Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp vạn khí tông

Phiên bản Dịch · 3056 chữ

Hướng Điền cùng với Thiên Cường, Tiểu Bạch đi tới đống củi mà Vũ Tử và Trùng Phát đã đốt lên. Hai người kia đã chuẩn bị xong cơ bản bữa tối rồi.

Hướng Điền cũng phát cho Vũ Tử cùng với Trùng Phát mỗi người một bộ quần áo :

“Các ngươi thay lấy bộ y phục này đi. Nhìn cái nội khố cũ kỹ kia không tốt chút nào”

“Tạ ơn Chiến Thần Vương”

“Tạ ơn Chiến Thần Vương”

Cả hai nhận lấy y phục thì nhanh chóng thay đi. Xong xuôi tất cả quây quần bắt đầu ăn uống.

Trùng Phát cùng Vũ Tử hôm qua đã được Thiên Cường hướng dẫn nên đã có chút kinh nghiệm hơn trong việc nướng thỏ. Thế nên lũ thỏ nướng cũng không tới mức dở tệ như hôm qua.

Bữa ăn trở nên vui vẻ hơn khi mọi người trò chuyện với nhau. Đương nhiên chủ yếu là Hướng Điền kể về cuộc sống bên ngoài thú vị ra sao thôi.

Ăn uống xong Thiên Cường cảm giác nhớ Chiến tộc nên cũng muốn nhanh chóng trở về. Thế là Thiên Cường quay sang hỏi :

"Trùng Phát, Vũ Tử. Các ngươi ở lại nơi này vô cùng nguy hiểm. Dù sao hai ngươi cũng là bằng hữu của ta. Nếu như không ngại thì theo chúng ta về bộ tộc của ta"

Mặc dù cũng biết hai người sẽ nhận lời những Thiên Cường cũng phải hỏi và xác định trước mặt gia gia mình để gia gia mình đồng ý. Như thế mới không gây ái ngại cho cả hai bên.

Vũ Tử cũng như Trùng Phát đều biết bây giờ ở lại đây chỉ có con đường chết. Ở thế giới này cá lớn nuốt cá bé thế này mà không có chỗ đi về thì đơn giản là muốn trưởng thành là điều không thể. Thế nên hai người không chút do dự mà gật đầu tán đồng ngay :

“Đương nhiên là muốn. Không biết chúng ta có phiền toái đến Chiến tộc hay không?”

Hướng Điền quả quyết :

“Không sao cả. Các ngươi cứ yên tâm đi về cùng bọn ta”

“Đa tạ Chiến Thần Vương”

Thiên Cường liếc mắt sang Tiểu Bạch rồi đùa :

“Ngươi dự định ở lại đây chứ?”

Thiên Cường thừa biết Tiểu Bạch nhất định sẽ theo mình lẽo đẽo. Cũng may Tiểu Bạch là giống đực, chứ nếu mà giống cái thì phải tách ra sớm kẻo phát sinh chuyện dở khóc dở cười mất.

Tiểu Bạch chu chiếc miệng lên nói :

“Tất nhiên ta phải đi cùng ca ca rồi”

Hướng Điền nghe cũng phì cười bởi thái độ đáng yêu của Tiểu Bạch. Việc quan trọng tiếp theo là phải tìm tới chỗ truyền thừa của Trùng Phát và Vũ Tử. Sau đó xác định xem những vật mà họ nói có tác dụng không cái đã. Chỉ cần có tác dụng thì coi như chuyến đi nhận truyền thừa này thật sự thành công.

Thiên Cường biết không thể lỗ mãng mà nói chuyện muốn lấy đồ của bạn mình. Thiên Cường nói với hai người :

"Ta tính sẽ quay về bộ tộc. Nhưng trước khi rời đi nơi này cũng nên ghé qua nơi xuất sinh của hai người để tham quan một chút. Tiện thể nếu có gì quan trọng hay cần thiết các ngươi cũng nên cầm đi kẻo chưa biết có thể quay lại nơi đây được nữa hay không"

Hai người đương nhiên vẫn biết Thiên Cường muốn gì. Tuy nhiên họ cũng thật sự muốn quay lại nơi cũ trước khi rời xa nơi đây. Đơn giản là trong lòng cũng muốn chào từ biệt ngôi nhà đã sinh ra ở đó.

Cả hai gật đầu nói :

“Chúng ta cũng là có ý đó”

Đến đây cũng xem như xong xuôi và tất cả quay về nghỉ ngơi. Dù gì Thiên Cường cũng cần tĩnh dưỡng một chút mới nên mới nghỉ nốt đêm nay mà không vội lên đường.

Qua đêm đó Thiên Cường đã khá là khoẻ mạnh trở lại. Vào sáng sớm hôm sau thì tất cả đềi rời khỏi động Tiểu Bạch và đi tìm về nơi xuất sinh của Trùng Phát và Vũ Tử.

Mặc dù Cấm địa giải khai vùng không lớn lắm, thế nhưng nơi đây hạn chế quan sát nên muốn tìm được nơi xuất sinh của Trùng Phát và Vũ Tử như miêu tả không hề đơn giản chút nào. Theo như lời hai người kể thì truyền thừa hai người nằm trên đỉnh của một ngọn núi thuộc một dãy sơn mạch. Đường quay trở về họ hoàn toàn không biết bởi lúc vừa đi ra thì vừa vặn bắt đi, chẳng kịp quan sát hay ghi nhớ gì cả.

Thiên Cường sực nhớ ra ở đây vẫn còn có Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng đi khá nhiều nơi đây và cũng nhớ đường rất giỏi.

“Tiểu Bạch. Đệ còn nhớ đường quay trở lại chỗ chúng ta gặp Vũ Tử, Trùng Phát chứ?”

“Đương nhiên”

“Thế thì dẫn chúng ta quay lại đó đi”

Tiểu Bạch suy nghĩ đôi chút rồi nhìn về một hướng :

“Mọi người đi theo ta”

Cả đám người cất bước theo Tiểu Bạch. Bây giờ có Hướng Điền ở đây, chiến lực đại tăng cũng như những thế lực lớn đa phần rời đi nên ở đây gần như rất ít kẻ có thể gây nguy hại cho họ. Giờ muốn tìm ra được chỗ truyền thừa của kia thì trước tiên phải tìm được bọn ngươi Vạn khí tông kia trước mới được.

Tới nơi cũ cũng khiến đám người đều có chút cảm khái. Mới mấy ngày trước còn sợ đụng độ đám người kia nên mới phải doạ bọn chúng. Bây giờ gặp lại thì nhất định sẽ khác. Bây giờ ai cũng tràn đầy tự tin.

Thiên Cường nói với bạn của mình :

"Hai ngươi thử cố gắng nhớ trốn ra từ hướng nào. Chúng ta chỉ cần đi ngược lại hướng đó là tìm được về nơi bản doanh của chúng".

Hai người nhìn quan sát một hồi lâu về mọi hướng. Cũng may mà hai người đều nhớ đại khái phương hướng mà bỏ chạy tới nơi này. Lập tức cả hai đồng thanh chỉ về cùng một hướng:

"Nhất định là hướng này"

Hướng Điền hài lòng gật đầu. Xem ra thế này là đỡ mất công mò mẫm đi. Nếu mà cứ mò mẫm liệu không biết mất bao lâu. Bởi vùng giải khai tuy không lớn nhưng không thể phi hành quan sát mà chỉ đi bộ nên thành ra rất lớn.

Đoàn người nhanh chóng di chuyển theo hướng đấy. Cả đám nhanh chóng đi xuyên một khu rừng khá rậm rạp. Đến xế chiều cũng đã di chuyển ra tới bên kia rừng rậm.

Vừa bước ra khỏi bìa rừng rậm thì họ đã thấy xa xa trước mắt là một dãy sơn mạch. Nhìn dãy sơn mạch kia Vũ Tử cùng Trùng Phát đều hô lên :

"Đúng chính xác là dãy sơn mạch kia rồi"

Đoàn người lập tức dừng bước quan sát. Trước mặt họ là một bình nguyên khá bằng phẳng, trải dài thảm cỏ xanh mướt kéo dài tới chân của dãy sơn mạch. Cuối bình nguyên ấy lấp ló nơi xa là đại bản doanh của Vạn khí tông. Đứng từ nơi này cũng lờ mờ nhìn thấy những túp nhà tạm được dựng lên, cắm lá cờ của thế lực bọn chúng nữa.

Trùng Phát cùng Vũ Tử nhìn nơi đó với bao ký ức ùa về. Trong vô thức thì bàn tay cả hai đã ghì chặt thành nắm đấm. Mấy năm trước hai người bị bắt về nơi đó và trải qua quãng thời gian tội tề. Đoạn ký ức đen tối ở thời gian dài trải qua không thể nguôi ngoa ngay được.

Vạn khí tông chính là một thế lực trực thuộc của Vạn gia đế tộc. Chúng cũng không khác nô lệ, tay sai, chó săn cho Vạn gia đế tộc. Hơn ba năm trước bọn họ được người khác báo tin có một mỏ khoáng thạch nổi ở nơi đây.

Cần phải biết mỏ khoáng thạch thì gồm có mỏ khoáng thạch nổi và khoáng thạch ẩn. Khoáng thạch nổi thì rất dễ quan sát và nhận biết bởi chúng nằm rất gần bề mặt đất. Thậm chí tùy lại khoáng sản mà ảnh hưởng tới các cây cối xung quanh do hàm lượng khoáng cũng như khí chất chúng có bài tiết ra.

Khoáng thạch nổi khá là dễ khai thác bởi chúng ở nông gần mặt đăt. Còn khoáng thạch ẩn thì phải có cơ duyên đặc biệt hoặc một kẻ kiến thức cực lớn mới có thể nhận biết được bởi chúng nằm ở dưới sâu và tự hình thành các loại vật chất ngăn cản người có năng lực dò xét.

Thường chúng còn ở dưới sâu các ngọn núi, nằm trong hư vô vật chất và có chút liên kết với cuồng bạo vật chất nên việc nhận biết và khai thác cực kỳ khó khăn. Hơn nữa chưa có kẻ điên rồ nào có thể xới sâu từng trăm ngàn mét đất xuống để tìm kiếm mà trong đầu nghi ngờ cả.

Vào khoảng từ 7-8 năm trước Cấm địa xuất hiện dị động khiến nhiều kẻ nhận biết cho rằng Cấm địa sinh mệnh sắp phong bế trở lại. Trong truyền thuyết cũng đã có rất nhiều ghi chép liên quan tới việc Cấm địa sinh mệnh được giải khai và phong bế.

Cấm địa sinh mệnh cũng rất rất lâu mới giải khai một lần, trong một phạm vi khá hẹp. Thời gian giải khai thì khá ngắn, khoảng dưới 10 năm, và sau khoảng thời gian ấy thì nó sẽ đột ngột phong bế.

Lúc mà Cấm Địa sinh mệnh đột ngột phong bế thì bất cứ sinh linh gì ở trong đó đều nhận kết cục chết hết. Bởi vì toàn bộ những Bất tử quái vật ngày trước quay trở lại nơi này. Lúc đó chúng sẽ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mọi sinh linh ngoại lai xấu số.

Ở Bắc vực thần châu này thì Vạn gia là thế lực gần như đứng đầu. Nghiễm nhiên khi nhiều thế lực lớn từ nơi khác rút đi thì Bắc vực này bọn chúng là bá chủ. Vì thế mà thế lực liên quan tới chúng cũng rút đi cuối cùng.

Tuy nhiên lần giải khai phong bế này lại khá đặc biệt bởi đã trôi qua 15 năm rồi. Mặc dù thỉnh thoảng Cấm địa sinh mệnh có phát sinh dị động nhưng vẫn không phong bế. Thế nhưng thời gian càng dài đồng nghĩa càng nguy hiểm càng cao do gần với ngày phong bế hơn.

Lúc này chỉ có những số ít kẻ cực kỳ gan dạ mới liều lĩnh xông vào. Có một số ít kẻ thì phát hiện đồ tốt sẽ báo cho một thế lực nào đó để lĩnh thưởng. Bởi vì kẻ có ngọc thì mang tội, nếu không đủ năng lực thì cầm ngọc chỉ là rước họa vào thân. Thế nên kẻ phát hiện ra mỏ khoáng mạch nổi đã bẩm báo cho Vạn khí tông tới đây khai thác.

Việc khai thác khoáng thạch là điều không dễ dàng bởi những khoáng thạch thô vốn lẫn rất nhiều tạp chất. Các khoáng thạch thô có sự liên kết cứng rắn với những vật chất bao quanh. Các vật chất bao quanh cũng rất cứng rắn khiến khai thác thêm khó.

Đương nhiên nếu là Thần Vương thì khai thác rất dễ dàng. Tuy nhiên chẳng có Thần vương nào rảnh rỗi mà đi đào khoáng bởi đào khoáng tốn khí lực, giá trị khoáng thạch thì không cao, nguy hiểm rủi ro cũng nhiều nên đào khoáng chỉ thích hợp cho nô lệ.

Ở Cấm địa sinh mệnh này thì lại càng thêm khó bởi nơi đây mọi thứ đều cứng hơn bên ngoài rất nhiều. Thêm nữa nơi này tồn tại các cấm chế không may xúc động tới thì chỉ có chết. Chỉ có dùng man lực từ từ khai thác mới không đả động đến hàng loạt cấm chế chết người.

Khoáng thạch ở cấm địa sinh mệnh thì có giá trị hơn bên khoáng thạch bên ngoài nhiều về độ tinh thuần. Thế nên Vạn khí tông sau khi biết có mỏ khoáng nổi đã cân nhắc khá nhiều mới đánh liều vào đây để khai thác.

Vạn khí tông lo sợ Cấm địa sinh mệnh đột ngột phong bế nên không dám điều động quá nhiều nhân lực tới đây. Vì vậy mà tới giờ khai thác mỏ khoáng vẫn chưa xong.

Vạn khí tông đã lập bản doanh ở đây để vừa khai thác, tập kết cho tiện. Chúng cũng cắt cử những đệ tử tầm thường cảnh giới thấp nhất chủ yếu để cai quản đám nô lệ.

Ở đây không cử cao thủ tọa trấn bởi không có thế lực nào dám động tới Vạn khí tông. Hơn hết hơn 15 năm trôi qua rồi, nếu cấm địa bất ngờ phong bế thì chút ít nhân lực lưu lại nơi đây không tính là gây tổn thất. Sau khoảng 1 vài tháng 1 lần Vạn khí tông sẽ cắt cử trưởng lão tới lấy khoáng sản thu hoạch được rồi ngay lập tức trở về.

Những sự việc này đương nhiên nhóm người Thiên Cường không thể nào mà biết được. Đêm nay nhóm người Thiên Cường quyết định sẽ ăn uống nghỉ ngơi ở khu vực gần bìa rừng.

Hướng Điền vốn có chút thực lực nên hắn cũng ôm chút tâm tư có thể chiếm đoạt được chút tài nguyên từ bọn Vạn khí tông. Dù gì hắn cũng hiểu bản thân rất nghèo, mà tài nguyên thì rất quan trọng. Chiếm được chút gì thì lão sẽ cố gắng lấy hết.

Trên đường đi nhóm người tiện tay cũng có bắt được kha khá con thú nhỏ nên tối nay không phải lo phải ăn lương khô. Cuối cùng sau khi chọn địa điểm thích hợp, Thiên Cường lúc này trổ tài nướng của mình.

Chẳng mấy chốc mà ngọn lửa đã biến lũ thú nhỏ thành món nướng thơm ngon tuyệt hảo. Tiểu Bạch vừa ăn đã chép miệng khen :

“Đúng là ngon tuyệt. Không hổ là đại ca ra tay”

Mấy hôm nay nó toàn phải cố gắng ăn đống thức ăn dở tệ từ hai người kia khiến nó buồn bực. Cũng may Thiên Cường ca ca của nó khỏe rồi trổ tài nấu nướng, nếu không nó lại phải chịu cực. Hai người bạn kia ăn xong đều tấm tắc khen :

“Thật sự rất ngon a. So với lũ thỏ dở tệ của chúng ta làm thật khác nhau một trời một vực”.

Hướng Điền tất nhiên cũng khen ngợi Thiên Cường. Thiên Cường vô cùng vui về điều này. Mọi người cứ thế ăn uống nói chuyện vui vẻ với nhau…..

Nơi truyền thừa của Trùng Phát và Vũ Tử khá gần với nơi Vạn khí tông khai thác khoáng thạch. Rất dễ bị bọn chúng phát hiện khi đi qua. Thế nên Hướng Điền muốn thử đi điều tra xem thực lực của kẻ địch ra làm sao.

Màn đêm buông xuống, Hướng Điền đang chuẩn bị đi thám thính tình hình bản doanh của Vạn khí tông thì bắt gặp Thiên Cường đang đứng chờ như có điều muốn nói.

“Thiên Cường. Sao con không nghỉ ngơi đi. Có việc tìm ta sao?”

“Gia gia. Con đoán là người định đi thám thính Vạn khí tông. Nên con muốn đi cùng người”

“Việc này cần hết sức thận trọng. Ta không muốn kinh động đến đám người kia. Hơn nữa cũng không biết đối phương thực lực thế nào. Chuyến này chỉ cần mình ta là đủ”

“Thế người bằng cách nào có thể dò xét bọn chúng?”

Hướng Điền biết nơi này là Cấm địa sinh mệnh, không thể quan sát bằng thần niệm. Muốn dò xét đối phương kỹ là điều không thể. Lão đã nghĩ tới vấn đề này nên đã nghĩ tới việc bắt một tên đệ tử của Vạn khí tông để tra hỏi.

Hướng Điền nói :

“Ta sẽ bắt một tên trong số bọn chúng để sưu thức”

“Cách này cũng là lựa chọn tốt. Tuy nhiên như thế Vạn khí tông sẽ cảnh giác. Hơn nữa thông tin khai thác được từ tên lâu la thì rất khó cho kết quả chuẩn xác được”

“Thế phải làm sao mới thích hợp?”

“Người quên là con đã nhận truyền thừa có học qua Kết Linh Giới sư ư. Con có thể từ xa quan sát được khá chính xác thực lực của đám người kia”

Hướng Điền hết sức vui mừng :

“Thật như vậy ư? Như vậy đúng là biện pháp tốt nhất rồi”

“Vậy người cho con theo cùng chứ?”

“Haha. Tất nhiên. Chúng ta lên đường thôi”

Cả hai xuất phát ngay sau đó. Trong đêm tối, hai người như hai bóng u linh di chuyển gần về bản doanh của Vạn khí tông.

Bản doanh của Vạn khí tông thực ra dựng nên từ vài chục cái lều nhỏ. Chúng tập trung lại thành khu vực dựa sát vào một ngọn núi. Theo lời Vũ Tử cùng Trùng Phát thì sau ngọn núi ấy chính là mỏ khoáng.

Ở trong mỏ khoáng khá rộng lớn bởi đã đào rỗng một thời gian khá lâu. Trong mỏ khoáng có khoảng 300 đến 400 nô lệ đang khai thác ngày đêm. Vạn khí tông ở đây có khoảng gần 50 người chia ra thành các nhóm luân phiên nghỉ ngơi, cắt cử trông coi nô lệ, phân loại khai thác,... Lần trước vì có kẻ đã bỏ trốn nên lần này chúng trông coi rất nghiêm ngặt.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.