Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối cùng vẫn chưa thể tu luyện

Phiên bản Dịch · 3678 chữ

Mấy ngày sau, lớp máu bao phủ bên ngoài Thiên Cường bỗng tạo nên một nguồn năng lượng thiên địa nguyên khí rồi đẩy vào cơ thể hắn. Sự xuất hiện hiện của lượng lớn thiên địa nguyên khí trong cơ thể khiến nguyền rủa ngay tức khắc thức tỉnh trên toàn bộ cơ thể.

Ma văn nguyền rủa hấp thụ thiên địa nguyên khí khiến chúng rực sáng. Chúng tạo ra sức mạnh đoạ thể trỗi dậy mạnh mẽ trong cơ thể Thiên Cường. Với tình trạng hấp thụ lượng lớn thiên địa nguyên khí như vậy thì lần sức mạnh đoạ thể hoàn toàn có thể lấy đi tính mạng của Thiên Cường một cách dễ đang.

Đúng lúc nguy cấp thì lớp máu ảnh phun ra năm luồng cổ khí chìm vào cơ thể Thiên Cường. Sức mạnh của những cổ khí này vô cùng đáng sợ. Chúng dễ dàng đè bẹp ma văn, đẩy lui nguyền rủa.

Năm luồng cổ khí chảy tới đâu thì nguyền rủa bại lui tới đó. Cuối cùng toàn bộ nguyền rủa còn bị đẩy co cụm về các khu vực cạnh trái tim, cạnh cuống rốn và trên đỉnh đầu.

Khi phun ra năm luồng cổ khí thì lớp máu bao phủ quanh Thiên Cường đồng thời trở nên mờ dần. Cơ thể hắn theo đó mà hạ xuống thấp dần. Khi nguyên rủa lui về ba điểm kia thì lớp máu đã mờ nhạt như sắp biến mất hoàn toàn.

Trước khi hoàn toàn biến mất thì lớp máu kia bỗng rực sáng thành màu huyết quang. Giống như ánh lửa bùng lên trước khi dập tắt, màn sáng huyết quang giải phóng toàn bộ sức mạnh còn lại đi tới khu vực nguyền rủa đang co cụm…

Mọi thứ rốt cục biến mất. Nguyền rủa cũng biến mất tại những vị trí kia…

Thiên Cường hoàn toàn ngồi trên mặt đất. Tất cả những gì xuất hiện vừa qua đều biến mất như chưa từng tồn tại và xuất hiện. Những hình ảnh mà mọi người nhìn thấy thì hắn hoàn toàn không rõ.

Tất cả mọi người nhìn về Thiên Cương mà chìm vào trong yên lặng. Trong lòng bọn họ ngổn ngang cảm xúc, suy nghĩ. Tất cả đều không biết chuyện gì đã xảy ra trên Thiên Cường. Bọn họ thêm lo lắng e sợ tỉnh dậy sẽ không phải là Thiên Cường ngày xưa nữa. Vì thế mà không ai dám đánh thức Thiên Cường dậy.

Thiên Cường từ từ chậm rãi mở mắt ra. Trước mắt hắn là bao khuôn mặt thân quen đều hiện hữu.

Thiên Cường vui vẻ nhìn mọi người. Hắn định cất lời thì cảm thấy mấy người kia đều mang ánh mắt kỳ lạ nhìn về chính mình.

Đương nhiên mọi người ở đây đều lo lắng muốn xem Thiên Cường có bị biến thành người khác hay không. Tất cả đều mở trừng to đôi mắt chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của Thiên Cường. .

Một làn gió khẽ thổi qua khiến Thiên Cường có cảm giác lành lạnh. Hắn chợt thấy mình hiện tại thân thể trần truồng, mọi thứ phơi bày ra hết. Bất giác hắn lấy tay che đi tiểu huynh đệ của mình. Kết hợp ánh mắt của mọi người đang nhìn khiến hắn như cảm thấy mình đang gặp những kẻ biến thái săm soi cơ thể mình.

Thiên Cường dù gì cũng đã lớn. Từ trước tới nay cũng không ai nhìn mình như vậy cả. Hắn khó chịu cất tiếng :

“Gia gia. Các người nhìn gì ta thế?”

Nghe tới đây thì tất cả đều tin đây chính là Thiên Cường. Điều này khiến bọn họ vui mừng cất thành tiếng cười lớn.

Hahaha…

Hahahaa…

Thiên Cường không thể hiểu được mọi người sao lại cười. Tiếng cười của mọi người lọt vào tai hắn khiến hắn cảm giác không tốt.

“Tất cả đang cười tiểu huynh đệ của ta ư?”

Thiên Cường mở tay ra xem tiểu huynh đệ của mình.

“Ta thấy của ta đâu có gì thay đổi hay đặc biệt đâu. Thế mà mấy người lại cười ta. Đúng là biến thái mà”

Nghĩ vậy khiến cho Thiên Cường tức giận trong lòng.

Tiểu Bạch cao hứng khi Thiên Cường tỉnh lại đúng là chính mình. Thế là nó ngay lập tức nhảy tới vào lòng Thiên Cường.

Thế nhưng Thiên Cường hiện tại đang trần truồng, lại vừa buông tay ra xem tiểu huynh đệ. Thế nên Tiểu Bạch nhảy tới thì hắn đã không kịp đón. Thế là Tiểu Bạch hiên ngang giẫm lên tiểu huynh đệ của Thiên Cường

Áaaa

Thiên Cường đau điếng hét lên. Hắn tức mình như đến nổ phổi. Hắn vơ Tiểu Bạch rồi gõ thật mạnh vào đầu.

Cócc

Cóccc

Tiểu Bạch trong phút chốc bị đánh tới phát choáng nên nó liền nổi giận. Kết hợp với chuyện Thiên Cường đặt tên láo cho mình, nay mới tỉnh dậy mà đã đánh nó khiến nó cảm thấy thật sự là uổng công bao ngày qua đã lo lắng.

“Á. Ca ca đúng là đáng chết mà. Gừ”

Thế là một người một chó xúm vào đánh nhau loạn xạ. Còn bốn người ở ngoài xem cũng phải bật cười mà cười phá lên. Sau đoạn thời gian dài căng thẳng thì xem trận chiến đấu kia thật là thú vị.

Thiên Cường đánh nhau với Tiểu Bạch được một lúc Hướng Điền khụ khụ ho :

"Dừng lại đi. Đủ rồi"

Hướng Điền ném cho Thiên Cường một bộ quần áo. Thiên Cường mặc dù đánh nhau chưa đã tay nhưng nhìn bộ quần áo bay đến lập tức nhớ ra mình đang trần truồng. Hắn xấu hổ vơ lấy quần áo rồi mặc thật nhanh.

Tiểu Bạch thấy Thiên Cường ngừng đánh nên không đánh nữa. Nhưng lòng nó vẫn ấm ức vô cùng.

Tiểu Bạch hắng giọng lên đầy ấm ức :

"Ca ca là đồ xấu xa. Ngươi vừa đặt tên láo cho ta, nay vừa tỉnh dậy lại bắt nạt ta. Uổng công mấy ngày ta lo lắng cho ngươi"

Thiên Cường nghe Tiểu Bạch nói mà chột dạ. Lần đầu gặp Tiểu Bạch hắn cũng không nghĩ ra cái tên gì hay ho cả. Hắn chỉ bắt chước những người khác gọi mấy con thú nuôi trong nhà mà thôi. Sau đó hắn cũng không suy nghĩ thêm nhiều.

Nay Tiểu Bạch đã có nhận thức. Hơn nữa mọi người trong tộc đều tin Tiểu Bạch sẽ trở thành hộ tộc Thánh thú. Cái tên Tiểu Bạch thật sự là gọi không được.

Thiên Cường gãi gãi đầu cười nhăn nhó :

"Thực lòng ta rất xin lỗi đệ đệ. Tất cả là do ta không biết cách gọi tên. Hay là bây giờ đệ tự đặt tên cho mình đi"

Tiểu Bạch đứng dậy vỗ ngực nói :

"Bây giờ trở đi huynh phải gọi ta là Bạch Thiên Vương"

Nhìn bộ dáng đáng yêu cùng với cử chỉ và câu nói của nó khiến Thiên Cường suýt thì phì cười. Hắn định nói :

"Nhìn bộ dáng đệ thế này thì Thiên Vương cái nỗi gì"

Thế nhưng nhìn đôi mắt nghiêm túc kia Thiên Cường giật mình nuốt khan nước bọt. Chỉ e hôm nay không cho Tiểu Bạch cái công đạo thì không xong với nó rồi.

Thiên Cường dịu giọng nói :

"Ra mắt Bạch Thiên Vương"

Thiên Cường cố gắng nhịn cười. Xong đó hắn tự mắng mình lần sau nghiêm túc. Tiểu Bạch nghe Thiên Cường gọi như vậy xong liền chun cái mũi đáng yêu rồi nhảy bổ vào lòng hắn.

Bây giờ mọi chuyện coi như êm đẹp. Từ nãy giờ mọi người ở ngoài chứng kiến đều cố gắng nhịn cười. Nếu không phải ai cũng định lực phi phàm có lẽ đã lăn ra đất mà cười bò cả rồi.

Hướng Điền tiến gần hỏi Thiên Cường :

"Bây giờ con thử cảm nhận thân thể xem con đã có thể tu luyện được chưa?"

“Vâng”

Thiên Cường gật gật đầu cảm ứng thân thể. Hắn chưa cảm nhận được cái gì đặc biệt trên cơ thể cả. Xương đỉnh đầu mới cũng không khác biệt gì với trước kia cả.

Thiên Cương là tự nhủ phải hết sức bình tĩnh. Hắn nhớ lại những bài học đầu tiên trên con đường tu luyện. Loại bỏ hết suy nghĩ và cảm xúc bất ổn ra, tâm thể hắn dần dần tiến vào trạng thái nhập định.

Thiên Cường cảm nhận thiên địa nguyên khí rồi dẫn động hấp thụ chúng. Hắn dẫn động tới đan điền thì không thấy xuất hiện nguyền rủa nữa.

Điều đó có nghĩa là nguyền rủa đã biến mất và Thiên Cường có thể bước chân vào con đường tu luyện. Hắn lấy làm vui mừng trong lòng vì chuyện này.

Thiên Cường nhận ra đan điền hiện có khá nhiều vết nứt. Thế nên đan điền không thể hấp thụ thiên địa nguyên khí mà để chúng tán ra khỏi.

“Có lẽ đan bị nguyền rùa tổn thương khá nhiều qua thời gian dài nên không thể khôi phục. Xem ra ta không thể đi theo Vũ tu hệ thống được”

Không thể đi theo Vũ tu hệ thông thì cũng không sao. Thiên Cường vẫn còn nơi khác để thử. Hắn vui vẻ dẫn động thiên địa nguyên khí vào tâm huyệt và hải huyệt để thử hạt giống lẫn viên đá trong tim. Nhưng vẫn như lần trước không có chút dấu hiệu gì xảy ra cả.

Cũng chỉ còn nơi cuối cùng chưa thử. Thiên Cường hít một hơi thật sâu rồi khống chế thái dương huyệt ngưng ra tia thiên địa nguyên khí. Sau đó hắn dẫn dắt thiên địa nguyên khí đó tiến về xương đỉnh đầu. Kết quả là không hề có chút phản ứng gì tại xương đỉnh đầu cả.

Thiên Cường vẫn kiên trì ngưng tia thiên địa nguyên khí để thử. Lần một thất bại, lần hai thất bại,… Không hề xảy ra bất cứ việc gì trong cơ thể hắn cả.

Thiên Cường không chấp nhận kết quả thế này. Hắn lại lần nữa hấp thụ thiên địa nguyên khí thử lại các nơi trước đó. Từng tia năng lượng hùng hậu tiến vào các huyệt đạo rồi dẫn dắt tới nơi khởi nguyên tu luyện. Thế nhưng cho dù bao nhiêu lần cũng không hề xảy ra kỳ tích.

Thiên Cường không chấp nhận chuyện này xảy ra. Hắn là niềm hy vọng của bộ tộc. Rất nhiều người tin tưởng vào hắn và đặt hết niềm tin lên hắn. Hắn không cho phép mình thất bại. Càng nghĩ hắn càng trở nên điên cuồng.

Thiên Cường điên cuồng ngưng ra những tia thiên địa nguyên khí mới. Thế nhưng tâm lý cuồng loạn của hắn đã khiến cho những tia thiên địa nguyên khí trong cơ thể xuất hiện vấn đề. Khi các tia năng lượng thiên địa nguyên khí tán ra đã lan sang các bộ phận khác rồi mới thoát ra ngoài. Điều này dẫn đến những tổn thương xuất hiện.

Thiên Cường thử nghiệm thất bại một lần thì đồng nghĩa với một lần hắn tự tổn hại bản thân. Trên cơ thể hắn nhanh chóng xuất hiện nhiều thương tổn.

Quãng thời gian nhập định vậy mà đã kéo dài tới một ngày. Các vết thương trên cơ thể Thiên Cường đã chuyển lớn và trở nên nghiêm trọng.

Hướng Điền đã cảm nhận Thiên Cường có chút không đúng. Theo những vết thương xuất hiện trên cơ thể khiến lão liên tưởng tới việc Thiên Cường đã bị tẩu hoả nhập ma.

Hướng Điền vội vàng dùng Thần vương ý niệm đánh thức Thiên Cường. Ý thức cuồng loạn của Thiên Cường ngay lập tức bị Vương giả ý niệm đánh tan. Thiên Cường ngay lập tức chìm vào hôn mê.

Hướng Điền lại gần kiểm tra thân thể Thiên Cường. Nhược Văn lo lắng :

“Có chuyện gì đã xảy ra rồi phải không?”

“Haizz. Tiểu Cường đã suýt tẩu hoả nhập ma. Bây giờ đã không việc gì nữa rồi. Ta sẽ đem nó về phòng để tiện bề chăm sóc”

“Phiền thái thượng trưởng lão chăm sóc Thiên Cường”

Hướng Điền sau đó đem Thiên Cường về thư phòng mình nghỉ ngơi. Còn mấy người kia trở về mà ai nấy lại thêm lo lắng.

Hôm sau Thiên Cường tỉnh dậy. Hắn thấy bản thân đang ở thư phòng của Hướng Điền. Còn Hướng Điền cùng Nhược Văn đang hết sức lo lắng nhìn hắn.

Nhược Văn hỏi :

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

“Gia gia…”

Thiên Cường ngoan ngoãn kể lại những việc đã xảy ra. Nghe xong Hướng Điền cùng Nhược Văn thở dài có chút đau lòng. Tâm niệm và sư cố chấp của Thiên Cường đủ lớn khiến bọn họ cảm thấy đáng thương.

Hướng Điền giải thích với Thiên Cường :

"Tu luyện là quá trình rèn luyện tâm tính và ý chí cùng với thân thể. Không thể vì cố chấp mà làm những việc không kiểm soát được. Con đường phía trước còn dài, con đừng quá nóng vội.

Sự việc xảy ra hôm nay là bài học đầu tiên. Nếu như không có ta bên cạnh thì con đã hoá ma. Lúc đó thần trí bất ổn, hủy hoại cả tiền đồ cả tương lai"

Thiên Cường giật mình khiếp sợ. Nhớ lại những vết thương tự mình gây ra cùng với ý thức lúc đó thật đáng sợ. Hắn thầm nhủ bản thân sau này luôn phải bình tĩnh mới được.

Hướng Điền tiếp lời :

"Con đã nhận được nhiều thứ để xoá bỏ đi nguyền rủa và có thể cất bước tu luyện trong tương lai. Chỉ vì nóng vội nhất thời mà suýt hủy hoại đi bản thân.

Con còn nhớ những gì con đã cố gắng, chịu đựng trải qua, để rồi vượt lên hết thảy không?

Chỉ cần lưu lại núi xanh thì không lo thiếu củi đốt. Chỉ còn con còn sống, còn tồn tại sẽ là còn hy vọng.

Thế nhưng nếu con chết đi thì mọi thứ sẽ chấm hết. Theo năm tháng sẽ chôn vùi hết tất cả mọi thứ. Lúc đó con cũng chỉ là hạt bụi ký ức mà thôi. Tất cả những gì con đã cố gắng đều hoá thành hư không.

Tất cả những người ngã xuống vì con đều trở thành uổng phí. Tất niềm tin hy vọng sẽ theo con mà tan biến.

Thậm chí sẽ đủ điều tệ hại xảy đến với rất nhiều người xung quanh. Con hiểu ý ta chứ?"

Những lời Hướng Điền vang như sấm trong lòng Thiên Cường. Thiên Cường giật mình nhận thức được cái sai của bản thân. Ký ức ùa về trong đầu Thiên Cường.

Hắn nhớ lại bản thân đã vượt qua bao lần đau đớn khi nguyền rủa dày vò đoạ đầy.

Hắn thấy hình ảnh mình bao ngày tháng, bao năm qua cố gắng phấn đấu rèn luyện không ngừng nghỉ.

Hắn thấy một cậu bé chưa từng than vãn với ai, luôn luôn vui vẻ với mọi người, luôn là tấm gương để mọi người tin yêu.

Hắn lại nhớ lại tới sự ấm áp tình cảm từ những người trong tộc tin yêu mình.

Bao trọng trách, trách nhiệm, những thứ cần phải gánh vác trên vai hiện về. Là kẻ mang trong mình năng lực lớn nhất nên hắn sẵn sàng gánh vác tất cả.

Càng suy nghĩ tới mọi điều Thiên Cường chợt nhận ra cho đến hôm nay ông trời vẫn đang mỉm cười với chính mình. Từ một đứa bé nguyền rủa sắp chết nay đã trưởng thành và còn đón nhận nhiều đốn ngộ mà người khác không hề có. Những gì tưởng chừng như không thể lại xảy ra trên người hắn không chỉ một lần mà rất nhiều lần.

Thiên Cường gào lên trong tâm trí :

“Ta nhất định làm được…

Ta có niềm tin vào chính mình.

Chỉ cần ta cố gắng không ngừng thì mọi thứ nhất định sẽ đạt được…

Khi ta thay đổi thì cả thế giới nhất định sẽ vì ta mà thay đổi…

Tất cả mọi thứ nhất định sẽ có thể….”

Chưa bao giờ Thiên Cường tin tưởng vào bản thân nhiều như thế. Bởi đơn giản những gì có tới bây giờ đủ khiến hắn tự hào. Niềm tin về bản thân, về tương lai do chính bản thân tự vẽ nên dần trở nên mạnh mẽ dần….

Thiên địa nguyên khí xung quanh lại bạo động chạy về phía Thiên Cường. Đồng thời bản thân hắn không cảm nhận được những gì ở xung quanh. Bởi tâm trí hắn đang ở một thế giới do chính mình xây dựng, một thế giới chính tay hắn tạo dựng nên…

Thiên Cường hiện đã rơi vào trạng thái đốn ngộ ý chí. Ở tiểu thiên giới không đầy đủ pháp tắc nên từ trước tới nay rất khó thể xảy ra sự đốn ngộ. Nhưng hắn vẫn lần nữa rơi vào tự thân đốn ngộ.

Thiên Cường vốn là một đứa bé với ý chí cường đại khiến hắn vượt qua bao đau khổ, sống sót bên vực cái chết vô số lần. Lúc ấy chỉ xem là hắn sở hữu bản năng ý niệm truy sinh, tìm về sự sống, đấu tranh giành giật sự sống.

Bây giờ ý chí của Thiên Cường không còn là ý niệm tìm truy sinh nữa mà là ý chí phát triển và khát khao bản thân mạnh mẽ hơn để gánh vác trách nhiệm lớn hơn.

Bản năng ý niệm đã bị ý chí hiện tại của Thiên Cường thay thế. Hắn nắm giữ tất thảy, khống chế tất cả theo ý thức mới của chính mình.

“Ta sẽ làm được…

Ta nhất định sẽ làm được…

Nhất định mọi thứ là có thể…”

Tất cả diễn ra trong ý thức tâm linh của Thiên Cường mà người ngoài không thể cảm nhận được. Ý chí, ý niệm, linh hồn lực đã thay đổi hoàn thiện hơn rất nhiều. Qua lần đốn ngộ này chắc chắn ý chí của hắn càng thêm kinh khủng.

Hướng Điền cùng Nhược Văn hộ pháp cho Thiên Cường. Những biểu hiện của Thiên Cường khiến hai người vui mừng nghĩ trong đầu :

“Tiềm năng của tiểu Cường thật sự rất lớn. Chỉ cần dạy dỗ chu đáo nhất định sẽ gặt hái rất nhiều thành công, thành tựu tương lai vô hạn”

Nửa ngày sau Thiên Cường mới tỉnh lại. Lần đốn ngộ này hắn đã hưởng dụng mỹ mãn mà không hề bị quấy rầy.

Tinh thần Thiên Cường hiện tại thật sảng khoái khi cởi bỏ rất nhiều ý nghĩ ngốc nghếch trong lòng. Hắn cất lên tiếng hét sảng khoái vang vọng cả căn :

“Aaaaa. Thoải mái quá..”

Căn phòng bố trí ngăn cách nên bên ngoài không nghe được. Nếu không người khác lại nghĩ Thiên Cường bị chập.

Hướng Điền hài lòng bảo :

"Chúng ta ra ngoài thôi. Bên ngoài có nhiều người lo lắng cho con"

“Vâng”

Thiên Cường cười vui vẻ gật đầu. Bây giờ hắn thật sự khác biệt với lúc trước. Nội thể tràn đầy tự tin khiến khí chất biểu hiện bên ngoài đã thay đổi rõ ràng.

Thiên Cường đẩy cửa phòng ra. Cánh cửa phòng mở ra thì thấy hai người một chó tới lui bên ngoài.

Đó tất nhiên là Vũ Tử, Trùng Phát và Tiểu bạch. Mấy ngày nay đám này rất lo lắng và cũng chỉ có thể chạy tới lui bên ngoài mà không làm được gì cả.

“A. Thiên Cường”

“Thiên Cương..”

“Ca ca..”

Lúc thấy Thiên Cường thì cả đám rất vui nháo nhào lao lại. Bỗng Tiểu Bạch khựng ngươi lại kinh ngạc :

"Ca ca. Có chuyện gì đã xảy ra vậy. Ta cảm giác ca ca rất khác trước"

Hai người kia cũng giật mình nhìn lại Thiên Cường thử xem sao. Họ đều cảm giác Thiên Cường khác hơn so với trước. Nhưng khác ở chỗ nào thì bọn họ đều không nói ra được.

Thiên Cường cười ha hả. Hắn bế Tiểu Bạch lên và nói :

"Ta bây giờ đã bị ác ma xâm nhập. Trước tiên ta sẽ thu thập ngươi trước"

Cóccc

Nói rồi Thiên Cường gõ lên đầu Tiểu Bạch mấy cái. Đám người nhanh chóng nhận ra đúng là Thiên Cường dù có khác thế nhưng vẫn là Thiên Cường.

Vũ Tử, Trùng Phát cũng giống như Tiểu Bạch, cũng chưa trải nhiều cuộc sống nên tâm tính như những đứa trẻ. Một đám lại nhảy vào đánh nhau náo loạn cho tới lúc bụng Thiên Cường kêu réo mới dừng lại. Thế là cả đám người cùng kéo nhau đi ăn.

Mấy ngày lo lắng cho Thiên Cường khiến bọn này ăn không ngon. Bây giờ Thiên Cường đã không sao nên đám này mới thả lỏng tâm trạng để ăn uống. Điều đó khiến cho bếp của Nhược Văn suýt thì khủng hoảng.

(Hãy luôn tin tưởng vào bản thân mình. Bởi trên đời này chỉ có duy nhất bạn mới hiểu được bản thân mình tốt tới nhường nào. Sóng gió giông bão đi qua mới thấy bản thân mình đã vượt qua hết mọi thứ, vượt qua khỏi những giây phút tăm tối nhất của cuộc đời,..

Hãy tin tưởng vào quyết định của mình, tin tưởng vào sự lựa chọn của chính mình.

Chúc cho tương lai của bạn luôn ngập tràn may mắn hạnh phúc)

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.