Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết người

Phiên bản Dịch · 3311 chữ

Ở phía xa kia Tiểu Bạch phải đối phó với một tên vũ giả trung kỳ và một tên vũ giả đỉnh phong. Tiểu Bạch không có chiêu thức công kích gì cả mà chỉ xông lên như chó cắn càn.

Tiểu Bạch vừa lao cắn vừa kêu la :

"Ta cắn. Ta cắn. Ta cắn chết các ngươi"

Tiểu Bạch tốc độ rất nhanh cộng với kích thước nhỏ bé nên di chuyển vô cùng linh hoạt. Kẻ địch muốn đánh trúng người nó thật sự rất khó khăn.

“Á. Khốn kiếp..”

“Á. Con mẹ ngươi..”

Tiểu Bạch dễ dàng tiếp cận gần và cắn lên chân kẻ địch. Mỗi một lần nó cắn trúng kẻ địch là kéo đi một miếng thịt.

Cũng may miệng Tiểu Bạch khá nhỏ nên cắn miếng không to. Nhưng vết thương gây ra đủ khiến hai kẻ kia đau đớn.

“Ắng ắng..”

“Oái oái..”

Mỗi lẫn Tiểu Bạch cắn lên chân kẻ địch thì cũng bị phản đòn lại. Lúc thì bị kẻ này đá văng đi, lúc thì bị kẻ khác chém vào cơ thể. Điều đó khiến cho nó kêu lên oai oái không thôi.

Hai tên Vạn khí tông đánh với Tiểu Bạch sau một hồi thì cảm giác khốn khổ. Bởi đánh vào người Tiểu Bạch thì miệng nó kêu oai oái nhưng chẳng thấy nó chảy một tý máu nào cả. Cùng lắm chỉ bị chém rụng một đường lông mà thôi. Còn bản thân thì lâu lâu cứ bay đi một miếng thịt.

Tên vũ giả đỉnh phong này cảm giác được cứ chiến đấu thế này không ổn. Hắn bèn vứt kiếm nhân lúc Tiểu Bạch đang cắn vào chân mình thì cúi người chụp tay bắt lấy.

Trước lúc giao chiến thì Thiên cường đã dặn Tiểu Bạch tốt nhất đừng để hai người kia bắt. Thế nhưng Tiểu Bạch còn khá ngốc nghếch nên đã không kịp né đi để rồi bị tên vũ giả đỉnh phong kia bắt lại.

Tiểu Bạch bị bắt thì ngay lập tức vùng vẫy để thoát thân. Mặc dù khí lực phát ra của nó khoảng hơn 8-9 ngàn cân lực nhưng tên vũ giả đỉnh phong cũng không thua là bao. Hơn nữa tên vũ này có chết cũng không buông khiến Tiểu Bạch trong nhất thời không thoát ra được.

Tên vũ giả trung kỳ nhân cơ hội này vận hết sức chém liên tục vào đầu Tiểu Bạch.

Cóccc..

Cóccc..

..

Tên vũ giả trung kỳ này chém ra cả mấy ngàn cân lực lên đỉnh đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch dù thân thể cứng rắn cường đại cũng bị đánh cho choáng váng đầu óc xay xẩm mặt mày.

Từ lúc xuất sinh tới giờ Tiểu Bạch chưa từng nếm mùi đau khổ. Ngay cả việc tổn thương cơ thể mình mà nó cũng không nỡ. Vậy mà có kẻ không thương tiếc đánh chém vào đầu nó. Điều này khiến cho tiểu Bạch nổi giận.

Tiểu Bạch nổi giận, đôi mắt nó chuyển sang màu đỏ máu. Có một luồng khí tức đáng sợ trong cơ thể nó lưu động khiến cho hai kẻ kia trong giây lát giật mình sợ hãi. Tên vũ giả đỉnh phong vì giật mình nên nới lỏng bàn tay khiến Tiểu Bạch vùng vẫy thoát ra ngoài.

Lúc này ánh mắt Tiểu Bạch ngập tràn hung quang. Nó đưa đôi mắt đỏ máu nhìn về kẻ địch. Giây phút sau đó nó điên cuồng nhảy bổ vào cắn xé kẻ địch bất chấp sự công kích của hai kẻ kia.

“Á… Cứu.”

“Á.. Cứu ta”

“Á.. Mẹ ơi cứu..”

..

Tiếng thất thanh lẫn đau đớn từ hai kẻ này liên tục phát ra. Cả hai chuyển từ việc khổ sở chống đỡ rồi vào trạng thái tuyệt vọng.

Tên vũ giả đỉnh phong còn cầm cự được một thời gian chứ tên vũ giả trung kỳ thì không thể. Tên này sau một hồi bị Tiểu Bạch loạn cắn thì cơ thể tràn ngập vết thương, ngã gục trong vũng máu. Tên vũ giả đỉnh phong sau đó cũng phải đón nhận kết cục tương tự.

Vũ Tử cùng với Trùng Phát mỗi người độc chiến 8-9 tên. Tuy hai người thân thể cường hoành, chiến lực mạnh mẽ nhưng vì không có kinh nghiệm chiến đấu nên càng đánh càng lâm vào thế khổ chiến, khổ sở chống đỡ.

Thời gian trôi qua trên người cả hai thêm nhiều vết thương. Bọn họ cố gắng lắm cũng chỉ có thể khiến 1-2 tên vũ giả sơ kỳ rơi khỏi vòng chiến đấu. Trong khi đó Thiên Cường giải quyết xong hết thảy rồi.

Đương nhiên cho tới giờ, mấy tên bị Thiên Cường hạ gục vẫn còn sống. Bọn chúng chỉ là không quen nếm mùi đau khổ nên nằm kêu rên trên mặt đất, mất hết sức lực chiến đấu.

Thiên Cường sau khi nằm một thoáng nghỉ ngơi thì ngồi dậy. Hắn nhanh nhẹn xé bỏ y phục trên cơ thể đồng thời băng bó qua những vết thương. Cũng may hắn với thân thể khá cường hoành nên các vết thương khi chạm đến xương thì ngừng lại, không xuyên sâu thêm được.

Những vết thương trên cơ thể dù băng bó nhưng vẫn không ngừng rỉ máu. Thiên Cường thôi không bận tâm về chúng mà quay qua các chiến trường khác quan sát.

Hiện tại vẫn đang là thời điểm Tiểu Bạch dùng ưu thế nhỏ bé của mình gây cho kẻ địch khốn đốn. Thiên Cường vì vậy sẽ không qua giúp đỡ bởi chưa chắc có thể hạ gục tên vũ giả đỉnh phong kia. Hắn quyết định xông vào giúp đỡ hai người bạn còn ngốc nghếch của mình.

Thiên Cường xuất hiện cạnh Trùng Phát và Vũ Tử làm giảm đi áp lực giúp hai người. Thiên Cường như chiến thần đi giữa kẻ địch, thần ngăn chém thần quỷ ngăn chém quỷ. Thân thể hắn vết thương chồng chất máu chảy như huyết nhân nhưng ngập tràn chiến ý bất khuất. Hễ tên nào gặp phải cũng bại lui.

Thiên Cường rất nhẫn tâm với bản thân. Nếu không tránh được thì cũng không ngại dùng thân thể đón kiếm, chấp nhận lưỡng bại câu thương để hạ gục kẻ địch nhanh gọn.

Vũ Tử cùng với Trùng Phát vừa đánh vừa quan sát hành động của Thiên Cường trong trận chiến. Hai người nhận ra bản thân cả hai thân thể có thể so bằng thậm chí có phần hơn Thiên Cường, chiến lực cũng thế. Vậy mà thời gian qua cả hai luôn phải chật vật né tránh.

Bởi chung quy hai người thực sự vẫn chưa cảm nhận được mục đích của việc chiến đấu cũng như chưa nhận biết cách chiến đấu. Chính vì thế mà bản thân cả hai vẫn chưa hòa mình vào cuộc chiến.

Hai người càng quan sát càng bị Thiên Cường kích thích. Sâu trong hai người có thứ gì đó thực sự bắt đầu thức tỉnh. Đó là ý thức khao khát mạnh mẽ, là khao khát cường giả, là mong muốn chứng minh bản thân không hề phế vật, không bị bắt nạt, không cam chịu sự đoạ đầy bóc lột sỉ vả.

Bản thân cả hai đều tin vào năng lực bản thân, tin bản thân không hề thua kém bấy kỳ ai. Để có thể chứng minh bản thân thì nhất định phải chiến thắng mọi kẻ địch phía trước, càng nhất định phải chiến thắng trong trận chiến này.

Chiến ý bắt đầu thức tỉnh trong hai người, càng lúc chiến ý thêm rực cháy. Dòng máu chảy trong cơ thể cả hai đều bị chiến ý kích thích lưu động càng lúc càng thêm mạnh mẽ.

Sâu trong cơ thể bọn họ cuồn cuộn dòng máu vô địch, dòng máu bất bại, kinh diễm vạn thời đại thức tỉnh như muốn bộc phát ra ngoài. Điều đó khiến cho một luồng khí kỳ lạ đột nhiên phun ra ngoài cơ thể.

Tất cả những kẻ vây công hai người như cảm giác thấy nguy hiểm sợ hãi lui ra. Thiên Cường cũng ngừng chiến mà quay qua quan sát.

“Graooooo…”

“Graooooo..”

Trùng Phát và Vũ Tử ngửa mặt lên trời hú vang một tiếng. Xung quanh thiên địa nguyên khí lưu chuyển hướng về hai người một cách kỳ dị. Chúng kết hợp với luồng khí kỳ lạ phát ra từ trên người cả hai tạo nên một lớp khí diễm đặc biệt.

Vũ Tử và Trùng Phát được bao phủ toàn bộ cơ thể bởi một lớp khí diễm kia. Khí diễm khiến hai người như hoá thành hai pho tượng chiến thần mà kẻ nào nhìn vào cũng sinh kính ý.

Cả hai ngay lập tức vọt thẳng vào đám người vây công với tốc độ khủng khiếp. Nắm đấm trên tay cả hai liên tục vung lên. Mỗi cú đấm là một tiếng hét thảm vang lên, là một kẻ bị hạ gục loại khỏi cuộc chiến.

Không một kẻ nào có thể ngăn cản nổi nắm đấm của hai người. Cả hai như hoá thân thành chiến thần vô địch quét ngang hết thảy tất cả.

Chỉ trong giây lát, đám người Vạn khí tông vây công đã bị Trùng Phát và Vũ Tử hạ gục toàn bộ. Hai người bây giờ đã dừng bước và hoàn toàn dung hoà bản thân vào trạng thái đốn ngộ. Thân thể chầm chậm lơ lửng lên không trung.

Hai lớp khí diễm bao phủ hai người thì mang mỗi một màu sắc khác nhau. Chúng đều không ngừng hấp nạp thiên địa nguyên khí xung quanh đi vào. Và không ai có thể nhận ra trong thiên địa nguyên khí tràn vào trong cơ thể hai người này đều mang một loại thần bí khí tức. Đó chính là một loại bổn nguyên năng lượng của Cấm địa sinh mệnh…

Thiên Cường đứng im quan sát nãy giờ. Hắn chắc chắn hai người bạn của mình đã rơi vào trạng thái đốn ngộ. Trong lòng hắn thầm than :

“Hai ngươi đúng là hai tên biến thái mà. Vừa mới đây các ngươi còn khổ sở chiến đấu. Ấy vậy mà giờ đã đốn ngộ. Thật đúng là bất công quá”

Đốn ngộ trong chiến đấu thì có thể tăng rất nhiều sức mạnh trong chiến đấu. Tương lai hai người này thậm chí đi rất xa. Nghĩ đến điều đó thôi Thiên Cường thêm ngưỡng mộ và có chút ghen tỵ với hai người này.

Hướng Điền cùng hai lão hoàng giả cũng dừng lại quan sát. Bởi đốn ngộ rất khó có thể bắt gặp. Tỷ lệ thiên tài đốn ngộ rất thấp, dẫn đến muốn chứng kiến càng thêm khó.

Hai lão già hoàng cảnh càng thêm hoảng sợ. Bởi chúng lo lắng Trùng Phát và Vũ Tử lớn lên sẽ là mối họa cho Vạn khí tông. Lập tức hai người kia không hẹn mà đồng thanh hét hô lớn :

“Tỉnh dậy..”

“Tỉnh dậy đi..”

Âm thanh lớn kia ngay lập tức vọng tới Trùng Phát và Vũ Tử. Vũ Tử và Trùng Phát bị hai kẻ kia quấy rối lập tức thức tỉnh, thoát mất trạng thái kia rơi xuống đất.

Phịch

Hai lão hoàng giả sau khi phá hỏng đốn ngộ của Trùng Phát vả Vũ Tử thì đồng thời gửi đi ám hiệu tới trưởng lão. Bởi bây giờ hai người đều không nắm chắc tình hình đối phó với Hướng Điền.

Hướng Điền vốn rất thưởng thức 2 đứa bé kia. Lão xem chúng là những đứa cháu trong tộc của lão. Hơn nữa lão cũng đã nhìn ra hai đứa nhỏ này trước mắt chưa thể tu luyện giống như Thiên Cường nhưng tiềm năng không thể thua kém Thiên Cường.

Bằng chứng cũng cho thấy hai đứa nhỏ lần đầu chiến đấu đã rơi vào cảm ngộ. Điều này chứng tỏ Hướng Điền suy nghĩ chính xác và càng khiến lão thêm tin tưởng. Ấy vậy mà giây phút đốn ngộ ngắn ngủi lại bị phá vỡ.

Hướng Điền nổi giận thật sự. Thần vương trung kỳ vũ lực hiện hữu ngay tức khắc tới cạnh hai lão hoàng giả kia.

Vương giả ý niệm quân lâm. Hai lão hoàng giả kia bị Vương giả ý niệm chấn cho linh hồn vỡ diệt, chết ngay tức khắc.

Hai tên hoàng giả kia chết mà còn chưa cảm nhận được cái gì. Thân thể vẫn đứng đấy nhưng đôi mắt đã trống rỗng.

Vũ Tử cùng Trùng Phát đã thức tỉnh. Trong đôi mắt và vẻ mặt cả hai đều tràn đầy tiếc nuốt. Cảm giác đốn ngộ kia thực sự tuyệt vời. Thế nhưng thời gian quá ngắn khiến cho bản thân chưa chưa kịp cảm nhận rõ ràng thì đã bị thức tỉnh. Cả hai nhìn về phía hai lão hoàng giả kia với ánh mắt căm thù.

Tiểu Bạch vừa vặn đã kết thúc xong cuộc chiến của mình. Cả đám nhanh chóng hội tụ lại với nhau.

Hướng Điền xuất hiện cạnh Thiên Cường và phong bế những về thương. Sau đó lão ném ra một người một viên đan dược :

“Các con hãy nuốt cái này đi”

“Cảm tạ gia gia”

“Cảm tạ Chiến Thần vương…”

Tất cả bắt lấy đan dược thì nuốt xuống và chờ đợi dược lực phát huy công dụng. Ước chừng cả đám đã khôi phục chút khí lực thì Hướng Điền lạnh giọng nói :

"Ba đứa nghe đây”

“Vâng. Chúng con nghe”

Hướng Điền chỉ về những tên vũ giả đang nằm la liệt, thương tích trên mặt đất :

“Hãy giết chết tất cả lũ chúng đi. Một kẻ cũng không được bỏ sót"

Ba người nghe xong thì có chút giật mình. Cả bọn đều hiện lên sự do dự cũng như không đành lòng.

Thiên Cường cất tiếng hỏi :

"Gia gia. Bây giờ chúng đã không thể gây nguy hại cho chúng ta nữa. Tại sao phải giết chúng?"

Hướng Điền âm u nói :

"Các con có chắc chắn tương lai đám người này sẽ không gây họa cho mình?

Hôm nay các con đánh bọn chúng ra nông nỗi này thử hỏi lòng chúng có mang thù không?

Tương lai các con có chắc lúc nào cũng có thể mạnh mẽ mà không may yếu đi không?

Đúng lúc đó gặp chúng liệu gặp lại bọn chúng có tha không?

Hoặc đổi lại thân nhân của các con không may rơi vào tay bọn chúng. Tới lúc thân nhân các con bị bọn chúng thương tổn. Đến lúc đó các con hối hận liệu có kịp nữa không?"

Ba người Thiên Cường đủ thông minh để hiểu những gì Hướng Điền muốn nói. Vốn dĩ thế giới này là vậy. Kẻ mạnh thì chiến thắng và kẻ yếu tất nhiên do kẻ mạnh định đoạt kể cả tính mạng.

Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Không ai lường trước được sự việc tương lai thế nào, thế nên bước mỗi bước đi cần thật sự chắc chắn. Không thể để hậu hoạ về sau được.

Dù là hiểu nhưng trong nội tâm cả ba đều diễn ra muôn vàn suy ngẫm. Qua một hồi đấu tranh suy nghĩ, cả ba người mới ngừng lại hít một hơi thật sâu ổn định cảm xúc. Sau đó cả ba chia nhau ra tiến về đám đệ tử của Vạn khí tông.

Trong mắt những tên đệ tử của Vạn khí tông đều hiện vẻ hoảng sợ và sợ hãi. Chúng không ngừng mở miệng cầu xin ba người tha mạng :

“Xin hãy tha mạng cho chúng ta…”

“Xin người làm ơn làm phúc cho ta….”

“Ta còn mẹ già con thơ ở nhà. Xin hãy tha cho ta..”

Nhìn lũ người kia mở miệng xin tha khiến Trùng Phát cùng Vũ Tử nhớ lại ký ức trong mỏ khoảng trước đó :

“ đã có rất nhiều nô lệ quỳ xuống van xin thảm thiết hơn thế này nhiều. Thế nhưng kết cục bọn họ vẫn không hề thay đổi với cái chết rất thê thảm. “

Những hình ảnh đẫm máu trong ký ức gợi lên khiến cho ánh mắt của Vũ Tử và Trùng Phát trở nên hung tàn. Trong đầu hiện lên suy nghĩ oán độc :

“Các ngươi rất đáng chết. Mà chết cũng chưa hết tội. Hôm nay ta sẽ thay mặt những người nô lệ báo thù cho họ..”

Hai người cúi người xuống nhặt lấy đao kiếm của kẻ địch.

Phốcc

Phốcc

Mỗi một âm thanh vang lên là đầu của một tên lìa khỏi xác. Trong lòng cả hai lúc này là cảm giác thư thái như giúp được nhiều người, báo thù cho những người khác.

Thiên Cường cũng tiến lại một tên đệ tử của Vạn khí tông . Tên này thấy vậy liền liên tục van xin Thiên Cường tha mạng :

“Xin công tử hãy tha cho ta”

“Ta xin công tử…”

“…”

Thế nhưng tên này cảm thấy Thiên Cường có vẻ sẽ không tha cho hắn. Bởi hắn thấy Thiên Cường đang tiến đến nhặt con dao của mình lên. Lúc này sâu trong đôi mắt của hắn loé lên quang mang hung tàn.

Tên này miệng vẫn không ngớt lời van xin. Thế nhưng chờ lúc Thiên Cường đang cúi xuống nhặt kiếm thì hắn bèn rút con dao nhỏ dắt sẵn trong người. Hắn nhanh chóng lại vọt tới đâm Thiên Cường.

Thiên Cường đã nhận ra sâu trong ánh mắt kẻ kia có một tia khác thường. Thế nên hắn dù cúi xuống nhưng vẫn rất cảnh giác. Quả nhiên thấy kẻ kia đã hành động.

Tên vũ giả sơ kỳ vọt lại đâm Thiên Cường thì bị Thiên Cường dễ dàng nghiên người né đi. Đồng thời Thiên Cường nhanh chóng chộp lấy kiếm và xuyên qua lồng ngực kẻ địch. Tên vũ giả kia lập tức chết ngay.

Nếu lúc nãy mà tên này bỏ chạy có lẽ Thiên Cường sẽ động lòng tha cho một mạng thật. Bởi lòng hắn vẫn đang còn đấu tranh suy nghĩ rất nhiều. Nhưng rốt cục tên này lại lựa lúc mình không chú ý để ra tay. Điều này khiến Thiên Cường thật sự nổi giận và cảm thụ được thế giới giết chóc này.

Thiên Cường nhẹ nhàng rút kiếm ra. Tên vũ giả kia gục đổ ngay xuống đất, máu phun ra xối xả nơi trái tim bị đâm vào.

Một màn đồ sát bắt đầu. Tất cả những đệ tử Vạn khí tông đều bị ba người xử lý hết. Hai kẻ vây công Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch nổi giận đã cắn chết mất rồi. Chắc chắn chúng đã chết trong đau đớn.

Giết người xong Thiên Cường quay sang nhắc nhở :

“Trùng Phát, Vũ Tử. Hai ngươi lục soát toàn bộ tư trang trên người mấy tên này. Tất cả đều gom lại hết”

“Chúng ta hiểu rồi”

Trên người những kẻ này vốn có chút ít tài sản từ trong mỏ khoáng. Dù phần lớn chúng đã giao nộp hết nhưng vẫn giữ trên người một xíu. Mấy trưởng lão đương nhiên sẽ không làm khó bắt chúng giao nộp hết, mà sẽ để cho bọn chúng lấy động lực đó mà làm việc. Khi nào bọn chúng trở về trong môn phái tất nhiên sẽ bị tịch thu hết. Tuy nhiên bây giờ thì tất cả sẽ thuộc về đám Thiên Cường.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.