Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Phiên bản Dịch · 3788 chữ

Mặt trời đã lên cao, chiếu từng tia nắng nóng bỏng lên khuôn mặt 3 người khiến ba người khẽ trở mình rồi thức tỉnh. Cả 3 nằm bệt dưới đất, hướng mặt đến bầu trời rồi cố gắng hít thở thật dài để cảm nhận được hơi thở sự sống.

Rất nhanh những ký ức mới hôm qua thôi lại ùa về trong tâm trí ba người. Họ nhớ lại những khoảnh khắc trước đó, họ nhớ bao nụ cười, bao khuôn mặt, bao câu chuyện kể với nhau giữa một đám tráng niên. Ấy vậy mà bây giờ tất cả đã ở hai thế giới khác nhau.

Mất một khoảng thời gian để tất cả ổn định được một phần cảm xúc đau lòng đã trải qua. Bởi họ biết bọn họ không thể thay đổi được số phận. Cả ba trở mình lại rồi quan sát ra xung quanh.

Đám người lúc này hiện ở vị trí cách vách ngăn cấm địa sinh mệnh khoảng vài thước. Đúng là khoảng cách giữa sự sống và cái chết chỉ mong manh như một tờ giấy là đây.

Nhược Văn chợt nhớ bèn quay lại nhìn tình trạng của lão già và đứa bé kia. Lão đến gần chỗ đứa bé rồi quan sát. Lão cẩn thận lại kiểm tra kỹ thân thể đứa bé kia một chút.

Nhược Văn đã khám xét qua đứa nhỏ. Lão nhướng mày :

“Đứa bé này không biết tại sao lại bất tỉnh mặc dù kiểm tra kỹ cơ thể mà không hề có dấu hiệu của thương tích gì cả”

“Thưa tộc trưởng. Có khi nào bị dư chấn của trận đại chiến giữa lão giả kia với bất tử quái thú không?”

“Cũng có thể như thế thật. Nhưng ít ra đứa nhỏ này không có dấu hiệu thương tích quá nghiêm trọng. Ta chỉ có cảm giác nó hơi yếu thôi”

Bá Dũng và Hạo Quân cũng hiểu đôi chút về điều này. Đứa bé sơ sinh kia nhìn qua thì biết là rất nhỏ. Nơi này lại không có mẫu thân chăm sóc nên nó yếu hơn một chút là điều đương nhiên.

Hướng Điền trong lòng ngập tràn băn khoăn :

“ Chuyện hôm nay xảy ra đúng là kỳ lạ khác với những gì chúng ta tưởng tượng. Đứa bé này đúng là tổ thể, thế nhưng nó đang còn nhỏ, không giống những gì trong các điển tịch ghi chép về tổ thể.

Theo truyền thuyết các tổ thể đón về đều kinh tài tuyệt diễm, cảnh giới cao vô cùng. Sau khi trở về trong tộc một thời gian thì tổ thể cường thế xuất sơn.

Trong truyền thuyết có nhắc sơ qua chỉ một mình những tổ thể đời trước đều có thể quét ngang những thế lực lớn ở Vũ châu này. Tất nhiên chưa có kẻ nào khiến tổ thể dùng hết sức mình nên vẫn chưa có đánh giá cụ thể.

Lần này tổ thể đón về lại là một đứa bé sơ sinh, không có chút sức mạnh. Thật sự khác xa hoàn toàn so với những lần trước đây”

Hạo Quân cùng với Bá Dũng cũng gật gù suy nghĩ tương đồng. Rất nhiều giả thiết được đặt ra trong đầu ba người này. Tuy nhiên sự thật thế nào thì không phải họ có thể tìm hiểu được.

Nhược Văn tặc lưỡi như đã chấp nhận sự thật :

“Xem ra bây giờ dù có muốn hay không thì bộ tộc cũng phải nuôi dưỡng tổ thể trưởng thành. Sau này đứa bé lớn mới có thể tái hiện lại huy hoàng ngày xưa”

“Đúng vậy. Chúng con đều tin tưởng vào các đời tổ thể trước. Tổ thể trưởng thành ắt chính là vô địch”

Nói tới đây Bá Dũng và Hạo Quân cũng toát lên một tia hy vọng. Bởi vì họ tin vào các đời tổ thể, tin vào 7 đời tổ thể huy hoàng trước đây. Chỉ cần ngày đó tới thì bọn họ sẽ nở mày nở mặt. Tương lai bộ tộc sẽ tiếp đến những tháng ngày huy hoàng.

Nhược Văn quay qua kiểm tra lại tình trạng lão giả kia. Lão giả kia các vết thương đã ngưng rỉ máu, hơn nữa đang có dấu hiệu lành lại. Cũng may mắn là bất tử quái vật kia chỉ công kích bằng man lực khiến lão bị ngoại thương, vẫn chưa chân chính bị hư hại thân thể nhiều quá nhiều. Chủ yếu là do mất quá nhiều sức lực với máu mà kiệt sức nên đã thật sự bất tỉnh. Nhược Văn ước đoán khoảng thêm một thời gian nữa lão giả này sẽ hồi tỉnh.

Nhược Văn khi kiểm tra đã phát hiện ra điều kỳ lạ. Hắn trầm ngâm :

“Đứa bé kia tỏa ra khí tức huyết mạch là thân nhân thật sự của chúng ta. Bởi nếu có chung huyết mạch thì ta mới cảm giác được điều này. Thế nhưng máu huyết của lão nhân này lưu động khiến ta cảm giác thân thiết. Mặc dù không biết là ai nhưng huyết dịch chảy trong cơ thể người này có một phần máu của Chiến Tộc thành viên”

Nhược Văn đã bước chân vào tu luyện nên linh giác của hắn rất tốt. Thêm nữa bản thân hắn cũng được trận pháp tổ tế đàn truy luyện qua cơ thể nên càng chắc chắn đúng có thể cảm nhận được máu huyết những người thân tộc.

Bá Dũng nghe vây thì hỏi :

“Thật vậy ư? Có phải lão giả này là thân sinh của tổ thể không?”

Nhược Văn cố nhớ lại mọi thứ rồi trầm ngâm :

“Trong điển tịch có nhắc qua bổn tộc chỉ đón mỗi tổ thể xuất thế chứ chưa từng thấy có người khác xuất hiện cùng tổ thể. Lão giả này cũng không chừng liên quan tới việc là thân nhân sinh ra tổ thể cũng nên”

Hạo Quân bèn đem ra giả thiết :

“Có khi nào trong cấm địa sinh mệnh có một thế giới khác mà ở đó cũng có những người cùng chung dòng máu như Chiến tộc bên ngoài này. Và cứ vạn năm thì có một người kiệt xuất được cử đi ra bên ngoài giúp đỡ bộ tộc chúng ta không nhỉ?”

Nhược Văn gật gù :

“Ta cũng đã từng nghĩ như vậy. Thế nhưng trong các điển tịch truyền đời thì không nhắc đến chuyện này. Nhưng ta đoán chắc cũng có thế giới như vậy mới có thể sinh sản ra liên tiếp các đời tổ thể kinh diễm được”

Bá Dũng cũng hồ hởi :

“Nếu vậy thì Chiến tộc ở thế giới trong Cấm địa sinh mệnh chắc hẳn là vô cùng cường đại. Ít nhất trước mắt đấy thấy lão giả này đã có thể một mình xông qua cấm địa sinh mệnh. Hy vọng sau này chúng ta có thể gặp được bọn họ”

“Đúng. Ta cũng hy vọng có thể gặp được bọn họ”

Bây giờ trong lòng ba người ngập tràn hy vọng về tương lai của Chiến tộc. Nhưng thực tế có lẽ không như những gì họ tưởng tượng…

Nhược Văn sau đó nói thêm :

“Điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là phải quay về trong bộ tộc. Đợi khi lão giả này tỉnh lại thì chân tướng mọi việc sẽ là rõ ràng nhất”

“Rõ. Thưa tộc trưởng”

Nhược Văn dẫn đầu hướng về nơi dấu ngựa. Bá Dũng và Hạo Quân đỡ lão giả và đứa nhỏ cất bước nhanh theo. Tới nơi thì tất cả đều thở phào vì lũ ngựa chưa rời khỏi khu rừng này và chúng cũng chưa bị sinh vật nguy hiểm trong Hoang vực ăn mất.

Nhìn đàn ngựa lần nữa lại khiến Bá Dũng và Hạo Quân gợi lại bao suy nghĩ. Những ký ức vui vẻ đối lập khốc liệt với hiện tại khiến cả hai chưa thể thoát ra hết được.

Dù gì Nhược Văm cũng đã trải qua nhiều sóng gió. Thế nên cảm xúc của lão sớm đã ổn định.

Lão quay sang động viên hai người đôi chút :

“Mọi chuyện đã qua rồi. Đã có 18 người nằm xuống để hy sinh cho hai ngươi được sống. Thế nên hai người cần phải mạnh mẽ lên. Hai người chính là đang sống thay cho cuộc đời của bọn họ . Không được uổng công hy sinh của những người kia”

Bá Dũng cùng Hạo Quân cũng gật đầu hiểu. Cả hai cố gắng xốc lên tinh thần. Bọn họ không cho phép bản thân uể oải yếu đuối. Đơn giản bây giờ họ sống không chỉ cho chính mình mà còn vì những người đã hy sinh thay bản thân mình.

Nhược Văn đợi hai người kia ổn định chút cảm xúc rồi nói :

“Chúng ta quay trở về nhà thôi nào”

“Vâng. Trở về nhà thôi”

Nhược Văn căn dặn thêm :

“Bá Dũng. Hạo Quân. Chúng ta di chuyển chậm chậm để tránh ảnh hưởng tới 2 người kia”

“Chúng con hiểu rồi”

Gạt qua nỗi niềm đau thương sang một bên, đám người nhanh chóng lên ngựa đem lão giả và đứa bé trở về. Quãng đường di chuyển trở nên buồn chán khi cả ba đều không nói chuyện với nhau. Bảo thôi hết không nghĩ nữa thế nhưng không đơn giản tý nào cả.

Dọc đường ba người cũng dừng lại nghỉ ngơi đôi chút và cho hai người kia ăn uống. Sau đó thì lại lập tức lên đường. Cuối cùng cũng mất hơn một ngày rưỡi nữa mới đến chân dãy Man hoang.

Thời gian đặt chân tới chân dãy Man hoang cũng đã là xế chiều. Từ xa họ đã trông thấy ngọn Chiến Thần Sơn khiến lòng ai cũng cảm giác có chút ấm áp.

Vượt qua khoảnh khắc sinh tử ai cũng muốn đoàn tụ với người thân và gia đình. Cảm giác được sẻ chia sum vầy rất khó để diễn tả thành lời….

Ba người thúc ngựa chậm chậm hướng về đỉnh núi. Trái tim tất cả đều ngổn ngang đầy cảm xúc suy nghĩ. Sự u buồn trong tâm trí cả ba khiến cho bước chân ngựa như trở nên nặng nề. Một một bước chân như gióng một tiếng trống vào mặt hồ khiến đáy hồ nổi sóng. Tuy nhiên ít nhất sâu trong lòng tất cả đã cảm thấy an ủi phần nào khi bọn họ thành công đón được tổ thể.

Đoàn người ngựa tiến dần tới thôn. Lấp loáng từ xa khi trông thấy khoảng đất trống đầu thôn thì tất cả đều xuống ngựa và dắt bộ quay trở về.

Chiều nào cũng vào tầm thời điểm này thì sẽ có một số người trong thôn ra đây đón những người đi săn trở về. Thế nên khi Nhược Văn xuất hiện từ đằng xa thì những người ở đây đều trông thấy và nhận ra.

“A. Tộc trưởng đã trở về”

“Đúng là tộc trưởng về rồi”

“Tộc trưởng về rồi. Phải nhanh thông báo cho người khác thôi”

Lập tức trong bọn họ đã có người nhanh chóng chạy vào thôn thông báo cho những người còn lại. Thế là rất nhiều người đã nháo nhào nhiều ra bãi đất trống để đón tộc trưởng trở về. Thực sự chuyến đi này nhanh hơn so với những gì những người ở lại trong thôn nghĩ trong đầu.

Nhược Văn dẫn đầu đoàn người ngựa tiến dần đến thôn. Ở trong tộc thì bấy giờ những người trong thôn cũng đã nhìn rõ được đây không còn là đoàn người. Hiện tại đây chỉ là đoàn ngựa với hình ảnh tộc trưởng cùng hai người thân quen. Hai người mỗi người đang vừa dắc ngựa, vừa dìu một lão già và đứa bé lạ mặt đang ở trên lưng ngựa.

Tất cả mọi người lòng đều trầm xuống nặng nề. Không khí náo nhiệt bọn họ tưởng tượng khi nghe tin tộc trưởng trở về đã biến mất. Thay vào đó là một sự ảm đạm đến đau buồn lan ra mọi người có mặt tại đây.

Có những tiếng khóc đã vang lên. Đó chính là tiếng từ những thân nhân của những người không trông thấy nữa. Tuy chưa cần tộc trưởng khẳng định nhưng họ cũng lờ mờ đoán được sự việc đã xảy ra. Những người kia chỉ e là sẽ không còn chút hy vọng nữa.

Đoàn người ngựa tiến dần vào khoảng đất trống trong thôn. Họ tiến tiếp về phía đám đông những người đang chờ đợi. Những người có mặt dàn ra thành hàng cánh cung đón đoàn người ngựa tiến vào.

Sau khi đến Nhược Văn di chuyển đến khu đất trông thì lão hướng ánh mắt lần lượt nhìn những người có mặt tại đây. Những người đến đón hắn hầu hết là thân nhân của nhóm tráng niên tham gia đón tổ thể. Bọn họ lúc nghe tin tức tộc trưởng trở về đã háo hức chạy ra nơi này. Kết quả là những gì mà bọn họ trông mong đã không xảy ra.

Đôi mắt của người không thấy thân nhân thì trở nên mê mang vô định. Trong tâm bọn họ vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi. Bọn họ vẫn chờ đợi một câu nói từ tộc trưởng.

Nhược Văn nhìn một lượt qua những người này. Lão cũng biết sẽ không thể giấu diếm được hết mọi chuyện mãi. Thế nhưng lão sẽ cố gắng tìm cách tốt nhất để khiến mọi người trong tộc bớt u buồn nhất.

Nhược Văn nói lớn :

"Lần này chúng ta đã may mắn đón được tổ thể quay về”

“Điều đó là thật sao tộc trưởng?”

Nhược Văn gật đầu khẳng định :

“Chính xác chúng ta đã đón được tổ thể quay trở về”

“Chuyện này thật sự may mắn mà..”

“Tổ thể vô địch..”

“Tổ thể ở đâu rồi?”

“Chúng con muốn ra mắt tổ thể”

Rất nhiều tiếng reo vui mừng vang lên. Tổ thể đã đón về đồng nghĩa với việc mai kia tương lai của bộ tộc sẽ được bước tới những đài vinh quang trong truyền thuyết.

Nhược Văn chỉ về phía Hướng Điền cùng đứa trẻ rồi nói :

“Hiện tại tổ thể đang bị thương, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Sau này tổ thể tỉnh lại sẽ diện kiến tất cả”

Tiếng rì rầm xôn xao lan trong đám những người đến đón. Bao hy vọng về một tương lai tốt hơn khiến bọn họ trong phút chốc bọn họ cũng nhẹ lòng và vui vẻ.

Bỗng một người cất tiếng hỏi :

“Thưa tộc trưởng. Vậy những người còn lại đâu rồi?”

“Bọn họ đang đi săn rồi sẽ quay về sau phải không?”

Trong thâm tâm những người ở đây vẫn còn mang một chút hy vọng nhỏ nhoi. Họ đặt ra giả thiết hi vọng đó là sự thật.

Nhược Văn nghe mà nhói trong lòng. Hắn thở dài rồi nói :

“Chúng ta tuy đã thành công đón tổ thể trở về. Thế nhưng việc đón tổ thể là việc rất nguy hiểm. Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất bọn họ đã không tiếc thân mình liều chết để bảo vệ cho tổ thể an toàn rời khỏi Cấm địa sinh mệnh”

Tiếng khóc đã trở nên to dần. Sự đau buồn nhanh chóng lan ta tất cả. Niềm vui đón tổ thể trước đó cũng không thể xoá vơi đi niềm đau mất mát người thân được. Tất cả cảm xúc đau thương không thể nén lại được đã giải phóng ra qua tiếng khóc.

Bởi bộ tộc rất neo người và tất cả thân thiết với nhau. Sự ra đi của một thành viên cũng khiến mọi người trong tộc đau lòng, huống hồ lần này lại là sự mất mát rất lớn. Tất cả những kẻ ngã xuống còn rất trẻ, còn có tương lai, là lớp thanh niên trai tráng của bộ tộc vậy mà...

Tiếng khóc vang lên trong bộ tộc. Những người không có người thân mất nhưng cũng đau lòng và buồn bã. Họ đỡ lấy an ủi những người đau lòng khóc than kia.

Nhược Văn cũng muốn xoa dịu nỗi đau những người ở đây một chút. Hắn nói lớn :

“Tất cả nghe đây. Những đứa con đã hy sinh cả thân mình để đón được tổ thể trở về thì chúng ta sẽ không được phép quên họ. Ta sẽ lập một chiếc am nhỏ để mọi người có thể tới đó lễ bái''

Một số người vẫn còn chút tỉnh tảo liền trả lời :

“Tạ ơn tộc trưởng”

“Chúng con hiểu rồi”

Những con người nơi đây bởi đã quen với cuộc sống mưu sinh nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Thêm nữa trước khi bắt đầu cuộc hành trình đón tổ thể đầy nguy hiểm thì cả tộc cũng đã nghĩ tới sự việc ngày hôm nay rồi. Chính vì thế dù vô cùng đau buồn nhưng rồi bọn họ cũng dần dần kìm chế được cảm xúc.

Nhược Văn sau đó phân phó cho thân nhân của Hạo Quân cùng Bá Dũng lại đỡ đứa bé cùng lão già bị thương từ trên ngựa xuống. Những người này tuy có chút đỡ đau lòng nhưng họ không cười nổi bởi lòng họ cũng xót xa.

Chờ chút cho mọi người bình tĩnh hơn, Nhược Văn phân phó hai trong số thân nhân của Bá Dũng và Hạo Quân :

“Các ngươi cẩn thận đỡ lão già cùng đứa bé kia về thư phòng của ta”

“Rõ. Thưa tộc trưởng”

Nhược Văn quay qua nói với mấy người khác :

“Các ngươi cất ngựa rồi sửa soạn tiến hành giúp đỡ những người kia sinh hoạt như bình thường”

“Tuân lệnh”

Nhược Văn động viên những thân nhân của những người đã mất thêm một thời gian. Tới lúc tối trời thì lão quay về thư phòng của mình. Từ giờ trở đi lão sẽ tự mình chăm sóc 2 người kia cho cẩn thận nhất.

Hai người này đều là hy vọng của bộ tộc, là tương lai của bộ tộc. Bây giờ không được phép sai sót bất cứ điều gì kẻo phút chốc lại trở thành công cốc.

Ngay hôm đó mọi sự việc phát sinh trong lúc đón tổ thể đã được họ truyền ra trong thôn. Mọi chuyện đã qua rồi, điều an ủi họ duy nhất bây giờ đấy chính là họ đã thành công đón được tổ thể về. Dẫu không như mong đợi thế nhưng cũng là đáng để hy vọng.

Chiến tộc thành viên chỉ là những con người bình thường không có chút sức mạnh. Thế giới này lại là thế giới tu luyện đầy khắc nghiệt. Thế nên có bao nhiêu niềm tin thì tất cả đều đặt vào tổ thể thông qua truyền thuyết về các đời tổ tiên.

Mặc dù giờ đây tổ thể cần thời gian để trưởng thành. Thế nhưng trong lòng họ vững tin chỉ cần có tổ thể thì sẽ chấn hưng được bộ tộc. Tương lai còn rất dài, ai cũng cố gắng cố kìm hết cảm xúc để hy vọng về một tương lai kia sáng lạn hơn.

Cũng đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày trở về. Lão già bất tỉnh kia mặc dù các vết thương chưa lành lại hẳn nhưng cuối cùng cũng đã tỉnh dậy vào một buổi sáng nọ.

Hướng Điền mở mắt thức dậy, cảm giác trong cơ thể của lão vô cùng mệt mỏi. Lão có chút giật mình bởi mình vẫn còn sống. Chưa bao giờ kiến lão xúc động đến thế. Lão cố gắng mở to mắt để nhìn xung quanh. Bây giờ giống như lão đang ở một căn phòng đơn giản của ai đó.

Bỗng có một lão đầu tiến tới đỡ mình, Hướng Điền chắc chắn người này đã cứu mạng mình nên định cảm ơn. Chỉ là lão đuối quá lại không mở nổi miệng.

Nhược Văn biết rõ lão nhân gia kia muốn nói gì nên lại đỡ và nói nhẹ nhàng :

''Ta biết ngài định nói gì rồi. Ngài hãy cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một vài hôm nữa đi"

Hướng Điền cũng hiểu rõ cơ thể mình lúc này, việc cần làm trước mắt là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Đợi khỏe hơn thì lão nói nói chuyện. Thật may mắn cho lão bởi vì trước lúc mình ngất đi đã từng nuốt rất nhiều linh dược. Chỉ là do tốc độ hấp thu linh dược không nhanh bằng tốc độ tiêu hao nên lão sao khi thoát lực ngất đi thì lượng dược lực hùng hậu kia dần tản ra để chữa lành cho thân thể.

Trong vô thức thân thể cũng tự động hấp thu hết dần số dược liệu trong cơ thể khiến lão mới bình phục nhanh như vậy. Sau khi thức tỉnh được một lát Hướng Điền cố gắng vận công, dùng chút ít Vũ Vương tu lực sót lại ít ỏi trong người dần dần vận động thân thể.

Chậm rãi chậm rãi Vương giả bảo thể cũng lộ ra tác dụng của nó. Thiên địa nguyên khí xung quanh nhanh chóng di chuyển vào trong nội thể của Hướng Điền. Lão cứ chậm rãi hấp thụ thiên địa nguyên khí ít ỏi xung quanh, rồi tốc độ hấp thu tăng tốc dần. Nhược Văn thấy vậy cũng không làm phiền lão nhân gia kia.

Khoảng sáng ngày hôm sau Hướng Điền cũng đã thu công. Bây giờ cũng có chút khí lực, lão nhanh chóng mở ra chiếc nhẫn trữ vật ra cắn vội vài cọng linh dược. Linh dược nhanh chóng tan ra hòa vào trong cơ thể. Chúng như nước cam lộ đi tới đâu là cơ thể tham lam hấp thụ tới đó.

Đương nhiên không thể khôi phục hoàn toàn bằng cách cắn nuốt linh thảo này được. Lão vận công khoảng thời gian nhất định rồi cũng thu công và nhìn thật kỹ xung quanh. Đứa bé mà lão dẫn về cũng nằm ngay cạnh một chiếc giường không xa. Cạnh đứa bé ấy đó là một lão giả đang nhìn lão.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.