzo93

Truyện Lam tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi riverpzo93
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.