Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Va chạm trong lớp học

Phiên bản Dịch · 3620 chữ

Tối đó, tại thực đường, toàn bộ tất cả tân đệ tử ngoại viện tập trung ăn uống cùng nhau. Vấn đề ăn uống như thế nào trong viện cũng không có quy định, bởi vì chế độ cần thiết mỗi người mỗi khác. Thức ăn tại đây được chế biến rất ngon cũng như nấu từ những thứ giàu năng lượng để các học viên đầy đủ dưỡng chất.

Nhưng tiêu chuẩn của huynh đệ Thiên Cường không thể đánh giá như đám người bình thường được. Ba người cũng như Tiểu Bạch ăn rất nhiều. Thành ra họ ăn gần như gấp 3 lần so với người khác.

Đến lần thứ ba sau khi đi lấy đồ ăn về, huynh đệ Thiên Cường đang vui vẻ chuẩn bị ăn thì bỗng từ bàn bên cạnh vang tiếng châm chọc :

"Bây giờ ta đã chứng kiến biệt tài của Tầm bảo tặc. Có thể gian lận vào đây rồi cũng thôi. Bây giờ thể hiện bản chất tham như những con ma đói. Chắc là muốn ăn sạch Chiến Thần Viện đây mà"

Nói xong tên này cười ha hả. Những tên xung quanh cũng cười lên và rất nhiều kẻ đều hưởng ứng.

Các học viên khác ở đây không ai biết huynh đệ Thiên Cường đã làm thế nào mà người ngoại thành lại có thể gia nhập Ngoại Viện. Bọn họ cho rằng đám Thiên Cường đã gian lận mà vào đây.

Hơn nữa đệ tử ngoại viện hầu hết đều có chung nguồn gốc trong Thần Viện mà ra, không giống đám Thiên Cường từ đâu chui vào. Vậy nên trong mắt tất cả các học viên thì đám Thiên Cường là kẻ địch bên ngoài, vào đây vừa tranh giành tài nguyên lại học lỏm hết nơi này. Nếu có cơ hội các học viên khác nhất định sẽ gây sự huynh đệ Thiên Cường.

Ở trong viện có quy định không được gây gổ đánh nhau, nhưng trong bóng tối vẫn sẽ để các học viên âm thầm ma sát. Đương nhiên không làm quá mức là được.

Cả bốn huynh đệ Thiên Cường nghe xong nhíu mày tức giận. Thiên Cường ra hiệu cho mấy ba đệ của hắn yên lặng. Ngay cả các đế tộc hắn còn không ngại đắc tội thì mấy tên này hắn tính là gì. Dù gì nếu như để kẻ khác bắt nạt mà không phản kháng thì không phải tính của hắn. Đã gây sự thì hắn cũng chẳng cần phải nể mặt làm gì.

Thiên Cường cười nói với 3 đệ đệ của hắn:

"Chẳng qua là giun dế kêu không lọt tai thôi. Nếu mà kêu ở nơi khác chắc ta chụp phát là chết ngay rồi"

Vũ Tử cùng gật gù nói :

“Đúng đúng. Đại ca nói chí phải”

Trùng Phát phụ hoạ thêm :

“Chưa cần đại ca ra tay đâu. Đệ chỉ hơi búng thôi thì đám giun dế cũng chết ngay. Không kịp kêu thành tiếng cũng nên”

Thiên Cường cười lớn :

“Sao lại không kịp kêu thành tiếng chứ. Chúng đã kêu từ trước rồi mà”

“Hahaha. Phải rồi. Chúng đang kêu gào đấy thôi”

Mấy người kia nghe huynh đệ Thiên Cường nói vậy rất tức giận, mặt chúng nóng bừng cả lên. Ở đây không được động thủ nếu không đám người này tất cả đã xông lên rồi.

Một người âm trầm nói :

"Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi. Ngày mai rồi sẽ thấy ai là giun dế"

Nói xong đám người kia quay lại ăn uống. Trong mắt đám người này vẫn tin rằng đám Thiên Cường thực lực yếu hơn họ. Bởi vì bài kiểm tra sức mạnh thì huynh đệ Thiên Cường đều có thành áp chót.

Ở đâu cũng tuân theo việc cường giả vi tôn. Những người này dự định ngày mai lấy cớ khiêu chiến xong thì bọn họ sẽ cho đám Thiên Cường lãnh đủ….

Không khí ăn uống đã trở nên không thoải mái. Tất cả ăn uống xong đều ra về nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, tất cả 1000 người có mặt tại quảng trường tiếp tục học tập. Tiểu Bạch đến quảng trường nhưng không tham gia cùng. Nó ngồi ở trong một mái đình gần đó đọc sách để tìm hiểu thêm kiến thức.

Trưởng lão Lực Tốn xuất hiện thì bắt tay ngay vào việc giảng giải :

“Các ngươi trước khi tiến vào đây dù đã luyện tập thể lực qua nhưng thân thể thực sự vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Thế nên thời gian tới các ngươi sẽ được rèn luyện lại để đảm bảo tương lai có thể tiến xa hơn”

“Chúng đệ tử đã rõ”

Trưởng lão Lực Tốn vung tay phát 1000 bộ kiện đai giống nhau trông như những chiếc vòng xuất hiện trước mặt từng người. Lực Tốn nói :

"Đây là các vòng đặc biệt chế tạo từ khoáng liệu trọng lượng rất lớn. Tất cả sẽ phải đeo những cái vòng này lên người. Hai cái đeo ở chân và hai cái đeo ở tay.

Các vòng luyện thể này sẽ cản trở các ngươi vận sức. Chỉ khi nào bước chân vào tu luyện các ngươi mới có thể dùng tu lực cởi bỏ chúng ra.

Lúc cởi bỏ các vòng luyện thể chính là lúc nhận được thành quả to lớn. Thân thể thủ pháp sẽ nhanh nhẹn, mạnh mẽ hơn rất nhiều”

“Chúng đệ tử hiểu rồi”

“Tất cả nhanh đeo chúng lên người”

“Tuân lệnh”

Tất cả học viên nhặt các vòng trước mặt mình rồi đeo lên trên người. Thiên Cường cũng không ngoại lệ. Hắn đeo những chiếc vòng lên tay và chân.

Thiên Cường cảm nhận sức nặng mỗi vòng hơn ngàn cân. Tính ra là hắn đeo trên người độ khoảng gần 5000 cân.

Thiên Cường thử âm thầm quan sát xem những chiếc vòng này làm từ gì mà nặng thế. Hắn nhận ra các vòng này đều làm từ trọng thiết.

Thiên Cường thử quan sát xem những người khác có giống hắn hay không. Sau một vòng kiểm tra thì hắn nhận ra các vòng đeo trên người huynh đệ mình hoàn toàn đúc từ trọng thiết nguyên chất. Còn ở các đệ tử khác trọng thiết chỉ pha độ khoảng chưa đến một phần tư. Tính ra huynh đệ Thiên Cường luôn được ưu ái dành đãi ngộ riêng.

Bài tập luyện thể lực bây giờ cũng rất đơn giản. Đó là chạy bộ cũng như nhảy bật. Sau đó là tập các bài luyện vũ kỹ đơn giản.

Ngày bình thường khi luyện thể thì hầu hết mọi người ở đây thường phải vác trên người những tảng đá cồng kềnh. Vì thế bọn họ chỉ có thể chạy hoặc miễn cưỡng nhảy và hạn chế các bài tập luyện.

Vòng luyện thể dù nặng hơn nhưng lại không cồng kềnh. Thành ra ai bài tập luyện sẽ đa dạng và chất lượng hơn. Toàn bộ học viên đều vui vẻ hài lòng về điều này.

Luyện thể là quá trình tăng dần sức mạnh thân thể qua quá trình rèn luyện. Thân thể chính là nguồn gốc mọi thứ. Thế nên ai cũng dốc sức luyện tập.

Mãi đến trưa tất cả đều thấm mệt thì trưởng lão mới cho cả đám nghỉ ngơi ăn nhẹ một chút. Sau đó buổi chiều lại luyện tập mức cường độ vừa phải.

Lực Tốn không áp lực mà để cho tất cả đệ tử quen dần với vòng luyện thể, với cả luyện thể chỉ là việc phụ. Kể từ ngày mai buổi sáng sẽ là thời điểm học tập tu luyện. Buổi chiều mới phải rèn luyện thân thể.

Đến nửa buổi chiều, toàn bộ đệ tử ai nấy đều mồ hôi nhễ nhãi. Hơi thở đều loạn nhịp bởi mệt và mất sức.

Trưởng lão Lực Tốn thấy thì thì khá hài lòng. Lão dặn dò :

"Bây giờ là thời gian các ngươi cùng nhau tập luyện. Tới hết giờ thì có thể tự nghỉ. Ta đi về trước"

Nói xong Lực Tốn mặc kệ tất cả mà biến mất. Chuyện này mấy học viên lúc vào đây cũng đã tìm hiểu. Thời gian luyện tập cùng nhau thì giữa các đệ tử có thể tự do khiêu chiến để nâng cao bản thân. Trưởng lão sẽ không quản lý nữa ở đây nữa.

Mấy người hôm qua gây sự với nhóm Thiên Cường áp sát lại chỗ huynh đệ Thiên Cường với khuôn mặt đằng đằng sát khí. Ba huynh đệ Thiên Cường đang chuẩn bị nghỉ ngơi thấy người khác đang muốn gây sự thì chuyển sang tư thế sẵn sàng nghênh đón. Rất nhiều người xung quanh thấy sắp diễn ra trò vui bèn vây quanh để xem náo nhiệt.

Người hôm qua mở miệng châm chọc Thiên Cường cười gằn :

"Ta muốn khiêu chiến tới con rùa rút đầu Tầm bảo tặc. Không biết ngươi có dám tiếp nhận?"

Thiên Cường hừ lạnh :

"Cứ lên một lượt đi chứ mất công ta phải đi thu thập. Dù gì giun dế cùng cả đám cũng như nhau mà thôi"

Những người lọt tốp thi tuyển của Chiến thần viện tất nhiên đều có chút thực lực trong người. Tuy nhiên dù mạnh mẽ tới mức nào thì khó mà bằng với tên vũ giả trung kỳ mà Thiên Cường đã hạ gục qua mà thôi. Tất nhiên mấy tên ở đấy chỉ là những kẻ yếu kém nhất của Vạn gia đẩy vào trong đó để thế mạng.

Thiên Cường trải qua huyết luyện trong Hoang vực nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Hiện hắn phải mang trọng gấp 4 lần so với kẻ khác và tập luyện vất vả hơn nhưng hắn vẫn tự tin một mình có thể đối phó với cả đám này chứ không phải một người.

Người kia gằn giọng:

"Muốn chết"

Thế là người kia không ngần ngại lao vào Thiên Cường. Hắn tống quyền hướng thẳng mặt Thiên Cường đánh tới.

Thiên Cường lạnh lùng dùng nắm tay đỡ cứng đối cứng.

Binh...

Âm thanh va chạm vang lên. Người kia đánh vào Thiên Cường cảm giác như đánh phải một bức tường cứng rắn. Hắn bị phản lực chấn té lại lùi mất năm sáu bước, trên nắm đấm xuất hiện một đám máu nơi tiếp xúc với nắm đấm của Thiên Cường. Hộ khẩu truyền đến cơn đau nhức khiến hắn khẽ rên thành tiếng.

Tất cả những đệ tử khác lẫn người kia đều giật mình kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt. Bởi rõ ràng huynh đệ Thiên Cường thực hiện bài kiểm tra thân thể xếp vào những kẻ đứng cuối gần như có thể bị loại. Việc xảy ra vừa đây khiến tất cả như phát mộng.

Thiên Cường vẫn vững vàng ở đó không chút lung lay. Thậm chí bàn tay vẫn lành lặn như không có gì xảy ra.

Thiên Cường khiêu khích nói :

"Thế nào! Ta bảo không sai mà. Ta có thể chụp chết bất cứ lúc nào. Cứ tới đây nữa đi"

Người kia nghe nói như vậy thì nổi giận, cơn đau cũng như biến đi mất. Hắn định nhảy vào tiếp thì có kẻ tới ngăn lại rồi nói nhỏ vào tai hắn mấy câu :

“Tầm bảo tặc mạnh mẽ nhưng chưa chắc đã linh hoạt. Người chỉ cần chờ hắn sơ hở mà ra tay thì nhất định sẽ có kết quả. Trong trường hợp người thất bại thì chúng ta sẽ lần lượt xông lên mài kiệt sức hắn”

“Được”

Người kia nghe thấy hợp lý bèn gật đầu đồng ý. Thiên Cường cũng chẳng buồn nghe mấy kẻ kia trao đổi với nhau cái gì. Bởi đám người ở đây không ai khiến hắn phải dè chừng cả.

Người kia quay sang nói với Thiên Cường :

"Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh. Vừa này ta chuẩn bị không kỹ. Bây giờ ta muốn đấu tiếp với ngươi"

Thiên Cường không muốn nghe lảm nhảm thêm mà ngắt lời :

"Ít nói nhảm đi. Vào đây nhanh mà ăn đấm tiếp"

Người kia tức giận xông vào. Hắn không trực tiếp đối đầu với Thiên Cường nữa mà di chuyển thật nhanh xung quanh Thiên Cường để chờ Thiên Cường sơ hở sẽ ra tay.

Thiên Cường đúng là bản thân đeo nặng gấp mấy lần người khác nên thân thủ không nhanh nhẹn nữa. Tuy nhiên ở đây không có ai tu luyện thế nên cho dù đánh thế nào cũng chỉ là cứng đối cứng.

Muốn đánh Thiên Cường thì phải chạm vào thân thể hắn. Cơ thể hắn di chuyển không linh hoạt nhưng vấn đề phòng thủ đỡ đòn lại không quá đáng ngại.

Người kia đeo trên thân thể ngàn cân nên thủ pháp so với bình thường cũng không thể sánh bằng. Tính ra hắn có nhanh thì không thể hơn Thiên Cường là bao. Thành ra hắn công kích lên người Thiên Cường rất ít có hiệu quả. Tất cả công kích đều bị Thiên Cường hoá giải một cách dễ dàng.

Bản thân thân thể Thiên Cường rất cường hãn khiến cho cú đánh của người kia chẳng hề hấn gì. Mỗi lần Thiên Cường đỡ được những đòn đánh lại khiến kẻ kia một lần tổn thương trên nắm đấm.

Uớc chừng mấy chục lần va chạm, hai bàn tay của người kia đã rướm máu. Hộ khẩu rạn nứt truyền cơn đau khiến hắn thêm đau nhói.

Do di chuyển nhiều nên thể lực kẻ này mất đi rất nhanh, tốc độ trở nên chậm chạp đi rất nhiều. Thiên Cường biết đã tới lúc ra tay bèn bứt tốc tung một cước khiến người kia văng ra.

May có mấy người khác đỡ nên người kia mới không văng té đi xa. Hắn đã trọng thương nặng, vô lực tái chiến.

Thiên Cường cười tiếp tục vẫy vẫy đám người xung quanh vẻ khiêu khích :

"Thế nào? Có ai muốn khiêu chiến ta nữa không?"

Những người xung quanh vẻ mặt trở nên âm trầm khó coi khi kẻ địch mạnh hơn tưởng tượng. Lát sau một người khác đứng ra nói :

"Ta cũng muốn thử xem Tầm bảo tặc có bao nhiêu lợi hại"

Nói rồi người này xông tới giao thủ với Thiên Cương. Không mất quá nhiều thời gian hắn cũng bị Thiên Cường tống một cước văng ra, vô lực tái chiến.

Thiên Cường hiện tại thêm uể oải vì luyện tập cả ngày cộng với việc đang phải mang rất nhiều cân nặng trên người. Bởi với trọng lượng của vòng luyện thể lớn thế kia thì theo thời gian sẽ tạo nên gánh nặng cho cơ thể cho người mang chúng.

Mấy người khác nhận thấy Thiên Cường hiện thêm thấm mệt. Thế là cả bọn thêm can đảm trong lòng. Một người tiến lên nói :

"Ta muốn khiêu chiến với ngươi"

Thiên Cường dù thấm mệt tuy nhiên hắn vẫn muốn vận động hết cỡ sau quãng thời gian dài không động tay chân. Hắn bèn gật đầu đồng ý.

Từng người từng người lần lượt xông lên. Hễ kẻ nào khiêu chiến thì đều nhận kết quả bị Thiên Cường đả thương.

Mỗi một lần đả bại đối thủ thì Thiên Cường thêm yếu dần yếu dần. Tốc độ cơ thể hắn dần trở nên chậm chạp. Thi thoảng hắn không kịp phòng ngự thì sẽ lãnh công kích lên cơ thể.

Số lần lãnh công kích tăng dần khiến cho cơ thể tổn thương thêm lớn. Khuôn mặt Thiên Cường đã sưng cả lên, trên người có rất nhiều vết tích bầm dập.

Cộng với việc tiêu hao sức lực khiến Thiên Cường thêm uể oải. Đến lúc hạ gục người thứ mười lăm thì hắn đã mệt rũ ra, không nhấc nổi tay chân lên mà đánh tiếp nữa.

Người thứ mười sáu ra khiêu chiến :

“Tầm bảo tặc. Ta muốn khiêu chiến với người”

Thiên Cường lắc đầu từ chối. Hắn thật sự không đủ sức mà đánh nữa rồi. Thấy vậy người kia khiêu khích mắng mỏ Thiên Cường :

"Haha. Xem ra tầm bảo tặc chỉ là con rùa rút đầu. Không phải lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm mà. Sao giờ lại không tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

Trùng Phát nghe vậy không nhịn được nữa nói:

"Ta thay đại ca đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi. Ngươi có dám không?"

Người biết Thiên Cường lợi hại, nhưng hắn cũng không tin đám đệ đệ của Thiên Cường lợi hại. Thế là hắn gật đầu đồng ý :

“Được”

Trùng Phát ôm bụng giận nãy giờ. Thời gian Thiên Cường giao thủ khá lâu khiến hắn đã khôi phục được khá nhiều sức lực. Kẻ địch vừa đồng ý thì hắn lập tức vọt tới tung cước vào.

Người này thấy Trùng Phát ra tay nhanh nhưng không rối loạn mà cũng xuất cước đón đỡ. Hắn cũng hướng thẳng bụng của kẻ địch mà tấn công.

Binhhh…

Bốp…

Trùng Phát và người kia xuất cước lên thân thể nhau. Người kia bị lãnh một cước của Trùng Phát khiến hắm văng té ra. Còn Trùng Phát không chút hề hấn gì.

Lúc này tất cả những người đứng xung quanh đều giật mình. Đồng bọn của Tầm bảo tặc vậy mà cũng lợi hại không kém.

Trùng Phát chỉ vào hơn hai chục người, còn khoa trương hơn cả Thiên Cường :

"Ngươi

Ngươi

Ngươi

...

Tất cả các ngươi cùng lên đi"

Hai mấy người này thẹn quá hoá giận. Kẻ địch đã có gan khiêu khích thì bọn họ không cần phải suy nghĩ đến sự công bằng hay gì. Tất cả chỉ nhanh muốn lao vào dạy cho Trùng Phát một bài học.

Binhh..

Bốpppp

Chát…

Trùng Phát như mãnh tướng đánh đâu thắng đó. Kẻ nào ngăn cản trực tiếp đối đầu thì đơn giản là lãnh đủ.

Sau mấy lần va chạm và mấy người ăn trái đắng, suýt thì không chiến đấu nữa thì những người vây công nhận ra Trùng Phát quá biến thái. Bọn họ không đối đầu trực tiếp đón đỡ nữa mà vây xung quanh tạo thế dằng co, hễ Trùng Phát đưa lưng về phía người nào thì người đó sẽ lập tức phát động công kích.

Trùng Phát bị giảm tốc độ do những vòng luyện thể đeo trên người. Hắn ngay lập tức lâm vào khổ chiến khi lưỡng quyền nan địch mấy chục quyền.

Mất khá nhiều thời gian Trùng Phát mới hạ gục được gần hết cả đám người vây công. Lúc này mặt mũi hắn cũng đã sưng lên như đầu heo, bầm dập che phủ khắp mình mẩy, vô lực tái chiến.

Vũ Tử biết tới lúc cần ra tay nên chắn trước mặt Trùng Phát nói :

"Tam ca hãy nghỉ ngơi đi. Bây giờ ta sẽ thay huynh tiếp tục cho"

Trùng Phát gật đầu lui lại. Vũ Tử cất giọng lớn nói:

"Hôm nay ai không phục chúng ta cứ việc bước ra. Ta sẽ tiếp hết"

Nói đoạn Vũ Tử bước thành thế thủ, khí chất như chiến binh vạn trận chiến khiến người khác nhìn vào mà sinh lòng khâm phục.

Nhiều người đứng ngoài xem náo nhiệt nay đã ngứa ngáy chân tay. Thoáng chốc đã gần 30 thân ảnh vây lấy Vũ Tử.

Vũ tử ngửa mặt lên cười lớn rồi lao về đám đông. Đám đông kia cũng đoán Vũ Tử có lẽ thật sự có bổn sự nên hạn chế cứng đối cứng. Tuy nhiên vòng người vây khá chật nên việc tránh né rất khó.

Ban đầu Vũ Tử cũng giống như Trùng Phát tả xung hữu đột đánh hạ mấy người. Thế nhưng sau đó hắn lại bị những người còn lại tạo thành thế vây công và rơi vào khổ chiến.

Rất nhanh Vũ Tử lãnh thương tích bầm dập đầy người giống như hai ca ca của hắn. Thiên Cường cùng Trùng Phát đã khôi phục chút ít nên hai người lập tức tham dự trận chiến tiếp ứng cho Vũ Tử. Đám người vây công thấy vậy bèn dừng lại.

Đúng lúc này có tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc giờ học. Có người trong đám người buông lời :

“May cho các ngươi đấy. Nếu không chúng ta sẽ cho ba người các ngươi lãnh đủ”

“Hừ. Chúng ta lại sợ các ngươi chắc”

Hai bên dương cung bạt kiếm với nhau. Tuy nhiên cuối cùng tất cả phải dừng lại bởi hiện tạo đã hết giờ học và còn phải làm những việc khác. Mọi thứ hôm nay tới đây coi như chấm dứt.

Tất cả tân đệ tử giải tán quay về tắm rửa rồi ăn tối.

Tại khu vực ăn uống vào buổi tối không khí căng thẳng hơn giữa hai bên. Bữa ăn trở nên yên ắng lạ thường.

Huynh đệ Thiên Cường thì mặc kệ tất cả lao vào ăn như bị đói mấy ngày. Bọn họ chẳng bận tâm tới những người khác. Hiện tại dù cả bọn mặt mũi sưng thê thảm nhưng cảm thấy trong lòng vui vẻ vì lâu lắm mới được vận động thế này…

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.