Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp nhận truyền thừa

Phiên bản Dịch · 3147 chữ

Trên đường di chuyển lại gần thì Hướng Điền và Thiến Cường trông thấy một ít người cũng đang hướng tới cấm địa sinh mệnh. Những người kia đi thành đám với tu vi không cao. Trên người bọn họ đều mặc một bộ y phục khá giống nhau chứng tỏ họ đều tới từ một thế lực.

Hướng Điền nghe bọn người kia trò chuyện thì biết được chúng là những đệ tử của một ít tiểu thế lực gần chỗ này tới đây rèn luyện. Chứng tỏ tại Cấm địa sinh mệnh, dù các thế lực lớn rút lui nhưng vẫn còn rất náo nhiệt.

Đương nhiên lúc này sẽ không có nhiều kẻ mạnh mẽ xuất hiện nơi đây. Nó cũng khiến cho Hướng Điền cảm thấy an tâm hơn chút ít. Hai người một già một trẻ rảo bước dần vào cấm địa sinh mệnh.

Các thế lực lớn khai thác quy mô đồng loạt sau hơn 7 năm ở trong Cấm địa sinh mệnh khiến cơ bản như không còn gì sót lại. Qua hơn 7 năm thu hoạch phong phú này thậm chí chúng ước tính ra còn hơn cả mấy ngàn năm cố gắng tích trữ tài nguyên.

Thế mới thấy được cấm địa sinh mệnh giàu có tới mức nào. Với mới một vùng không quá lớn và cũng không quá sâu mà chia cho rất nhiều thế lực rồi mà vẫn thật nhiều tài nguyên.

Đương nhiên sau khi khai thác được rất nhiều thứ quý giá nên vẫn có kẻ trong đầu kẻ ấp ủ hy vọng một ngày có thể lật tung toàn bộ cấm địa sinh mệnh, cướp đoạt hết toàn bộ tài nguyên. Tuy nhiên đó mãi vẫn chỉ là mơ ước bởi Cấm địa sinh mệnh thần bí khó lường, cường đại tới mức không ai có thể đo lường hết được. Tâm tư đào sạch Cấm địa thì ai cũng giữ trong lòng nhưng là không thể thực hiện.

Sau khi các thế lực lớn rời đi thì các thế lực nhỏ cũng như tán tu kéo đến rất đông đảo. Tất cả bọn họ đều mang tâm tư kiếm chút may mắn từ nơi này.

Những thế lực này đa phần đều ở Bắc vực Thần châu, chủ yếu ở Man Hoang chi thành. Bởi những nơi xa chỉ có các thế lực lớn mới tới được. Còn các thế lực nhỏ ở phương xa với quãng đường di chuyển dài như vậy thì chỉ mất nhiều hơn được.

Nhiều tài nguyên đối với các thế lực lớn chẳng là gì nhưng đối với những thế lực nhỏ này là tài sản vô cùng quý báu. Thế mới thấy được sự chênh lệch càng xa giữa những kẻ mạnh với những kẻ yếu.

Thế giới này vốn là vậy, mạnh mẽ thì nuốt kẻ yếu, còn yếu đuối thì bị bắt nạt, bị biến thành con mồi, những kẻ giàu lại thêm giàu mạnh. Thế nên những kẻ nhỏ yếu luôn cố gắng mạnh mẽ hơn dù chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi.

Bước chân vào nơi đây lần nữa lại khiến Hướng Điền và Thiên Cường thêm cảm khái. Lúc trước lão đụng độ với quái vật bất tử kia tưởng chừng như sẽ không thể đi ra được nữa. Thế nhưng bây giờ lão lại trở lại nơi đây cùng với đứa bé năm xưa lão đã cố gắng mang ra ngoài. Lần tới liệu có thể vào được nơi đây nữa không bọn họ cũng không biết.

Còn Thiên Cường thật sự háo hức về nơi truyền thừa. Nơi đó là nơi mà xem như ngôi nhà đầu tiên cậu bé sinh sống, cũng có thể là chỗ đã sinh ra cậu.

Trong lòng mỗi người mỗi mạch cảm xúc khác nhau. Nhưng cũng chỉ mất chút thời gian để hai người ổn định lại cảm xúc.

Bọn họ hai người không nhanh không chậm vượt qua những đám người bắt gặp. Điều họ phải làm bây giờ là hạn chế đụng phải thị phi. Dọc đường đi bắt gặp một số ít thế lực dù là không quá mạnh mẽ nhưng hai người vẫn luôn né tránh.

Hướng Điền và Thiên Cường đều không muốn gây quá nhiều chú ý, dẫn đến việc ảnh hưởng hoặc lộ ra truyền thừa. Thậm chí lúc đón nhận truyền thừa nếu không may dẫn động cái gì gây ra sự chú ý của nhiều thế lực khác thì vẫn có thể tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của chúng. Cả hai luôn cần phải tính toán tỉ mỉ nhất có thể.

Trong cấm địa này bởi cấm chế nhiều và nguy hiểm nên án mạng xảy ra ở đây cũng rất nhiều. Thế nên các thế lực nhỏ tới đây di chuyển cũng theo nhóm, chỉ có Thiên Cường cùng Hướng Điền rất dễ gây sự chú ý.

Dọc đường tới đây bọn họ chứng kiến có một chỗ đang xảy ra việc tranh đoạt tài bảo. Hướng Điền bèn giảng giải kỹ càng cho Thiên Cường :

“Vốn dĩ tất cả con người đều tham tài và rất đa nghi. Thậm chí nếu phát hiện tài bảo thì chúng sẵn sàng ra tay tranh đoạt, giết người diệt khẩu. Thế nên chúng ta luôn cần phải hành sự cẩn thận”

“Vâng. Con hiểu rồi”

“…”

Đây là lần đầu Thiên Cường tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên có sự việc gì hay bắt gặp cái gì Hướng Điền đều giảng giải hết mọi thứ có thể.

Hướng Điền là tán tu tự mình tu luyện nên cũng ăn qua rất nhiều trái đắng. Còn Thiên Cường cũng là một đứa bé còn chưa từng trải cuộc sống nên lão phải giảng giải thật nhiều kẻo nó vì chăm chú tu luyện mà mất đi kỹ năng cơ bản. Ra đời hành sự sợ chưa kịp trưởng thành thì đã bị vùi dập tới chết mà vẫn chưa hiểu tại sao.

Những điều Hướng Điền chỉ dạy thì Thiên Cường hết sức chăm chú lắng nghe và hết sức ghi nhớ. Tuy chưa từng nếm qua mùi nhưng ít nhất cậu không muốn phải nuốt một trái đắng quá lớn để rồi chết nghẹn trước khi nhận ra mình quá ngốc.

Không phải cái gì cũng có thể thử, bởi có những thứ chỉ cần một lần thôi cũng đủ mất mạng. Đương nhiên có những thứ phải liều mình tranh đoạt, có tranh giành mới có mạnh hơn. Càng nguy hiểm thì thu hoạch càng lớn.

Mấy đạo lý trái ngược nhau này đương nhiên Thiên Cường cũng có chút hiểu. Tuy còn chưa thật sự lâm vào nhưng ít ra cũng có sự chuẩn bị cho bản thân thật tốt.

Lúc di chuyển dần sâu vào nội cấm địa, đến một đoạn đường Hướng Điền hỏi :

"Thiên Cường. Con có thấy gì khác biệt không?"

Thiên Cường đã nhận ra rồi. Cậu bé có chút nghi hoặc nói :

"Có một thứ gì đó hấp dẫn con, như đang kêu gọi con lại chỗ đó vậy"

"Đúng rồi, đó chính là nơi có lưu giữ truyền thừa. Lần đó từ trong huyết mạch của ta cũng cảm nhận rõ điều này nên đã tìm tới được chỗ tổ tiên truyền thừa. Chúng ta nhanh tiến lại thôi"

Trên đường đi cả hai luôn cố gắng né tránh hết người khác và quan sát thật kỹ xem động tĩnh xung quanh.

Càng tới gần thì Thiên Cường cảm thấy sự hô hoán càng lớn. Chưa bao giờ khiến cậu bé nôn nóng tới vậy.

Không hẳn là sự hấn dẫn tới từ tổ địa mà sâu trong bản thân Thiên Cường trỗi dậy khao khát lớn vô cùng. Khao khát nhận truyền thừa rồi tu luyện, khao khát trở nên mạnh mẽ, khao khát trở thành cường giả,…

Càng tới gần khu vực truyền thừa Hướng Điền càng cảnh giác hơn xung quanh mọi thứ. Bây giờ hắn chỉ có thể quan sát bằng mắt thường nên không thể đánh giá hết tình hình mọi thứ xung quanh. Quan trọng nhất vẫn là không để người khác chú ý, bởi xung quanh đây cũng lai vãng một ít người.

Hai người cứ tới lui xung quanh như đang tìm kiếm như những kẻ khác. Nếu họ di chuyển quá rõ ràng sẽ khiến nảy sinh nghi ngờ.

Cuối cùng hai người cũng tiến tới được bãi loạn thạch. Hai người từ từ từng chút một tiến gần tới một tảng đá lớn. Trông tảng đá này hết sức bình thường như nhiều tảng đá xung quanh, thế nhưng hai người đều cảm nhận được rõ sự hô hoán ở trong đó.

Xác định chắc chắn rằng không gây chú ý cho ai, cũng như không có ai ở xung quanh, lúc này Hướng Điền bắt lấy cánh tay Thiên Cường rồi kéo đến cùng chạm vào tảng đá. Lập tức Thiên Cường bị hút vào trong, còn Hướng Điền lão vẫn giật mình kinh ngạc bởi lão không hề được cùng kéo vào trong kia.

Mặc dù vẫn còn đó sự hấp dẫn phát ra từ trong huyết mạch nhưng Hướng Điền không còn cảm nhận được cánh cửa ở trên tảng đá nữa. Lần trước hễ chạm vào đều phát sinh ba động không gian, nhưng bây giờ thì không khác gì những tảng đá bình thường.

Hướng Điền thầm suy đoán có lẽ chỉ có thể duy nhất Thiên Cường mới có thể đi vào đó đón nhận truyền thừa. Lúc nó đón nhận truyền thừa thì không kẻ nào có thể quấy rầy hay làm phiền.

Bây giờ không thể tiến vào nên lão chỉ còn cách đi chuyển ra xa rồi âm thầm bảo hộ từ xa mà thôi. Lão sẽ ở đây chờ, chờ cho tới khi nào Thiên Cường xuất thế để đón về. Tuy nhiên lão không hề hay biết rằng quá trình nhận truyền thừa này kéo dài tới tận vài năm.

Hướng Điền cứ ngồi đó chờ, một ngày rồi hai ngày trôi qua, rồi lại tiếp một tháng trôi qua. Tình hình này nằm ngoài dự tính của lão. Bây giờ cứ nấp ở đây quan sát từ xa cũng không phải là cách. Bởi trôi qua thời gian sẽ khiến nhiều người phát hiện nghi ngờ lão, thậm chí lúc đó rất có thể bị tước đoạt mất truyền thừa.

Còn về phần Hướng Điền thì lão cũng cần phải tu luyện. Bây giờ lão là người duy nhất có năng lực có thể bảo vệ tộc nhân. Cho dù quá trình nhận truyền thừa của Thiên Cường có thành công 10 phần thì cậu bé cũng chưa thể trở nên mạnh mẽ trong phút chốc được. Ít nhất trong quá trình trưởng thành của Thiên Cường cũng cần một người đỡ đầu như lão.

Lão không muốn chứng kiến cảnh Thiên Cường vừa xuất thế, quang mang chưa kịp khuếch sáng thì bị những kẻ khác bóp chết trong trứng nước.

Cuối cùng Hướng Điền cắn răng làm ra quyết định. Lão bố cục chút trận pháp nhỏ trên tảng đá. Chỉ cần Thiên Cường đi ra sẽ kích hoạt trận pháp thông cáo cho Thiên Cường ở yên trong truyền thừa, lão sẽ quay lại tới đón. Lão thầm tỏ ra may mắn vì ngày trước cũng có học qua chút bố trận.

Mặc dù biết chút da lông không giỏi giang chút nào nhưng Hướng Điền vẫn miễn cưỡng tạo ra cái trận pháp. Ít nhất là nó sử dụng được. Lão để lại một ít lương thực trong trận pháp. Tránh trường hợp Thiên Cường bị đói trong khoảng thời gian mà đang chờ đợi mình tới đón.

Hướng Điền tính toán một chút về sau này khoảng một vài tháng lão sẽ lui tới kiểm tra lại rồi thay đổi lương thực tránh tình trạng nó hư hỏng khiến Thiên Cường không ăn được. Khi chuẩn bị xong tất cả lão tức tốc trở về Chiến tộc tiểu thiên giới.

Vừa về tới nơi Hướng Điền lập tức tìm tới Nhược Văn. Gần một tháng trông chờ nên vừa trông thấy Hướng Điền thì Nhược Văn đã lên tiếng :

“Sư thúc tổ đã trở về rồi đấy ư?

Thiên Cường đâu rồi?

Truyền thừa đã thành công nhận rồi chứ?”

Nhược Văn lắc đầu kể lại mọi chuyện :

“Tình hình có chút không như dự liệu của ta. Thiên Cường tiến vào trong truyền thừa nhưng rất lâu không thấy nó ra bên ngoài.

Chỉ e là thời gian đón nhận truyền thừa rất lâu nữa mới kết thúc. Ta chờ ở đó không phải là biện pháp tốt nên về đây tìm ngươi bàn bạc lại một chút”

“Nếu quả thật như thế thì ở đó mãi cũng không thể giải quyết được chuyện gì. Ở đó rất mất thời gian chờ đợi. Thêm nữa ở lại trong đó đủ lâu sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ. Hậu quả càng thêm nghiêm trọng..”

“Điều mà ta lo lắng nhất chính là lúc Thiên Cường rời khỏi truyền thừa nhưng ta thì không thể biết chính xác thời gian để đi đón được. Ở nơi nguy hiểm loạn lạc như thế rất có thể bị giết hại bởi những kẻ tham lam.

Thêm nữa là ta cũng rất sợ Cấm địa đột nhiên đóng lại. Đến lúc đó muốn tiến vào chỉ e khó như lên trời”

Nhược Văn cũng khá đau đầu về chuyện này. Trước mắt lão chưa nghĩ ra giải pháp tốt nhất cho chuyện này. Lão thở dài :

“Cấm địa đóng lại lúc nào còn phải xem ý ở ông trời nữa. Chúng ta không thể can thiệp được bởi đó coi như là vận mệnh mà Tổ tiên để lại.

Không khéo lần tới chúng ta lại phải thêm lần nữa xông và Cấm địa sinh mệnh đón tổ thể xuất thế. Haizzz”

Nói đến đây thì Nhược Văn sực nhớ ra hô lên :

"Đúng rồi. Là nó. Nhất định là nó"

Hướng Điền ngỡ ngàng chưa hiểu điều gì thì Nhược Văn nói luôn :

"Người vẫn còn nhớ chứ. Mỗi lần tổ thể rời khỏi truyền thừa thì ngoại giới tổ tế đàn đều xuất hiện một chiếc ma bàn thần bí. Chúng ta cũng dựa vào nó để tìm tới đón tổ thể quy tộc.

Lần này chỉ cần Thiên Cường đi ra nhất định sẽ làm ma bàn dị động. Thế là chúng ta sẽ biết ngay lập tức để tới đón Thiên Cường"

"Ồ đúng là hợp lý quá. Vậy mà ta đau đầu nghĩ cả tháng nay không ra. Chúng ta nhanh ra ngoài đem ma bàn vào đây đi thôi"

Lần trước sau khi đón được tổ thể về, Nhược Văn cũng tự mình trao lại ma bàn về tổ tế đàn. Mấy năm nay nó vẫn thủy chung lơ lửng ở đấy bởi vì tế đàn đã bị kích hoạt nên không ẩn mất đi.

Hướng Điền cùng Nhược Văn ra ngoài ngoại giới. Sau khi xuất hiện trên toà tế đàn, hai người cùng hành lễ đón lấy ma bàn xuống khỏi tổ tế đàn bên ngoài.

Nhược Văn có chút run rẩy đón lấy ma bàn. Lần này đón lấy ma bàn mà lòng Nhược Văn sinh ra thêm nhiều cảm xúc khác.

Lần trước đón lấy ma bàn nhưng trong lòng không mang nhiều hy vọng, chỉ có chút hy vọng nhỏ nhoi về tương lai mờ mịt. Còn lần này đây là bao hy vọng ước mơ về tương lai, về những gì tốt đẹp có thể đạt được.

Nhược Văn cùng Hướng Điền nhanh chóng đem ma bàn về tiểu thiên giới để cùng quan sát. Nhưng lúc vừa đem vào tiểu thiên giới thì ánh sáng của ma bàn lại vụt tắt, nó nằm im lặng như một tảng đá.

Hai lão cảm giác kỳ lạ bèn đem thử lại bên ngoài. Lần này khi đem ra thì nó lại phát sáng nhè nhẹ như lúc còn trên tổ đàn. Thế là họ liền lập tức dừng việc đem chiếc ma bàn vào tiểu thiên giới.

Cầm ma bàn trên tay, Hướng Điền nói :

“Theo như những gì xảy ra thì ta đoán được rằng tiểu thiên giới tồn tại pháp tắc có thể ngăn cản cảm ứng từ bên ngoài. Nên lần này muốn quan sát Thiên Cường xuất thế lúc nào thì phải túc trực bên cạnh mọi thời gian”

“Được. Con sẽ cắt cử người canh gác tổ tế đàn như ngày xưa”

Hai người sau đó cùng nhau quan sát xem chiếc ma bàn. Nhược Văn thắc mắc :

“Thưa sư thúc tổ. Không biết ma bàn này có gì đặc biệt không mà có thể cảm nhận được tổ thể trong cấm địa. Nơi mà pháp tắc bị hạn chế cũng như khoảng cách xa xôi thế nhưng nó vẫn cảm ứng được nhỉ?”

Hướng Điền cũng thử quan sát kỹ nhiều lần rồi nói :

“Ta thật sự cũng không hiểu được chiếc ma bàn này là cái gì và làm từ vật liệu gì. Chiếc ma bàn làm từ vật liệu giống như ngọc thạch nhưng không phải ngọc thạch bình thường. Ta cũng chưa từng gặp qua nó. Hơn nữa nó đặc biệt cứng rắn vô cùng.

Ta đã sử dụng hết cả 10 thành Vương cấp tu lực cũng không lung lay được vật như chiếc kim ở bên trên. Thêm nữa nó cũng không hề hấp thụ tu lực hay dẫn xuất tu lực như binh khí. Xem ra nó có thể là thứ đặc biệt tạo ra từ chất liệu đặc biệt, chỉ mang duy nhất công năng cảm ứng tổ thể”

….

Hai người thấy lạ kỳ nhưng cũng không thể tìm hiểu được gì bởi kiến thức họ thật sự quá hạn hẹp so với thế giới bao la ngoài kia. Bọn họ cũng dừng việc tìm hiểu về ma bàn và thực hiện những việc quan trọng khác.

Nhược Văn sau đó nhanh chóng họp bộ tộc rồi thông báo một chút rồi cắt cử từng người luân phiên ngày đêm đi canh gác ma bàn, chờ ngày đón Thiên Cường. Thời gian vừa qua bọn họ đã bỏ việc canh gác tổ tế đàn vì bộ tộc đã phong sơn. Nhưng bây giờ vì việc của Thiên Cường nên bọn họ sẽ lần nữa cắt cử người thực hiện công việc này. Điều mà họ lo lắng nhất bây giờ là không biết Thiên Cường đã ra sao.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.