Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn thành thức tỉnh binh khí

Phiên bản Dịch · 3270 chữ

Dị Oán Diễn ngụp lặn trong thức hải Thiên Cường một hồi nhưng kết quả vẫn như thế. Điều này khiến hắn tức giận không thôi.

Dị Oán Diễn nổi lên chửi mắng :

“Khốn kiếp. Mảnh vỡ tiên binh đáng nhẽ ra phải thuộc về ta”

Thiên Cường ngưng ra tia ý thức trên thức hải rồi cười lớn :

“Haha. Xem ra ngươi không có duyên với nó rồi. Hừ bảo không trang giành với ta mà không ngờ ngươi vẫn động tâm. Hòn đá chết bầm nhà ngươi. Thảm nào ngươi lại ra sức cổ vũ ta lấy mảnh vỡ tiên binh như thế. Hoá ra tâm tư ngươi lại muốn chiếm đoạt chúng”

Dị Oán Diễn hừ lạnh :

“Ta chỉ muốn xem bộ dạng nó ra sao. Sau khi tìm hiểu ta nhất định sẽ trả. Vậy mà không ngờ..”

Thiên Cường châm chọc :

“May mà ngươi tính không bằng trời tính. Xem ra nó vẫn chọn ta. Sau này đợi ta đủ mạnh ta sẽ bắt lấy nó rồi cho ngươi sờ đôi chút. Hahaha..”

Dị Oán Diễn sau đó lại bay ra bên ngoài rồi hoá thành tảng đá trên nên đất. Hắn ảo hoá ra cánh tay nhấc tấm vải rách lên và nói :

“Ta đoán tấm vải rách này cũng không tầm thường đâu”

Nói xong Dị Oán Diễn lật bề mặt sau của tấm vải. Trên mặt sau của tấm vải rách có thêu hai chữ “Đế chiếu”

Dị Oán Diễn ra sức nhưng không sao xé được tấm vải. Hắn sau đó tỉ mỉ đánh giá tấm vải rách một hồi rồi nói :

“Tấm vải rách này chất liệu khá đặc biệt. Nó rất rắn chắc. Ta cũng chưa hình dung ra nó rách ra từ thứ gì”

Thiên Cường cúi xuống cầm lấy tấm vải rách từ Dị Oán Diễn rồi quan sát. Hắn không thể nhìn ra cái gì đặc biệt cả. Chỉ biết đúng là tấm vải rất chắc chắn.

Thiên Cường hỏi :

“Ngươi thấy hai chữ trên này có ý nghĩa gì?”

“Hai chữ này vốn tách ra một cụm từ. Thế nên ta không thể đoán được nó là gì cả”

“Ta nghĩ nên nộp nó lại cho Phó Viện trưởng vẫn hơn. Nó đã rách thế này rồi. Ta cảm thấy tác dụng của nó không còn bao nhiêu nữa đâu. Có nó thì vẫn dễ ăn nói hơn với Phó Viện trưởng”

“Ngươi để ta quan sát kĩ xem sao”

Dị Oán Diễn lần nữa đoạt lấy tấm vải rách. Hắn quan sát hồi lâu cũng không thể tìm hiểu được cái gì cả.

Dị Oán Diễn tiếc nuối nói :

“Ta đoán nó có thế phong ấn được mảnh vỡ Tiên binh nên chắc chắn là đồ có giá trị. Haizzzzz. Chỉ tiếc là nó rách thế này thì công năng còn lại không lớn cho lắm”

Dị Oán Diễn vần vò một chốc. Hắn buông lời khó chịu :

“Má. Xem ra chuyến này ta thật sự công toi rồi”

“Hahaha…”

Thiên Cường cười trên sự đau khổ của Dị Oán Diễn. Hắn chụp lấy tấm vải rách rồi cất trong nhẫn trữ vật.

Thiên Cường trở nên nghiêm túc :

“Chúng ta nên cẩn thận tạo ra các hình ảnh giả làm ấn ký ký ức để bàn giao lại cho Phó Viện trưởng thì hơn. Bảo Khí Nhai đã mất. Nếu không bàn giao thích hợp chỉ e Phó Viện trưởng sẽ không để chúng ta yên đâu”

“Hừ. Lần này được lợi chỉ mỗi mình ngươi. Ta chẳng được cái gì cả”

“Không phải chính ngươi đã xúi giục ta ư. Chỉ trách ngươi quá đen đủi mà thôi. Bây giờ thì phải giải quyết hậu quả đi”

“Đúng là ta quá thiệt thòi mà”

“Im đi. Nhanh mà làm”

Dị Oán Diễn vẫn ấm ức chuyện này. Tuy nhiên hắn không thể thay đổi kết quả. Bọn họ bây giờ cần phải gấp rút giải quyết hậu quả.

Cả hai nhanh chóng ngồi xuống cùng nhau tỉ mỉ bố trí làm giả một cái đạo ấn ký ký ức hình ảnh. Chuyện trộm cắp tráo vật thế này cả hai làm rất cẩn thận.

Cả hai đã xem qua thật nhiều lần. Dù có chút không chân thực nhưng Thiên Cường đoán Phó Viện trưởng chắc không làm khó dễ hắn đâu. Xong xuôi tất cả thì cả hai đều trút chút hơi thở nhẹ nhõm.

Có động tĩnh xung quanh khiến cả hai chú ý quay lại quan sát. Đó chính là Tiểu Bạch vừa rồi đã đột phá tới tầng 8 thành công.

Trên đầu Tiểu Bạch có đính quả cầu đặc biệt. Tiều Bạch há miệng gầm lên một tiếng dữ dội.

Ngaoooooo ô…

Quả cầu kia loé lên tia sáng, sau đó tạo ra một màn đen bao phủ lấy bốn chân của Tiểu Bạch. Khi màn đen biến mất thì Tiểu Bạch đã xuất hiện với vuốt giáp đen bóng trùm khắp tứ chi cơ thể. Phần chân của hắc giáp xuất hiện bộ nanh vuốt sắc nhọn.

Bốn cái vuốt giáp mang màu đen trái ngược với màu sắc trắng tinh của Tiểu Bạch. Điều đó khiến vuốt giáp thêm nổi bật.

Tiểu Bạch hiện đang rất sung sức. Nó mở mắt ra thấy Thiên Cường thì hô lớn :

“Đại ca. Tiếp của đệ một chiêu”

Nói rồi Tiểu Bạch chạy như bay về phía Thiên Cường. Tiểu Bạch vì tu vi hơn Thiên Cường nên vẫn chưa dùng tới biện pháp tăng lực chiến.

Thiên Cường không dám kinh thường. Hắn thức tỉnh chiến ý cùng sát ý gia thân đạt sức mạnh tới tầng 8 Vũ đồ.

Thiên Cường nắm lấy Sát phủ trực tiếp cứng đối cứng với Tiểu Bạch.

Đanggg

Kengggg

Tiếng va chạm kim loại liên tục vang lên. Cả hai đơn giản là công kích đánh thường chứ không hề dùng Vũ Kỹ hay Công pháp gì cả.

Tiểu Bạch cùng Thiên Cường giao chiến vài chiêu đều bất phân thắng bại. Thấy thế Thiên Cường bèn thức tỉnh Sát phủ tăng chiến lực lên. Ngay lập tức hắn ép Tiểu Bạch bại lui.

Tiểu Bạch gầm nhẹ Vuốt giáp loé lên. Đó là binh khí nhận chủ của nó khiến sức mạnh Tiểu Bạch tăng lên một tầng đạt tới vũ đồ tầng 9.

Thiên Cường bèn sử dụng tới Kết Linh sơ hình giáp tăng thêm một cấp chiến lực. Hắn cũng đạt tới Vũ đồ tầng 9.

Đanggg

Kengggg

Cả hai xông tới đánh chém nhau. Tất nhiên vẫn là Thiên Cường vẫn hơn.

Tiểu Bạch lần nữa thúc giục tầng quang vận Giới tu thức tỉnh. Chiến lực vì thế mà tăng thêm một tầng đạt tới quá cảnh vũ đồ tầng 1.

Tới nước này thì Thiên Cường bèn hô lên :

“Dừng tay. Ta nhận thua”

Thiên Cường hiện vẫn thua Tiểu Bạch 2 tầng tu vi. Hắn có thể tăng lên 4 cấp chiến lực nhưng Tiểu Bạch lại có thể tăng lên 3 cấp chiến lực. Đây là chênh lệch không cần phải bàn cãi nữa rồi.

Tiểu Bạch vui vẻ cười lớn :

“Hahaha. Đại ca thấy đệ lợi hại không?”

Thiên Cường bất đắc dĩ cười đáp :

“Ngươi đương nhiên là lợi hại rồi. Chỉ bắt nạt ta thấp tu vi hơn là giỏi”

Tiểu Bạch gãi đầu cười hì hì :

“Đệ không dám”

Thiên Cường tiến tới gần chúc mừng :

“Chúc mừng đệ đã thành công nhận chủ vũ khí. Món vũ khí kia là gì vậy?”

Thiểu Bạch thu liễn hết toàn bộ sức mạnh lại. Các vuốt giáp hoá thành một hạt châu nhỏ.

Tiểu Bạch nắm lấy hạt châu khoe khoang :

“Đại ca nhớ nó chứ?”

Thiên Cường ngỡ ngàng :

“Đây chẳng phải là kết giới hộ tráo trước đây sao?”

“Đúng vậy. Trong này có ẩn chứa U Ngao vuốt giáp mà phụ thân đệ truyền lại. Chỉ tiếc đệ không biết mặt mũi thân phụ ra sao”

Nói tới đây Tiểu Bạch bỗng buồn miên man. Nó thầm đoán phụ thân mình đã chết cách đây lâu lắm rồi. Hiện tại ngay cả kẻ cùng đồng loại thân thích nó cũng không có.

Thiên Cường hiểu bèn bế Tiểu Bạch lên. Hắn an ủi :

“Không sao đâu. Đã có ta và mọi người đây rồi”

“Đệ hiểu rồi”

Dù gì Tiểu Bạch cũng đã quen với việc này. Nên tâm tư rất nhanh khôi phục.

Thiên Cường hỏi tiếp :

“Thế đệ có nhận được công pháp truyền thừa kèm theo U Ngao vuốt giáp không?”

Tiểu Bạch lắc đầu :

“Đệ chỉ nhận chủ bộ vuốt giáp này thôi chứ nó không có công pháp kèm theo”

Tiểu Bạch hiện tại vẫn chưa tu luyện công pháp gì cả. Bởi nó không phải nhân hình sinh linh. Các huyệt đạo trong cơ thể Tiểu Bạch khác hoàn toàn với nhân tộc. Vậy nên không có công pháp của nhân tộc nào phù hợp với nó cả.

Nếu muốn phát ra phương thức công kích thì bắt buộc Tiểu Bạch phải sáng tạo công pháp phù hợp với mình. Vậy nên chiến lực của Tiểu Bạch hiện tại vẫn không thể bằng với kẻ cùng năng lực tu vi được.

(Truyện của Nhất Hối có các quy tắc rõ ràng. Với sáng tạo giả tạo ra con đường riêng biệt khác với các hệ thống tu luyện cơ sở thì bắt buộc phải sáng tạo ra phương thức công kích riêng. Chứ không thể theo đuổi Giới tu lại đánh ra Vũ kỹ hay sử dụng Võ pháp được. Những chi tiết vô lý Nhất Hối không dám đem vào đâu.

Tất nhiên sáng tạo giả có thể sáng tạo ra một con đường riêng biệt thì tất nhiên bọn họ đủ năng lực sáng tạo ra phương thức công kích. Chứ không sáng tạo được phương thức công kích thì cứ đập đồ xong đam tay đánh chay đánh thường chờ chí mạng thôi. Ahihi)

Tiểu Bạch quan sát một vòng xung quanh rồi giật mình hỏi :

“Bảo Khí Nhai đâu rồi”

Thiên Cường bèn nói dối :

“Chúng ta đã thức tỉnh xong vũ khí của bản thân mình. Thế nên Bảo Khí Nhau đã xong nhiệm vụ và ẩn đi. Lần rèn luyện này coi như kết thúc tại đây”

Tiểu Bach gật đầu hiểu. Bỗng nó kinh ngạc khi phát hiện ra Dị Oán Diễn hỏi :

“Đại ca. Hòn đá kia ….”

Dị Oán Diễn cười khà khà :

“Tiểu cẩu. Ngươi không nhận ra ta sao?”

“Khốn khiếp. Ta không phải cẩu. Lần trước ngươi đánh ta. Bây giờ ta phải báo thù”

Nói xong Tiểu Bạch vùng vẫy ra muốn đánh nhau với Dị Oán Diễn. Thiên Cường cũng không giữ lấy nó.

Dị Oán Diễn hoá thành viên đá lớn nằm dưới đất. Tiểu Bạch nhanh chóng đạt tới trạng thái chiến đấu cao nhất Vũ đồ quá cảnh nhị cấp rồi xông đến Dị Oán Diễn phát động công kích.

Cơ thể của Dị Oán Diễn là Vũ trụ phi thuyền, có thể chịu được sức ép của cả Vương giả lẫn Thánh Cảnh. Thế nên hắn cứ nằm dưới đất để cho Tiểu Bạch đánh lên thân thể.

Leng kenggg

Kenggg

….

“Đánh nữa đi”

“Đánh mạnh lên…”

“Gãi mạnh lên…”

“…”

Dị Oán Diễn cổ vũ Tiểu Bạch nhiệt tình. Tiểu Bạch sau một hồi đánh đấm mệt mỏi thì biết đánh Dị Oán Diễn không có tác dụng. Thế nên nó không thèm đánh nữa.

Dị Oán Diễn cười :

“Thế nào chó nhỏ. Sao không đánh nữa đi”

“Ta không thèm đánh nhau với ngươi”

“Ngươi tốt nhất biết thân biết phận. Ta vẫn chưa ra tay đâu đấy”

“Ta…”

Tiểu Bạch co rụt cổ lại rồi nhảy bổ vào lòng Thiên Cường. Nó nói :

“Đại ca cứu ta”

“Không sao đâu. Hắn sẽ không làm hại đệ đệ đâu”

Thiên Cường vẫn không biết được chiến lực cụ thể của Dị Oán Diễn ra sao. Tuy nhiên hắn đoán là bản lãnh của Dị Oán Diễn nhờ Vũ trụ phi thuyền mà có nên chắc cũng không cao lắm. Nếu không lần ở Khống Niệm tinh cầu đã không để hắn phải thê thảm như vậy.

Thiên Cường nói tiếp :

“Hắn tên gọi là Dị Oán Diễn. Sau này chúng ta đều là người một nhà. Thế nên không được tranh đấu với nhau. Nghe rõ chưa?”

“Đệ hiểu rồi”

Dị Oán Diễn vút lên tia sáng biến thành viên đá nhỏ đậu trên vai Thiên Cường. Bọn họ lại quay lại lặng yên quan sát những người còn lại.

Tu Nê đột phá mấy tầng liên tục. Hiện tại nó đã tương đương với Vũ đồ tầng 8. Toàn thân bao phủ bộ tử sắc lân giáp phủ kín khắp cơ thể.

Tu Nê bay lại hướng Thiên Cường rồi thu liễm khí tức cùng với Hoá Long giáp kia. Nó khôi phục hình dạng cá chạch trơn trượt ngày thường.

Thiên Cường khách sáo nói :

“Chúc mừng ngươi đã thành công thức tỉnh lân giáp”

Tu Nê gật gật đầu rồi quan sát mọi thứ xung quanh. Nó đã nhận ra bất thường và sự hiện diện của Dị Oán Diễn. Nó hỏi :

“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

Thiên Cường đoán Tu Nê sẽ thắc mắc nên đánh ra đạo tin tức giải thích tất cả. Trong đó có tin tức về Bảo khí nhai đã ẩn đi mất cùng với Dị Oán Diễn xuất hiện. Hắn chỉ giải thích là Dị Oán Diễn là sinh linh có nguồn gốc Chiến tộc bây giờ mới thức tỉnh. Hắn cũng không nhắc quá nhiều.

Tu Nê quét ánh mắt đánh giá Dị Oán Diễn đôi chút. Nó gật đầu qua với Dị Oán Diễn. Cả hai đều là những kẻ đã từng sống rất lâu năm nên chỉ gật đầu xem như nhận thức nhau mà không trò chuyện với nhau câu nào.

Tất nhiên Dị Oán Diễn là kẻ lâu sống lâu nhất. Với hắn thì đoạn năm tháng của Tu Nê chỉ là tiểu hài tử trong suốt năm tháng mình từng trải.

Lần lượt sau đó Trùng Phát, Vũ Tử thức tỉnh. Cả hai đều tương đương Vũ đồ tầng 8. Thiên Cường tiến tới chúc mừng :

“Chúc mừng hai đệ đã thành công thức tỉnh vũ khí của mình”

“Đa tạ đại ca”

“Đa tạ đại ca”

Thiên Cường hỏi Vũ Tử :

“Vũ khí của ngươi là gì thế ?”

“Vũ khí của đệ có tên là Nội thiên sáo thủ. Nó vốn ẩn trong hạt giống nội thiên địa cũ kia.

Vũ khí này có thể hoà với bàn tay khiến toàn bộ cánh tay tăng lên sức mạnh lẫn sức phòng thủ rất nhiều lần. Nhìn qua người khác sẽ lầm tưởng đệ dùng tay không vẫn có thể đối cứng với binh khí khác”

“Thế ngươi không nhận chủ thêm binh khí của Phó viện trưởng đã cho sao?”

“Haha. Đệ cảm thấy với vũ khí này là đã đủ và tương thích rồi. Dùng thêm cái khác sẽ vướng víu rất nhiều. Hơn nữa dùng tay không đánh với binh khí khác rất ngầu. Các nữ tử trông thấy sẽ vì thế mà đổ gục vì đệ”

Nói xong ánh mắt Vũ Tử đã híp lại. Trong đầu hắn lại tưởng tượng ra bao mỹ cảnh.

Thiên Cường gầm lên tức giận :

“Cút. Đầu óc ngươi không thể thoát cảnh nữ sắc hay sao”

Bốppp

Thiên Cường một cước đá vào Vũ Tử khiến Vũ Tử văng ra, cắt đi dòng tư tưởng trong đầu Vũ Tử. Vũ Tử cười đáp :

“Đại ca vẫn nóng tính như xưa. Đệ chỉ đùa xíu thôi mà”

“Ta không hiểu sao đầu óc ngươi thế kia mà vẫn có thể bước lên con đường sáng tạo được. Hừ. Đúng là những thiên tài thường có tư tưởng biến thái mà”

“Thế đại ca có suy nghĩ biến thái như ta không?”

“Ngươi… Ngươi có tin ta cho ngươi một trận không?”

“Hề hề. Đệ sai rồi. Đại ca tha mạng”

“Hừ…”

Thiên Cường bực mình không thèm trò chuyện với Vũ Tử nữa. Hắn quay qua hỏi Trùng Phát :

“Thế vũ khí đệ là gì thế?”

“Vũ khí đệ có tên là Nguyên Anh Châm. Nó được truyền thừa ẩn trong viên đá nguyên anh”

“Cũng khá thú vị đấy chứ. Nguyên Anh Châm có chân kỹ truyền thừa kèm theo là gì?”

Trùng Phát lắc đầu nói :

“Vũ khí này không có Chân kỹ truyền thừa nào cả. Sau này đệ sẽ cố gắng tìm Chân kỹ thích hợp với nó”

Trùng Phát từ lúc thức tỉnh thể chất đã cố thử tu luyện các Chân kỹ khác nhau nhưng đều thất bại. Thể chất của hắn không hề tu luyện những vũ kỹ bình thường được.

Trước tới nay cả ba đệ đệ của Thiên Cường đều giống Thiên Cường trước đó. Bọn họ chỉ có thể đả thông huyệt đạo, hoá lỏng tu hải rồi đột phá mà thôi.

Thập Thiên Tướng ngay sau đó đều thức tỉnh. Bọn họ mỗi người sở hữu một binh khí kỳ dị và đột phá 1 tầng cảnh giới lên tầng 7 Vũ đồ.

Vũ khí có hình dáng như bộ rễ cây lớn màu đỏ rực rỡ có tên là Căn Tràn. Vũ kỹ chính là Căn Hoả lan tràn.

Vũ khí dạng lưỡi đao hình nguyệt lượng màu nâu đất có tên gọi là Trảm Lượng. Vũ kỹ Bất bộ Trảm nhấn.

Một vũ khí có hình bao bố tải màu đen có tên là Bố Phún. Vũ kỹ Hôi vụ du hành .

Vũ khí có hình chiếc đèn lồng trắng tinh, được cắm trên một đầu chiếc gậy có tên là Đăng Sào. Vũ kỹ Ánh Sáng phân rã.

Vũ khí trông như bộ gạc lớn màu cam của con nai có tên là Tán Gạc. Vũ kỹ Không thể cản phá.

Vũ khí hình chiếc quạt giấy màu tro xám có tên là Phất Trang. Vũ kỹ Cuồng phong lốc xoáy.

Vũ khí trông y như chiếc kềm cắt với kích thước lớn hơn và sáng hơn có tên gọi là Kình Ngạc. Vũ kỹ Cắt Phá thiên khung.

Vũ khí là hai hàm răng lớn màu tím đan chéo vào nhau có tên gọi là Nha Hồ. Vũ kỹ Lôi thần giáng thế.

Vũ khí là dải lưỡi cưa màu xanh lục tên gọi là Câu Liêm. Vũ kỹ Diệp ti trói buộc.

Vũ khí cuối cùng có hình dạng chiếc khiên băng màu ngọc bích có tên là Khiên Rữa. Vũ kỹ Hầm mộ băng vụ.

Mỗi một vũ khí đều có vũ kỹ truyền thừa kèm theo. Tuy nhiên trước mắt Thập Thiên tướng chưa thể lĩnh ngộ hết các thức trong các vũ kỹ này để tu luyện.

Thiên Cường sau đó giới thiệu Dị Oán Diễn với tất cả….

Kết quả lần tiến vào di tích này ngoài Thiên Cường ra thì không ai sử dụng vũ khí của Bổn Viêm cho cả.

(Ai cũng có vũ khí hịn rồi nhá. Chuẩn bị chiến thôiiii.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nè. )

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.