Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba đệ đệ thay đổi tính cách

Phiên bản Dịch · 3277 chữ

Thiên Cường vươn vai sảng khoái rồi thay đồ và khoan khoái bước ra ngoài :

“ Không biết bây giờ ba đệ đệ của ta ra sao rồi nhỉ?”

Hiện tại là sáng sớm tinh mơ, Thiên Cường cất bước rời khỏi động quật của mình. Hắn đi tới động quật mà Vũ Tử đã được Tiểu Bạch cùng Trùng Phát chăm sóc.

Động này đã hiện lên màu sắc xanh bên ngoài cửa động chứng tỏ đã có người ở trong. Điều này có nghĩa là đệ đệ của Thiên Cường đã kết thúc quá trình kia và quay trở về. Cửa động này hiện không khoá lại mà cứ để như thế.

Thiên Cường nảy ra ý nghĩ tạo cho người bên trong bất ngờ nên rón rén đi vào. Hắn không sử dụng Kết Linh Giới Sư chi nhãn để nhìn trước mà dò dẫm đi vào.

Thiên Cường đi qua mấy phòng đều không bắt gặp được ai cả. Chỉ còn phòng luyện công là hắn chưa vào. Chắc chắn một trong ba đệ đệ hắn đang ở trong. Hắn thử chạm vào thì phát hiện cửa phòng luyện công cũng không hề khoá.

Thiên Cường thầm nhủ :

“Mới sáng sớm đệ đệ của ta đã ở trong phòng luyện công rồi. Điều này chứng tỏ đệ đệ ta rất chăm chỉ và cố gắng”

Thiên Cường vui vẻ vì điều này. Hắn đoán đệ đệ hắn không phong bế cửa chứng tỏ chỉ đang nghiên cứu tài liệu thôi. Vì nếu bế quan thì chắc chắn sẽ phong bế động quật lại.

Tự nhiên Thiên Cường nảy sinh ý định hù đệ đệ hắn. Dù gì tâm lý hắn cũng còn khá trẻ con và rất thích trêu đùa sau khoảng thời gian căng thẳng đột phá vừa rồi. Thêm nữa thời điểm này có xông vào trêu đùa cũng không gây ảnh hưởng gì.

Sau khi suy ngẫm ổn thoả thì Thiên Cường theo như dự tính mà làm. Hắn bất ngờ tung cửa ra rồi nhảy vào trong hô lên :

“Uầy. Ha ha. Bất ngờ chưa?”

Thế nhưng đập vào mắt Thiên Cường là Vũ Tử đang trong trang thái quần áo xộc xệch như đang làm cái gì đó mờ ám. Trong căn phòng bừa bộn những bộ giấy bản chép, những ấn ký lưu hình ảnh và âm thanh.

Vũ Tử thấy Thiên Cường thì giật mình kinh hãi lắp bắp:

"Đại.. Đại ca...sao vào mà không thông báo cho đệ?"

Thiên Cường cảm giác có chuyện gì đó nên thử quét thần niệm vào những bộ giấy và bản ghi chép. Mắt hắn bỗng co rụt lại, mặt hắn nghệt đen ra. Bởi tất cả những bản ghi chép đều là dâm thư ghi lại các kinh nghiệm và những câu chuyện dâm dục.

Thiên Cường quét thần niệm vào những ấn ký lưu hình. Hắn thấy những hình ảnh nam nữ đang giao hoan với nhau với đủ tư thế, rất sắc nét, âm thanh dao động phát ra rất rõ ràng.

Thiên Cường định tạo ra bất ngờ nhưng người bị bất ngờ lại là hắn. Những gì hắn tưởng tượng tốt đẹp về đệ đệ của hắn đã biến mất. Thay vào đó là sự thật phũ phàng.

Thiên Cường càng nhìn mọi thứ càng trở nên nóng mắt, khuôn mặt cũng ửng lên. Bao suy nghĩ rất nhanh lướt qua đầu hắn. Khuôn mặt hắn cũng vì thế mà chuyển đỏ lửa tức giận.

Lúc này đây Thiên Cường lửa giận ngập trời bèn chạy đến một cước đá Vũ Tử văng vào vách động.

Bốpppp

Thiên Cường lớn giọng :

"Ngươi làm ta tức chết mà. Tu luyện không lo tu luyện lại đi tìm hiểu những thứ bệnh hoạn này. Hôm nay ca ca ngươi phải thay trời hành đạo tiêu trừ đi một dâm ma đầu tương lai mới được"

Thiên Cường nói xong thì liên tiếp tung cước vào Vũ Tử.

Bốppp

Bốppp…..

….

Vũ Tử lăn lộn kêu gào :

"Ai.. ui. Đại ca dừng lại... Nghe đệ giải thích cái đã"

Thiên Cường không dừng lại mà vừa đánh vừa mắng :

"Ngươi còn định kiếm cớ xảo biện hay sao?

Chắc chắn ngươi bị dâm ma nhập vào rồi. Hôm nay ta phải đánh chết dâm ma nhà ngươi để cứu đệ đệ ta mới được"

Vũ Tử bị đánh đến mặt mũi sưng lên. Hắn bèn vận tu lực đỡ lấy Thiên Cường. Bây giờ hắn đã là Vũ đồ cấp hai. Cảnh giới và thân thể hắn đều mạnh mẽ hơn cả Thiên Cường.

Vũ Tử phóng thích sức mạnh hơn Thiên Cường một cấp độ. Lập tức Thiên Cường bị Vũ Tử giữ lại đôi chân khiến hắn không thể công kích tiếp được.

Thiên Cường dùng hết tu lực cũng không cử động được đôi chân. Hắn giận dữ kêu :

"Ngươi..."

Vũ Tử ngay lập tức phân bua :

"Đại ca. Ngươi nghe đệ giải thích chút đã"

Thiên Cường dừng lại :

"Hừ. Ngươi cứ nói đi. Nếu mà còn không giải thích được thì cho dù ngươi có mạnh mẽ hơn ta đi chăng nữa ta cũng quyết cho ngươi một bài học"

Cho dù thua kém một tiểu cảnh giới nhưng Thiên Cường đương nhiên đủ bổn sự để có thể cho Vũ Tử một bài học thật.

Vũ Tử cười khổ :

"Đại ca. Đệ đốn ngộ chính là Vũ Trụ đạo, tự mình sáng tạo ra con đường Vũ trụ tu hệ thống. Thế nên đệ cần tìm hiểu một chút Sinh mệnh đạo cũng như liên quan tới Sinh mệnh đạo để có thể bổ trợ Vũ Trụ đạo của ta.

Việc đệ đang tìm hiểu những thứ này chẳng qua đang tìm hiểu nhân sinh. Phải biết cách tạo ra sinh mệnh như thế nào thì đệ mới có thể lấy cơ sở tìm hiểu Sinh mệnh chi đạo được. Tất cả là đệ đang tìm hiểu Nhân sinh đạo mà thôi"

Thiên Cường giật mình khiếp hãi. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Vũ Tử hỏi :

"Ngươi nói thật sao? Ngươi sáng tạo nên Vũ Trụ tu hệ thống mới ư?"

"Đúng vậy. Đệ cần phải sáng tạo nên con đường để bước về phía trước. Vì chưa từng có ai bước trên con đường này nên đệ phải dò dẫm từng bước. Nên đệ mới phải tìm hiểu tận tường mọi thứ"

Trong đầu Thiên Cường vô vàn ý nghĩ đan xen. Hắn vừa vui mừng, lại vừa ghen tỵ, lại vừa buồn tủi ai oán. Chợt hắn giật mình nhận ra “Vũ Tử tìm hiểu Nhân sinh mà chỉ tìm hiểu bằng những dâm thư, dâm tài liệu”

Thiên Cường mắng :

"Khốn khiếp. Ngươi khoa trương cái gì mà Nhân sinh đạo. Rõ ràng là ngươi dâm tư quá nặng nên mới tìm hiểu kỹ như vậy. Chứ tìm hiểu Nhân sinh đạo mà lại tìm hiểu như ngươi à"

Vũ Tử biết mình lộ rồi bèn cười hềnh hệch đáp :

"Đệ chẳng qua tìm hiểu kỹ chuyên sâu hơn một chút mà thôi. Đệ tự biết đúng sai, tự biết điểm dừng mà. Con đường là do đệ tạo ra thì đại ca phải tin vào đệ chứ"

Thiên Cường nhìn trên nhìn xuống Vũ Tử một lần nữa. Vũ Tử trải qua đốn ngộ cũng như thoát thai hoán cốt nên khí chất đã thay đổi rất nhiều. Vốn dĩ trước đây khá tuấn tú bất phàm, nay thêm vẻ mị lực khó tả. Nếu nữ nhân nào lọt vào mắt hắn sợ khó lòng thoát nổi.

Vũ Tử thấy Thiên Cường đang ngắm nghía hắn nên hắn ho khan tiếng. Hắn nói :

" Có phải đại ca cũng nhận thấy đệ anh tuấn tiêu soái ngọc lãng không?"

"Hừ. Thì sao?"

"Đệ được như ngày hôm nay chính là nhờ đại ca ban ân, không quản ngại vất vả hy sinh. Nhớ trước đây nhờ đại ca giúp đỡ hết mức mà bản thân không có gì để đền đáp. Nay đệ cũng chỉ có tâm thân trinh trắng này để đền đáp. Nếu đại ca không chê xin hãy để đệ giúp đại ca vui vẻ"

"Cút...."

Thiên Cường một cước đá văng Vũ Tử va vào vách động. Vũ Tử ngã xuống bèn nằm tư thế trông rất dâm đãng kèm tiếng kêu rên khiến Thiên Cường nghe mà nổi da gà.

Thiên Cường nhìn Vũ Tử thêm căm tức. Mới sáng ngày vừa thu công xong đang định tìm chút vui vẻ thì đã ăn ngay một cú bực tức. Nếu mà cứ tiếp tục ở đây chắc hắn bị chọc đến nổi điên mất.

Đến nước này Thiên Cường muốn rời nơi này để xem Tiểu Bạch cùng với Trùng Phát ra sao rồi. Hắn thật sự lo lắng cho 2 đệ đệ còn lại.

Thiên Cường toan cất bước rời đi thì một bóng trắng vụt đến hét to:

"Tứ đệ. Ta đã xem xong mấy bộ lưu hình rồi. Ngươi có loại nào mới không cho ta xem với"

Bóng trắng tất nhiên chính là Tiểu Bạch. Nó như một thói quen mấy hôm nay phi thẳng một mạch vào đây. Tuy nhiên nó nhanh chóng nhận ra phía trước nó không phải là Vũ Tử mà là đại ca hắn Thiên Cường.

Thiên Cường nghe xong đã hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai tên này. “Vũ Tử và Tiểu Bạch trước đây luôn tìm cách tu luyện và cố gắng trở nên mạnh mẽ. Thế nhưng bây giờ, trong khoảng thời gian hắn sống những ngày tháng vô định tối tăm không biết con đường bước tiếp thì cả hai không lo tu luyện, lại thông đồng cùng nhau tìm hiểu dâm đạo.

Vũ Tử còn có cớ tìm hiểu Nhân sinh đạo. Còn Tiểu Bạch thì sao?

Một con chó mà lại đi tìm hiểu Nhân sinh đạo ư?

Tìm hiểu Nhân sinh đạo bằng cách xem dâm thư của Nhân tộc ư?”

Càng nghĩ càng khiến Thiên Cường tức đến run rẩy. Miệng hắn giần giật theo. Hắn thật sự bị hai tên này chọc đến phát điên rồi.

Tiểu Bạch đã nhận ra sự xuất hiện Thiên Cường. Với bản sự có tật giật mình nó lắp bắp chào :

“Đại… đại ca”

Tiểu Bạch linh cảm được chuyện chẳng lành sắp xảy đến. Đại ca của nó bây giờ sắp nổi giận lôi đình.

Linh cảm này càng rõ ràng khi thấy Thiên Cường đang dần mất tĩnh. Tiểu Bạch không nói không rằng quay đầu một mạch chạy ra ngoài.

Miệng nó còn la lớn :

"Mọi chuyện đều do tứ đệ. Không liên quan tới ta. Đại ca hãy tha cho ta"

Tiểu Bạch chạy vụt biến về động quật. Thiên Cường đuổi theo và hét lớn :

"Đứng lại. Con chó chết bầm này đứng lại cho ta"

Tiểu Bạch hoảng hốt chạy nhanh hết cỡ về động của mình. Thiên Cường dẫu cố gắng đương nhiên là đuổi không kịp với tốc độ chạy trối chết của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch chạy vào trong động quật liền phong bế lại trốn ở trong không dám thò đầu ra ngoài. Nó thở hồng hộc kèm với sợ hãi lo lắng. Nó không thấy Thiên Cường nổi giận như thế bao giờ cả. Bây giờ chỉ chờ Thiên Cường nguôi giận nó mới dám bước ra.

Vũ Tử cũng chỉ chờ Thiên Cường bước ra khỏi động quật thì lập tức phong bế lại. Bây giờ cho hắn mười lá gan cũng không dám chọc Thiên Cường. Hắn bây giờ cũng giống như Tiểu Bạch trốn ở trong nàu.

Thiên Cường đứng trước cửa động Tiểu Bạch kêu gào :

“Tiểu Bạch. Mở cửa ra”

“Chỉ cần ngươi mở cửa thì ta sẽ tha cho ngươi”

….

“Mở cửa ra”

“Mở cửa”

Nhưng Thiên Cường vừa đập cửa kêu gào cũng vô ích. Tiểu Bạch sống chết cũng không mở cửa. Hắn bèn quay lại động của Vũ Tử thì phát hiện động đã phong bế lại rồi.

Thiên Cường đập cửa gọi lớn :

“Vũ Tử. Mở cửa ra”

“Mở cửa ra ta nói chút chuyện”

….

“Mở cửa ra”

….

“Mở cửa”

Tất nhiên là Vũ Tử cũng không mở. Thiên Cường càng kêu gào thì nộ khí càng thêm tăng. Hắn cố gắng cũng không thể phá cánh cửa ra được.

Bây giờ trong người Thiên Cường mang một bụng hoả khí :

“Đúng rồi, còn Trùng Phát nữa.

Ta phải tới kiểm tra tên này nữa mới được”

Thiên Cường xông vào động quật còn lại, tất nhiên là động của Trùng Phát. Trùng Phát không phong bế cửa động nên Thiên Cường dễ dàng đi vào.

Thiên Cường đi khắp gần hết các gian phòng đều không thấy Trùng Phát. Hắn đoán chắc bây giờ Trùng Phát đanh ở trong phòng tu luyện. Nhớ tới cảnh Vũ Tử cũng giống vậy khiến hắn càng giận dữ.

Thiên Cường đi tới nơi thì một cước đá văng cửa phòng tu luyện. Hắn thấy Trùng Phát còn đang chăm chú đọc cái gì đó.

Thiên Cường cũng không quan tâm mà xông tới giáng một cước khiến Trùng Phát văng cả vào vách động.

Bốppp

Trùng Phát đang chăm chỉ đọc sách thì bỗng cửa phòng bị ai đó phá ra. Hắn nhận ra là Thiên Cường nhưng chưa kịp cất tiếng chào đã bị lãnh một cước khiến hắn choáng váng.

Thấy Thiên Cường lao vào đánh tiếp hắn bèn vận tu lực giữ lấy Thiên Cường rồi hét lớn:

"Đại ca. Ngươi làm cái gì vậy?"

"Tên khốn nhà ngươi vừa...."

Thiên Cường chưa kịp mắng xong thì giật mình. Bởi vừa rồi hắn đã vận thần niệm quan sát sách vở trong phòng. Tất cả trong này đều là sách liên quan tới thảo dược, tài liệu luyện đan,...

Điều này có nghĩa là Trùng Phát không hề làm cái chuyện gì sai trái cả. Vậy mà Thiên Cường đã đá đệ đệ mình một cước.

Thiên Cường thu chân lại nói :

"Ta..."

Thiên Cường định giải thích thì chợt lại nhớ mấy hôm trước ba tên này khiến hắn lo lắng tới choáng đầu, hại hắn suýt thì thê thảm, cộng với lửa giận lúc nãy còn chưa phát tiết được bỗng bùng lên. Thiên Cường lúc này không quản nhiều nữa liền vũ động cả tay cả chân đánh Trùng Phát.

Bốppp..

Chátttt…

Vừa đánh Thiên Cường vừa mắng :

"Khốn khiếp. Các ngươi trước đây khiến ta lo lắng tới mức nào. Nay mạnh mẽ hơn ta lại định bắt nạt ta sao. Hôm nay ta phải cho các ngươi biết dù các ngươi có như thế nào thì ta vẫn là ca ca của các ngươi"

Trùng Phát nhận thấy Thiên Cường hình như đang nổi giận chuyện gì đó. Vậy nên hắn cố răng chịu đựng làm chỗ cho Thiên Cường trút giận.

Tầm một hồi vung tay vung chân xong Thiên Cường mới cảm thấy thoải mái. Trùng Phát dù ngưng tụ tu lực chịu đựng cũng bị đánh cho biến dạng sưng ở nhiều nơi.

Thiên Cường lấy lại bình tĩnh thì nhận ra mình đã thất thố với tam đệ. Hắn chưa kịp mở lời xin lỗi thì Trùng Phát đã cười nói :

"Đại ca hết giận rồi chứ?"

"Xin lỗi, ta..."

"Không sao. Đại ca nếu cứ muốn thì trút giận tiếp lên đệ đi. Dù sao đệ vẫn chịu được"

Nghe câu nói đó khiến Thiên Cường cảm giác ấm áp cùng hối hận vô cùng. Chút bực dọc trước đó đã vơi đi rất nhiều.

Thiên Cường nói :

"Ta biết vừa rồi hơi quá với đệ. Không biết ta bây giờ phải xin lỗi sao cho phải"

Trùng Phát nổi lên ánh mắt gian manh:

"Đệ cũng không cần thiết đại ca phải xin lỗi đâu. Nhưng nếu đại ca muốn chuộc lỗi thì lúc nãy đã đánh ta 263 cái. Chỉ cần đưa cho ta 263 viên Nguyên Linh Thạch là được"

Thiên Cường mặt có đen sạn lại :

"Ngươi đang muốn chọc giận ta có đúng không?"

"Thế chỉ cần cho ta 263 viên Nguyên Thạch cũng được rồi"

"Một viên ta cũng không đưa. Nếu ngươi đòi nữa thì ta sẽ đánh ngươi thật đó"

Lúc này Trùng Phát cười dịu giọng :

"Thực ra cho ta cũng không dám đòi đại ca. Đại ca tuấn lãng tiêu soái, ngọc thụ lâm phong. Giàu có nhất đời. Đại ca xin hãy tặng cho ta chút quà gì ra mắt đi. Xem như chúc mừng ta thành công tu luyện"

Thiên Cường nghe thấy cũng khá là hợp lý liền gật đầu. Chợt hắn cảm giác có gì đó sai sai. Hắn nhìn Trùng Phát thật kỹ từ trên xuống. Hắn chỉ thấy đôi mắt đáng thương vô tội đang nhìn hắn.

Suy nghĩ một chút Thiên Cường nói :

"Hình như ngươi có chút khác trước thì phải"

"Ta đương nhiên là không khác trước là bao. Đặc biệt thứ vẫn giống nhất là bây giờ là ta rất nghèo"

Thiên Cường cảm giác Trùng Phát khá là khác trước, đặc biệt có chút tham tài. Tham tài không tới mức gọi là xấu nên cũng không sao.

Thiên Cường nhìn lại đống sách trong phòng cũng như những ấn ký lưu hình giảng giải luyện đan, luyện binh khí…. Hắn đoán là Trùng Phát đang muốn thử nhưng không có tiền nên mới mặt dày xin hắn.

Trước đây Thiên Cường thấy Trùng Phát khá là có thiên phú trong chuyện này. Nếu như đầu tư tốt thì sau này có lẽ Trùng Phát sẽ luyện đan, luyện binh khí rất giỏi. Nếu như vậy thật thì tương lai đã có người gánh giúp hắn một phần trách nhiệm.

Thiên Cường nói :

"Trước mắt ta chỉ còn khá ít linh dược trong người. Ngươi hãy cầm lấy thử luyện đi vài lô đan dược rồi đem cho ta kiểm tra. Nếu tốt ta sẽ cung cấp cho ngươi luyện tập"

Trùng Phát chỉ chờ có thế thì vui vẻ đáp :

"Tạ đại ca. Ta nhất định không để đại ca thất vọng"

Thiên Cường đem ra một phần linh dược hắn đã chuẩn bị luyện dược trước đó cho Trùng Phát :

“Cầm lấy đi. Nhớ là lo luyện đan đấy”

“Đa tạ đại ca. Ta sẽ hoàn thành nó”

Chợt nhớ ra Thiên Cường quay lại hỏi thăm :

“Lúc trước ngươi đã độ tới huỷ diệt lôi kiếp. Có phải ngươi đã sáng tạo cái gì không?”

Trùng Phát mờ mịt :

“Đệ đâu có sáng tạo cái gì đâu. Đệ chỉ thức tỉnh chân căn mà thôi”

Thiên Cường cũng như những trưởng lão khác đều không thể giải thích chuyện này. Hắn đành bỏ qua :

"Ngươi biết ngươi có chân căn gì không?

"Đệ cũng không rõ. Các trưởng lão thử tìm hiểu nhưng không ra kết quả. Các trưởng lão chỉ suy đoán ta có Ẩn Chân căn nên dặn dò ta cố gắng. Dù là không hiểu rõ lắm những trước mắt ta cứ tu luyện đã"

"Được rồi. Ngươi trước mắt cứ tu luyện đi. Bây giờ ta đi có việc đây"

“Được. Tạm biệt đại ca”

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.