Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hướng Điền tới đón

Phiên bản Dịch · 2901 chữ

Thiên Cường mặc dù suy yếu nhưng sau khi hấp thụ chút lương khô nên đã có chút sức lực. Hắn tỉnh dậy nhìn Tiểu Bạch rồi xoa đầu nó một cách yêu thích. Bởi hắn chắc chắn từ hôm qua tới giờ Tiểu Bạch đã rất lo lắng cho mình rất nhiều.

Tiểu Bạch thấy Thiên Cường âu yếm mình nên rất vui mừng. Nó mở đôi mắt ngây thơ nhìn Thiên Cường hỏi :

"Ca ca có khát nữa không? Để ta đi mang nước lại cho"

Thiên Cường hiện không còn khát nữa. Thế nhưng nhìn vẻ mặt như đang rất mong chờ của Tiểu Bạch khiến hắn vô thức gật khẽ đầu.

Tiểu Bạch thấy Thiên Cường gật đầu thì vô cùng vui vẻ. Nó nhảy khỏi nơi bàn tay của Thiên Cường rồi chạy một mạch ra dòng suối. Còn Thiên Cường thì bật cười về sự ngây ngô của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch rất nhanh đã uống một bụng nước no căng. Sau đó nó nhanh chóng quay về trước mặt Thiên Cường.

Thiên Cường cảm thấy khó hiểu khi rõ ràng Tiểu Bạch vừa bảo đi lấy nước, vậy mà khi quay trở lại nhưng trên người không có cái túi đựng nước nào cả. Hắn nghi hoặc nhìn vào Tiểu Bạch tỏ rõ vẻ không hiểu.

Tiểu Bạch vẫn hồn nhiên vô tư nhảy lên tấm thảm và tiến tới gần Thiên Cường. Sau đó nó cất giọng trong trẻo ngây ngô :

"Ca ca há miệng đi"

Thiên Cường thì càng thêm ngạc nhiên. Hắn không thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra nên mở miệng hỏi :

“Chuyện…”

Tiểu Bạch chỉ chờ Thiên Cường há miệng ra lập tức phun ngay một vòi nước vào miệng.

Sặccc

Khụ ụuuu

Quá bất ngờ Thiên Cường bị sặc nước lập tức ho sặc sụa. Bây giờ hắn đã hiểu ra chuyện này.

Lúc này Thiên Cường nhìn Tiểu Bạch vừa giận vừa buồn bực nhưng lại không nỡ trách móc. Quả thật là khóc mà không ra nước mắt với Tiểu Bạch ngốc nghếch này mà.

Tiểu Bạch thấy Thiên Cường sặc nước nên đã dừng việc phun nước lại. Nó hỏi Thiên Cường bằng ánh mắt đầy ngây ngô thắc mắc :

“Ca ca không sao chứ?”

Thiên Cường vuốt đi lớp nước trên mặt. Sau đó hắn bế Tiểu Bạch lên rồi gõ nhẹ lên đầu Tiểu Bạch một cái.

Cóccc

Thiên Cường lớn tiếng một chút hỏi :

“Túi da đựng nước đâu rồi. Sao không dùng nó mà đựng nước cơ chứ?”

“Lúc sáng ca ca kêu khát nên đệ đã lấy túi da đựng nước để lấy nước cho ca ca. Thế nhưng đệ đã làm thủng hết túi da rồi. Thế nên đệ nghĩ ra việc uống nước thật no..”

“Được rồi. Ta hiểu rồi”

Thiên Cường ngắt lời Tiểu Bạch. Hắn sờ sờ lên mũi mình một cái. Theo như lời Tiểu Bạch thì tính ra hắn cũng đã uống nước do chính Tiểu Bạch phun ra rồi.

Chuyện đã qua là việc không may mắn. Tuy nhiên Thiên Cường cần phải giảng dạy cho Tiểu Bạch. Ít nhất là chuyện vừa rồi là không nên xảy ra nữa.

Sau khi Tiểu Bạch hiểu ra thì nó liền hứa :

“Lần sau đệ sẽ cố gắng không làm như vậy nữa”

Cóccc

Thiên Cường lại gõ cái cóc mạnh hơn lên đầu Tiểu Bạch.

“Tốt nhất là không có lần sau thì hơn”

“Đệ hiểu rồi mà”

Gõ lên đầu Tiều Bạch mà Thiên Cường cảm giác đau vì thân thể hắn còn khá yếu. Thiên Cường đành bất lực nhìn Tiểu Bạch lòng thầm nhủ phải dạy dỗ Tiểu Bạch nhiều.

Bây giờ cũng đã sang chiều, sáng dù có ăn chút lương khô do 2 người kia bón nhưng Thiên Cường hiện tại đã thấy đói. Hắn nói với Tiểu Bach :

“Chúng ta kiếm cái gì đó ăn đi. Ta đói bụng rồi”

“Ca ca yên tâm. Lúc sáng đệ đã bắt thỏ về. Bây giờ hai người kia đang nướng thỏ. Lát nữa sẽ có ăn ngay thôi. Ca ca cứ nghỉ ngơi đi”

“Thế thì ta yên tâm rồi”

Thiên Cường nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát. Lát sau tiếng tranh cãi bên kia động quật vang lên. Điều đó khiến hắn và Tiểu Bạch tò mò không thể nghỉ ngơi tiếp.

“Chúng ta sang bên kia xem hai người kia nướng thỏ ra sao rồi đi. Chứ ta không yên tâm về hai người bọn họ”

“Nhưng đại ca đi được chưa?”

“Không sao đâu”

Thiên Cường khó nhọc đứng dậy. Sau đó cả hai chậm rãi đi qua động quật của Tiểu Bạch.

Đến nơi quả nhiên ra tiếng tranh cãi là do Vũ Tử cùng Trùng Phát tạo nên. Thiên Cường quan sát kỹ lại mọi thứ trong động khiến hắn cũng trở nên dở khóc dở cười.

Hôm trước, sau khi đi tắm rửa sạch sẽ thì Thiên Cường đã nhận ra Trùng Phát, Vũ Tử đều sở hữu nét anh tuấn, uy vũ bất phàm cả. Thế nhưng hai người này bây giờ ai nấy đều nhem nhuốc dính máu từ những con thỏ do quá trình giết thịt. Trên sàn động thì vứt đầy đủ thứ lông và nội tạng của thỏ. Trông hai người này không khác nào hai tiểu hài tử lần đầu vụng trộm nấu ăn, cãi nhau chí chóe.

Thiên Cường cảm giác bây giờ như đang phải trở thành bảo mẫu, khiến hắn có chút thấy đau đầu dở khóc dở cười. Mấy tên này chỉ mới làm sơ chế lũ thỏ thôi cũng chưa xong. Đã thế còn làm vấy bẩn cả động quật thì lấy chỗ nào nữa mà nghỉ ngơi. Thêm nữa cả hai cũng không chuẩn bị củi lửa gì thấy lấy cái gì mà nấu nướng.

Thiên Cường lên tiếng :

“Dừng tay”

Tiếng của Thiên Cường còn rất nhỏ. Mà hai người kia còn đang ồn ào khó mà nghe thấy. Tiểu Bạch thấy vậy thì gào ầm lên :

“Dừng tay. Các ngươi mau dừng tay”

Vũ Tử cùng Trùng Phát nghe tiếng kêu thì quay lại nhìn. Nhận ra Thiên Cường đi ra ngoài này thì giật mình :

“Thiên Cường. Ngươi ra đây làm gì?”

“Thiên Cường. Sao không tĩnh dưỡng tiếp đi”

Thiên Cường lắc đầu nói :

“Ta cũng muốn tĩnh dưỡng nhưng nhìn các ngươi thế này thì ta tĩnh dưỡng không nổi. Bây giờ ta còn không có gì để ăn thì lấy sức đâu mà tĩnh dưỡng”

Hai người kia nghe vậy liền gãi đầu :

“Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong bữa ăn”

“Được rồi. Để ta hướng dẫn cho các ngươi làm”

Thiên Cường bắt đầu chỉ dạy hai người kia :

“Trước tiên các ngươi hãy thu dọn lũ thỏ và vệ sinh lại động quật trước đi”

Hai người kia ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của Thiên Cường thu dọn lũ thỏ và dọn dẹp lại động quật. Thiên Cường biết không thể chờ được hai người này bèn lót dạ tạm ít lương thực trước đã.

Thiên Cường ăn xong thì hai người kia đã dọn dẹp xong. Hắn hướng dẫn tiếp :

“Các ngươi mang lũ thỏ này ra ngoài suối làm thịt sạch sẽ. Ta sẽ hướng dẫn cho”

Đám Thiên Cường sau đó di chuyển ra bên ngoài để tiến hành. Thiên Cường vẫn còn mệt nên chỉ ngồi chỉ đạo thôi. Còn hai người kia thì bắt tay nấu nướng.

Tiểu Bạch cũng lăng xăng chạy đi bắt thêm một ít con thỏ nữa bởi sức ăn mỗi người rất nhiều. Lúc sáng vì vội vàng nên nó mới chỉ bắt ít con đã quay về.

Thật vất vả mãi tới tối mới được ăn. Nhìn lũ thỏ con thì cháy con thì chưa đạt khiến Thiên Cường chỉ biết ậm ờ gật đầu. Tiểu Bạch vừa ăn vừa chu cái mũi nhăn nhó :

“Không ngon xíu nào cả”

Bình thường Tiểu Bạch ăn thỏ do Thiên Cường nướng vô cùng ngon tuyệt, mấy con thỏ này sao mà so sánh được. Vũ Tử cùng Trùng Phát thì không quan tâm mà ăn như hổ đói, thoáng chốc đã ăn sạch. Bởi cả hai cũng nhịn từ qua tới giờ, hơn nữa đây là thứ đầu tiên hai người tự mình vất vả mới nướng được. Cho dù người khác ăn không ngon nhưng hai người lại cảm giác ngon lành vô cùng.

Ăn xong Tiểu Bạch ngây ngô hỏi :

"Ca ca, người đã khỏe chưa? Có bị như hôm qua nữa không?"

Đây cũng là vấn đế mà Vũ Tử cùng Trùng Phát quan tâm nên họ đều dỏng tai lên lắng nghe. Thiên Cường cười xòa nói :

"Không sao đâu, nghỉ ngơi một vài hôm là ta khỏe lại mà. Từ nhỏ đến giờ ta đã chịu đựng như thế này quen rồi. Cứ mỗi một tháng nguyền rủa lại tái phát một ngày. Xong ngày đó thì lại thôi. Hôm qua bởi lâu lắm ta chưa tái phát nên có chút không quen. Chắc chắn lần sau sẽ đỡ hơn"

Hai người kia nghe xong đều chùng lòng xuống. Hôm trước bọn họ còn cảm giác thấy Thiên Cường may mắn tốt hơn họ khi có gia tộc thân hữu, cũng chỉ mới nghe nhắc qua loa tới nguyền rủa. Ngày hôm qua chứng kiến mới thấy nguyền rủa kia đáng sợ tới mức nào.

Nếu không có mấy người ở đây chăm sóc chỉ e kết cục rất thê thảm. Hơn nữa từ nhỏ tới giờ đã chịu nhiều như vậy đau khổ, thế mà vẫn luôn mở miệng vui đùa.

Hai người hôm có chút luyến tiếc khi định đưa đồ của mình cho Thiên Cường thì nay lập tức hạ quyết tâm nhất định sẽ tặng Thiên Cường. Chỉ mong Thiên Cường có thể tu luyện, phá bỏ nguyền rủa.

Tiểu Bạch nghe xong thì đôi mắt đỏ hoe. Đau lòng hỏi :

"Có cách nào để phá giải nguyền rủa không?"

"Có chứ, chỉ cần ta có thể tu luyện. Sau đó trở nên lợi hại hơn người gieo loại nguyền rủa này thì lập tức hóa giải"

Đương nhiên lý thuyết như vậy là đúng. Nhưng Thiên Cường nào đâu biết kẻ gieo nguyền rủa mạnh tới lúc nào. Thần Đế là tồn tại mà Thiên Cường chưa thể hình dung ra được. Thần đế 10 vạn năm mới kết một người, vô địch thiên hạ, thể chất cường hoành, tu lực vô biên, muốn vượt qua họ há là dễ dàng sao.

Hai người kia nghe Thiên Cường nói thế thấy ít ra Thiên Cường vẫn còn có chút hy vọng. Vậy là cả đám bỏ qua việc này sang một bên, nhanh chóng đi tắm rửa rồi về ngủ.

Cái nội khố của Thiên Cường vốn đã mục nát, hôm qua lại ngấm máu huyết nên đành phải vứt đi. Dĩ nhiên không thể tồng ngồng trần trụi mà đi lại được bởi hắn từ nhỏ cũng được giáo dục qua về giới tính. Cuối cùng Thiên Cường cũng mặt dày xin hai người kia ít quần áo rách nát trên người làm nội khố. Đương nhiên là hai người không từ chối.

Gom cả hai bộ quần áo rách tả tơi của Trùng Phát và Vũ Tử cuối cùng cũng đóng thành một cái nội khố miễn cưỡng dùng được. Cả ba người bây giờ tạo thành bộ ba mà ai cũng có chút anh tuấn, cơ thể trần truồng, cường tráng mang trên mình độc cái nội khố. Nếu mà có tiểu cô nương mới lớn nào đi ngang qua đây trông thấy 3 người chắc cũng xịt máu mũi ngây ngất.

Thêm một ngày nữa cứ vậy mà trôi qua. Hôm sau thức dậy, Tiệu Bạch lập tức ra khỏi động để đi tìm đồ ăn. Thiên Cường vẫn chưa khỏe hẳn nên ở nhà trò chuyện cùng Vũ Tử, Trùng Phát. Hai người này thể tự do đi lại nên không thể đi theo giúp Tiểu Bạch được.

Tiểu Bạch đi ra vội vàng mà không để ý có một bóng đen đã trông thấy nó chạy ra từ sâu trong bức vách. Bóng đen kia chờ Tiểu Bạch đi thật xa rồi lại chạm tay thử vào vách đá nơi Tiểu Bạch đi ra.

Bóng đen không cảm giác thấy điều gì bất thường cả. Cũng may là hắn tự mắt trông thấy Tiểu Bạch từ trong vách đá đi ra nên biết vách đá này không tầm thường.

Bóng đen âm thầm bám theo Tiểu Bạch. Hắn rất cẩn thận bởi vì trong đây là Cấm địa sinh mệnh, có thể xảy ra nhiều điều khó lường.

Sau khi bám theo một đoạn đường bóng đen phát hiện ra tiểu cẩu này không hề có tu lực, bởi nó dùng thân thể bắt lũ thỏ. Nhưng điều kỳ lạ là dù bắt được nhưng nó lại không ăn đi. Sau đó hắn còn chứng kiến con chó nhỏ này biết buộc lũ thỏ lại thì thấy thêm kỳ lạ. Hắn cứ mặc cho con chó nhỏ này làm việc của nó.

Tiểu Bạch bây giờ bắt thỏ rất thành thạo. Thời gian qua vì bắt đi lượng khá nhiều nên số thỏ dần trở nên thưa thớt khó kiếm hơn. Thiên Cường đã nói với nó Cấm địa sinh mệnh có thể đóng bất cứ lúc nào, thế nên bắt được bao nhiêu cứ bắt. Tiểu Bạch tất nhiên là nghe theo.

Đến xế trưa Tiểu Bạch bắt chưa đến chục con. Nó không vui cho lắm nhưng vẫn lon ton trở về. Vừa về gần tới nhà, nó định nhảy vào vách đá thì một bóng đen hiện ra nhanh chóng chụp vào Tiểu Bạch. Tiểu Bạch giãy giụa điên cuồng nhưng không sao thoát được.

Bóng đen nhấc bổng Tiểu Bạch lên rồi quan sát. Hắn tấm tắc khen kỳ lạ bởi thân thể Tiểu Bạch cực kỳ chắc khoẻ. Khí lực phát ra mạnh mẽ vô cùng mặc dù trông nó còn bé nhỏ.

Tiểu Bạch giũ dãy tới mức đau đớn mà không sao thoát ra được. Nó la lên :

"Thả ta ra. Thả ta ra"

Bóng đen kia không ai khác là gia gia Hướng Điền của Thiên Cường. Tối qua lão vừa vặn xuất quan, đột phá Thần Vương trung kỳ. Khi nghe Nhược Văn nói chuyện thì lão lập tức một mạch chạy tới đây đón Thiên Cường.

Đến nơi thì Hướng Điền không thấy Thiên Cường ở đâu, truyền thừa Chiến Tộc cũng không vào được. Trong lúc lão vô cùng lo lắng thì nhận ra Thiên Cường có để lại chút ám hiệu. Lão lần theo ám hiệu Thiên Cường để lại vòng ra sau vách tảng đá quan sát. Tất nhiên là lão không phát hiện ra cái gì đặc biệt nên phải chờ cả đêm quan sát.

Sáng nay Hướng Điền vừa vặn thấy Tiểu Bạch đi ra từ vách đá nên lão đã đi theo. Lão tính toán lúc Tiểu Bạch trở về bắt là thích hợp nhất bởi sợ kinh động tới thứ khác thì hỏng hết mọi chuyện.

Nghe được thanh âm của người từ miệng con chó nhỏ này khiến Hướng Điền giật mình kinh hô :

"Ngươi biết nói sao? Ngươi là quái vật gì thế?"

Tiểu Bạch vừa bị bắt không thể cử động, lại bị gọi là quái vật. Trong những câu chuyện Thiên Cường có kể cho nó cũng hình dung được quái vật có bộ dáng xấu xí đáng sợ như thế nào. Thế nên nó nổi giận la lối :

"Có ngươi mới là quái vật. Mau thả ta ra”

“Thả ta ra..”

Tiểu Bạch gào giãy lên nhưng không thoát nổi. Nó sợ hãi kêu :

“Ca ca mau tới cứu đệ"

Đương nhiên Thiên Cường chẳng thể nghe được. Hướng Điền nghe nói con vật này còn có ca ca thì có chút chột dạ. Con chó này đặc biệt thế này mà còn có ca ca. Nếu ca ca nó mà khủng bố thì lão chỉ có nước toi đời. Ở nơi cấm địa sinh mệnh thì có thể sinh ra nhiều thứ không phải lão có thể giải thích được.

Bây giờ đâm lao thì phải theo lao, hơn nữa Hướng Điền cũng không rõ Thiên Cường đã đi đâu nên cũng chỉ có con chó kỳ lạ này là manh mối.

Hướng Điền trấn an nó cũng như thăm dò :

"Ta cũng không cố ý làm hại ngươi. Ca ca ngươi là ai?"

Tiểu Bạch định nói ra nhưng chợt nhớ Thiên Cường đang còn chưa khỏe. Hơn nữa kẻ này không biết tốt hay xấu. Nó rối bời suy nghĩ không biết phải làm sao.

Hướng Điền như nhìn ra được suy nghĩ trong đầu nó nên cười. Lão thầm chắc chắn ca ca nó cũng không lợi hại. Như vậy lão có thể yên tâm mà đi vào. Vì có Tiểu Bạch nên lão dễ dàng bước vào vách đá mà không bị ngăn cản.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.