Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cường khổ tâm

Phiên bản Dịch · 3606 chữ

Đệ đệ của Thiên Cường và Tu Nê đều đã nhận ra đầu phi nhạn bất thường trên cao. Tất cả đều trở nên căng thẳng. Bọn họ không có năng lực gì đặc biệt hết cả. Có chăng cũng không thể thay đổi được tình hình cấp bách hiện giờ.

Tiểu Bạch sốt ruột hỏi Thiên Cường :

“Đại ca. Tình hình sao rồi?”

Thiên Cường trấn tĩnh trả lời :

“Ta đang suy nghĩ biện pháp..”

Thiên Cường mang lo lắng nhìn lên bầu trời. Trên kia phi nhạn vẫn thuỷ chung bay lượn quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Chỉ e khi lớp bảo vệ tán đi thì phi nhạn sẽ ngay lập tức công kích tới. Lúc đó tấm phù pháp hộ vệ cuối cùng sẽ dùng tới để bảo vệ tính mạng. Khi đã dùng đi tấm phù pháp cuối cùng rồi thì không thể giết chết được kẻ kia này nữa mà chính bọn họ sẽ hoá thành con cá nằm trên thớt chờ kẻ kia tới thịt.

Thiên Cường suy nghĩ một hồi cũng nghĩ ra biện pháp ứng đối. Hắn hỏi Dị Oán Diễn :

“Ngươi có cách nào khiến vòng tròn bảo hộ này di chuyển theo chúng ta được không?”

Vòng tròn bảo hộ này bình thường không thể di chuyển, mục đích chính là bảo vệ an toàn cho người ở trong và chờ người tới tiếp ứng. Tuy nhiên với hiện trạng của nhóm Thiên Cường thì không ai có thể tiếp ứng lúc này được. Chỉ có bọn họ tự cứu mình mà thôi.

Dị Oán Diễn đáp :

“Cách tất nhiên là có. Ngươi muốn làm như vậy để làm gì?”

“Ta có kế hoạch của ta. Ngươi nói đi, phải làm thế nào?”

“Cái này không quá khó. Ta sẽ hướng dẫn ngươi bố một trận pháp đơn giản”

Mấy đệ đệ của Thiên Cường thấy hắn dị động thì hỏi :

“Đại ca. Đại ca đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?”

“Có cần chúng đệ giúp gì không?”

“Ta vẫn chưa nghĩ xong biện pháp. Hiện ta chỉ đang chuẩn bị một chút. Không cần giúp đỡ đâu”

Thiên Cường dưới sự hướng dẫn của Dị Oán Diễn bố trí chuyển dời thủ hộ trận. Loại trận này sẽ tạo ra lực đẩy lăn vòng tròn thủ hộ đi.

Mất một canh giờ Thiên Cường mới hoàn thành xong việc này. Sau đó hắn thôi động vận trận khiến vòng bảo hộ rung động. Điều này có nghĩa là trận pháp đã thành công. Chỉ cần bọn họ di chuyển thì vòng bảo hộ sẽ di chuyển theo.

Xong xuôi Thiên Cường quay sang trao đổi với Dị Oán Diễn :

“Hiện tại đã không còn cách nào khác để thay đổi chuyện này. Vận mệnh của ta đã đến. Ta sẽ đón nhận nó”

Dị Oán Diễn ngay lập tức hiểu điều Thiên Cường muốn nói “ Thiên Cường tính toán sẽ dùng tới biện pháp kia tăng tu vi liều mạng với kẻ địch để tìm ra sinh lộ…”

Dị Oán Diễn lo lắng :

“Ngươi tính liều mạng với kẻ kia sao?”

“Đúng vậy. Đó là con đường duy nhất và đã là vận mệnh mà ta phải đối mặt..”

“Haizzz”

Dị Oán Diễn thở dài trong lòng. Hắn cũng không có biện pháp nào tốt cả. Bọn họ cố gắng để Thiên Cường thoát khỏi việc tiên tri kia nhưng rốt cục không thoát nổi…

Thiên Cường lui ra sau lưng đệ đệ mình đồng thời rút ra hai thanh chuỷ thủ. Nhìn hai thanh chuỷ thủ này hắn lại nhớ lựa chọn trước đó của mình vô tình đã đúng như đã được sắp đặt. Hắn thở dài rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Thiên Cường thu lại chiến giáp trên cơ thể cùng với việc tán hết mọi năng lượng quanh Tâm Anh và Giới Chủng. Hắn nhắm thật chuẩn rồi vận hết sức cùng lúc cắm cả hai tới Giới hải cùng Chân hải.

Phậpp

Tiếng phập vang lên rõ to. Thiên Cường hộc ra một mảng máu. Đệ đệ Thiên Cường cũng như Tu Nê nghe tiếng động đều giật mình quay lại nhìn về phía Thiên Cường. Bọn họ kinh ngạc khi thấy Thiên Cường đã tự đâm chuỷ thủ vào cơ thể mình.

Tiểu Bạch hốt hoảng la lên :

“Ca ca. Đại ca làm sao thế?”

Vũ Tử, Trùng Phát đều kinh hoảng không kém :

“Đại ca. Đại ca làm cái gì vậy?”

“Đại ca. Đại ca làm cái gì vậy?”

Tu Nê cũng giật mình lòng tràn thắc mắc khi thấy Thiên Cường tổn hại mình. Mặc dù vết thương gây ra nhìn có vẻ không đến mức chí mạng. Nhưng trong tình thế nguy hiểm hiện tại cần phải giữ sức mới là việc khôn ngoan nhất. Việc tạo vết thương rất nguy hiểm. Nhất là Thiên Cường là kẻ tu vi yếu nhất ở đây thì càng phải giữ bản thân tốt nhất.

Thiên Cường ra lệnh :

“Dừng lại đó. Không được bước qua đây”

Thiên Cường không muốn đệ đệ hắn ngăn cản mình. Điệu dáng hắn có chút hung dữ khiến tất cả dừng chân đứng tại chỗ.

“Đại ca. Người làm sao vậy?”

“Đại ca. Có chuyện gì xảy ra ư?”

Thiên Cường tiếp tục ra lệnh :

“Tất cả im lặng nghe ta hỏi”

Tất cả đệ đệ đều lo lắng cho Thiên Cường nhưng không dám trái lời. Thiên Cường nhìn lần lượt các đệ đệ hắn rồi hỏi Tiểu Bạch :

“Đệ cảm thấy ta như thế nào?”

“Đại ca là ngươi làm gì thế? Mau trả lời đệ đi. Tại sao đại ca lại tự tổn thương bản thân?”

Thiên Cường nói :

“Đệ cứ trả lời cho ta câu trả lời kia trước. Đệ thấy cảm thấy ta thế nào?”

Tiểu Bạch linh cảm có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra. Nó rưng rưng nước mắt :

“Đại ca là người thân nhất của đệ. Là người mà đệ yêu quý nhất. Đại ca đừng làm đệ sợ”

Thiên Cường lắc đầu quay sang hỏi Vũ Tử :

“Đệ nói đi. Đệ cảm thấy ta thế nào?”

Vũ Tử cũng cảm giác được Thiên Cường bất thường vô cùng. Hắn lo lắng :

“Đại ca. Đại ca đừng làm đệ sợ. Đại ca là người tốt nhất với đệ. Đại ca vì đệ làm không biết bao chuyện, hy sinh vì đệ rất nhiều. Đời này đệ không biết làm sao trả cho hết được”

Thiên Cường quay qua hỏi Trùng Phát :

“Còn đệ. Đệ nói đi?”

Trùng Phát lo sợ :

“Đại ca là người giúp đỡ đệ rất nhiều. Đệ không biết làm sao có thể đền đáp. Trong mắt đệ đại ca chính là vô địch, không gì không làm được…”

Thiên Cường cười lớn :

“Hahahaa… “

Thiên Cường cười nhưng không phải vui vẻ. Hắn cười chính là cười cợt bản thân. Nụ cười đầy cay đắng và đau lòng. Khuôn mặt hắn co rúm giần giật. Máu theo điệu cười của hắn mà phun ra từ miệng không ngừng.

Tất cả đệ đệ Thiên Cường chứng kiến cảnh này càng thêm hoảng sợ. Bọn họ liên tục gọi như muốn thức tỉnh đại ca :

“Đại ca. Đại ca tỉnh dậy đi”

“Đại ca đừng làm đệ sợ mà”

Thiên Cường dừng cười. Hắn gầm lên :

“Im lặng cho ta”

Tất cả đều im bặt tiếng. Thiên Cường hít một hơi sâu rồi bình tĩnh nói :

“Đến nước này ta cũng không muốn giấu các đệ nữa rồi. Thực ra cho đến giờ ta vẫn bị nguyền rủa đeo bám, chưa từng phá bỏ được nguyền rủa. Cũng vì điều này nên ta đã bị đạo tắc ruồng bỏ, vô pháp tu luyện. Khi các đệ được đạo tắc tẩy luyện nhưng ta lại không được đạo tắc tẩy luyện đã nói rõ điều đó rồi.

Thành tựu từ trước tới nay của ta là do người khác động tay chân vào khiến ta hiện đang mô phỏng tu luyện. Việc tiến theo con đường này là không thể tiến xa được. Con đường tương của ta chính là con đường cụt”

“Cái cái… gì. Đại ca. Đó là sự thật ư?”

Thiên Cường gật đầu :

“Đúng vậy. Tương lai của ta đã không có từ rất lâu rồi”

“Đại ca điên rồi. Dù không thể tiến xa thì đâu cần đại ca phải thương tổn bản thân mình”

“Các đệ hãy nhìn trên cao kia đi. Đó là một đầu phi nhạn. Khả năng nó là tu luyện thú cấp 1 trung phẩm”

Tất cả đều ngước nhìn trên cao rồi gật đầu. Thiên Cường tiếp lời :

“Hiện tại chúng ta đang lọt vào tầm ngắm của một kẻ thuộc ngự thú tông. Hắn có khả năng sai bảo tu luyện thú tấn công chúng ta.

Phi nhạn kia đang theo dõi chúng ta. Khi mà lớp bảo vệ này biến mất cũng chính là lúc phi nhạn kia tấn công. Đến lúc tấm phù pháp cuối cùng sử dụng đi thì chính là lúc tất cả chúng ta sẽ chết dưới thủ đoạn của kẻ kia”

Tất cả hiểu ra thì đều dự cảm được tình hình tệ đến mức nào. Thiên Cường tiếp tục :

“Bây giờ chỉ còn cách tiêu diệt tên ngự thú tông kia. Thế nhưng tên này rất gian manh và cẩn thận. Tu vi hắn chắc chắn tương đương chân vũ cảnh, hơn xa chúng ta. Hắn sẽ không trực tiếp ra tay mà sẽ sử dụng thú nô cho tới khi giết hết chúng ta. Các đệ thử nghĩ xem chúng ta phải làm thế nào?”

Tất cả lòng chìm xuống. Mọi con đường của bọn họ không chút khả thi. Tất cả bọn họ quá yếu ớt so với kẻ địch. Hơn nữa kẻ địch đầy thủ đoạn và quá cẩn thận.

(Nhất Hối miêu tả các nhân vật theo đứng năng lực của bọn họ. Sức mạnh nghịch thiên chiến lực đều bắt buộc các nhân vật phải tu ra từng bậc 1. Nhất Hối tất nhiên sẽ miêu tả rất chi tiết từng các nghịch thiên chiến lực sinh ra cho tới từng cái cảnh giới đột phá.

Nhất Hối không thể búp cho nhân vật một phát vượt ra 1 cái đại cảnh giới được. Nhất Hối cũng không búp các bảo vật nghịch thiên hay phần thưởng nghịch thiên xuất hiện trong truyện. Vậy nên mọi người đừng trông chờ vào các bảo vật nghịch thiên xuất hiện hay việc nhân vật đột nhiên phát ra sức mạnh vượt xa đại cảnh giới.

Mỗi một sáng tạo giả trong truyện đều có tôn nghiêm của bản thân. Bọn họ không cần búp lố và muốn tự bản thân cố gắng. Sáng tạo giả là tên gọi mang niềm tự hào, tôn vinh, kiêu hãnh. Vậy nên xin mọi người đừng lấy nhân vật của Nhất Hối đi so sánh với các nhân vật truyện khác..)

Thiên Cường nói :

“Ta đã nghĩ ra một phương án. Hiện ta đã tạo ra một trận pháp có thể di chuyển vòng tròn thủ hộ trận này. Các đệ sẽ cùng với vòng tròn bảo hộ này di chuyển tiếp về phương xa. Còn ta sẽ bố trí một huyễn trận rồi núp sẵn ở đây.

Tên kia với bản tính cẩn thận sẽ lại đây dò xét. Vì hắn sợ chúng ta lưu lại dấu vết cho người của chúng ta tới đây tìm. Lúc hắn tới đây dò xét thì ta sẽ giữ chân hắn.

Sau khi vòng trong bảo hộ này mất thì phi nhạn kia sẽ tấn công các đệ. Lúc đấy các đệ kích hoạt tấm phù pháp còn lại rồi nhanh chóng đem vòng tròn thủ hộ quay lại tiếp ứng ta”

“Nhưng đại ca tu vi chỉ là Vũ đồ. Sao có thể giữ chân hắn được?”

Thiên Cường thở dài nói :

“Trong người ta có hai phong ấn ẩn chứa sức mạnh chân vũ cảnh. Khi khai mở lập tức ta sẽ giải phóng sức mạnh tương đương với chân vũ cảnh. Tất nhiên khi khai mở xong thì tổn hại rất lớn đến bản thân mình”

“Đại ca. Có chết thì chúng ta cùng chết. Bọn đệ không thể bỏ mặc đại ca chết một mình thay bọn đệ được”

“Ngu ngốc. Nếu tất cả cùng chết thì ai báo thù cho chúng ta. Còn Chiến Tộc ai sẽ gánh vác trách nhiệm”

Tiểu Bạch nói :

“Đệ sẽ ở đây cùng đại ca để giữ chân tên kia”

Thiên Cường bế Tiểu Bạch lên vuốt ve rồi nói :

“Tên kia tương đương Chân Vũ cảnh. Đệ ở lại cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa nếu các đệ hành động giải cứu ta kịp thời thì ta vẫn còn hy vọng”

Thiên Cường cố tình nói như vậy để đệ đệ hắn yên tâm mà làm theo kế hoạch của hắn. Tiêu Bạch tràn đầy lo lắng :

“Nhưng lỡ như chúng đệ tiếp ứng không kịp thì sao?”

“Trong trường hợp tồi tệ nhất thì ta mới phải chết đi“

“Không được. Việc này quá nguy hiểm. Đại ca không được làm thế”

“Thế các đệ có ai nghĩ ra biện pháp gì không?”

Tất cả đệ đệ của Thiên Cường đều giật mình chết lặng trong lòng. Bọn họ nhận ra sự bất lực, sự yếu đuối của bản thân trước thế giới bao la rộng lớn này.

Trong lòng bọn họ đều suy ngẫm lại mọi việc từ trước tới nay :

“Từ trước tới giờ ta đều được đại ca lo toan che chở…”

“Mọi giông bão, mọi khó khăn, mọi gánh vác vất vả đều là đại ca một tay gánh hết… “

“Ta chỉ cần bỏ chút sức đã tận hưởng những thành quả mà người bình thường hằng mong ước….”

“Tất cả những gì và thành tựu tới bây giờ của ta đều được đại ca ban tặng….”

“Đến phút giây này ta cũng chưa từng thật sự làm được chuyện gì có ý nghĩa với đại ca…”

Đau lòng.

Tất cả đều ngập chìm trong đau lòng. Lòng bọn họ đau như cắt, trái tim như bị chà xát từng cơn. Tất cả nhìn về Thiên Cường đều thổn thức nấc lên. Nước mắt tất cả như ứa nước mắt chực trào khi tưởng tượng cảnh tượng tiếp theo.

“Sắp tới đây đại ca sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, không rõ sống chết. Vậy mà ta chỉ có thể rời đi mà không thể làm được gì hơn. Ta đúng là vô dụng mà”

Một sáng tạo giả kiêu hãnh thầm trách bản thân vô dụng đủ hiểu bọn họ đã đối mặt với điều tồi tệ tới mức nào….

Cảnh tượng trơ mắt nhìn người yêu thương mình nhất, người mà mình thương yêu nhất bị tổn thương và đánh đổi tính mạng cho mình mà bản thân chỉ có thể tiếp nhận nhưng không làm gì được cho họ. Cảm giác đau lòng đến bất lực ấy mấy ai mà hiểu, mấy ai mà phải trải qua…

Chia ly không đáng sợ. Biệt ly âm dương xa cách mới là điều đáng sợ. Thế nhưng có những thứ nhất định sẽ xảy ra. Đó là vận mệnh mà không ai thoát được.

Sinh lão bệnh tử là con đường tự nhiên. Hy sinh ở lúc trẻ là một việc đau buồn cho người ở lại. Không ai muốn điều này xảy ra cả…

Thiên Cường để Tiểu Bạch xuống rồi bàn tay đặt lên chuỷ thủ.

Sộtttt

Thiên Cường dùng chuỷ thủ móc lấy viên hạt giống trong Giới hải. Chuỷ thủ rút ra kéo theo một dòng máu tươi bắn về phía trước.

Hộccc

Thiên Cường hộc ra búng máu. Quá trình này đệ đệ của hắn không kịp ngăn cản. Tất cả chỉ có thể trơ mắt chứng kiến mọi thứ xảy ra.

Giới hải của Thiên Cường lan tràn vết rạn nứt. Phong ấn kia lập tức bị giải khai. Khí thế hắn theo đó mà tăng lên tới chân vũ cảnh.

Thiên Cường đánh ra đạo Kết Linh sơ hình chất tạm thời phong bế vết thương lại. Sau đó hắn đẩy chuỷ thủ về hướng Vũ Tử. Trên lưỡi chuỷ thủ còn dính hạt giống nội thiên địa của Vũ Tử.

Thiên Cường nói :

“Thực ra hạt giống này không thuộc về ta và ta cũng vô pháp sử dụng nó. Nó chưa tổn hại gì. Nay vật trao lại chủ cũ. Đệ hãy cầm lấy nó. Tương lai nó có thể giúp ích cho đệ rất nhiều”

“Đại ca…”

Vũ Tử nghẹn ngào trong tim. Bàn tay hắn run rẩy đón lấy hạt giống còn ngập trong máu của Thiên Cường. Khoảng khắc này hắn sẽ nhớ mãi. Chưa bao giờ hắn khát khao trở nên mạnh mẽ hơn như bây giờ. Hắn âm thầm thề xuống nếu đại ca mình tổn hại tới tính mạng thì ngày sau hắn trở nên mạnh mẽ nhất định sẽ đồ sát ngự thú tông….

Thiên Cường nắm tay tiếp lên chuỷ thủ còn lại. Hắn đào móc lấy viên đá trong Chân hải rồi rút ra.

Hộc

Thiên Cường lại phun ra một ngụm máu. Chân hải hắn lan tràn vết nứt. Phong ấn phá giải, sức mạnh hắn lần nữa tăng lên tương đương chân vũ tầng 2.

Thiên Cường gầm nhẹ khi cảm thụ sức mạnh khó khống chế đang chảy trong người hắn. Cảm giác có sức mạnh trong tay nhưng tử vong lại tiến thêm tới gần một đoạn. Cảm giác này hắn không sao diễn tả được.

Thiên Cường phong bế vết thương lại. Sau đó hắn dùng chuỷ thủ đưa viên đá trên đó cho Trùng Phát và nói :

“Của đệ đây. Hãy giữ gìn lấy nó”

“Đại ca…”

Trùng Phát luống cuống run run tay đón nhận. Hắn nghẹn ngào không nói thành câu. Bản thân như sắp khóc thành tiếng. Trong đầu đều xuất hiện suy nghĩ như Vũ Tử.

Thiên Cường gượng cười trong chua xót :

“Cảm ơn các đệ đã cho ta biết thế nào là tu luyện.

Bản thân ta là kẻ bỏ đi. Đi tới bước này đã khiến ta vui rồi.

Con đường này là ta dẫn các đệ đến. Vậy nên trách nhiệm của ta chính là để các đệ an toàn rời đi.

Tương lai các đệ tiền đồ vô lượng. Các đệ chính là niềm tự hào của ta. Ít nhất ta cũng có chút tác dụng khi dẫn dắt các đệ có được ngày hôm nay”

Tiểu Bạch đã khóc từ nãy giờ. Nó tâm tư rất đơn thuần. Nó cố gắng không phát thành tiếng khóc nhưng nước mắt không kìm được mà rơi dài.

Con đường sáng tạo giả bọn họ đi qua biết bao gian nan khổ luyện rèn dũa. Mang trong mình ý chí kiên cường rắn rỏi bất khuất không chịu đầu hàng số phận. Sáng tạo giả cố chấp cho dù bản thân có chết đi cũng muốn bước ra con đường sáng tạo cho riêng mình. Thế nhưng rốt cục bọn họ không thể cầm lòng trước cảnh ngộ đầy đau lòng này…

Thiên Cường bế Tiểu Bạch lên âu yếm lau nước mắt của nó. Hắn nhẹ nhàng :

“Đệ đệ ngoan. Sau này nhớ thay ta chiếu cố cho Chiến Tộc. Nếu ta chết đi chỉ mong ngươi đem di thể của ta về Chiến tộc”

Tiểu Bạch nức nở :

“Đại ca. Là đệ vô dụng chẳng thể giúp gì cho đại ca. Huhuhu. Nếu đại ca xảy ra mệnh hệ gì sau này không biết đệ phải sống thế nào…”

Thiên Cường cố nén xúc động nói :

“ Các đệ hành động nhanh một chút thì ta vẫn có cơ hội. Thế nên nhớ thật bình tĩnh”

Chờ cho mọi người bình ổn được cảm xúc. Thiên Cường quay về hướng Tu Nê nói :

“Mấy hôm vừa rồi ta đã để ngươi thiệt thòi. Hy vọng ngươi không để bụng chuyện kia. Sau này nếu có thể ngươi hãy giúp đệ đệ ta đôi chút”

Nói xong đồng thời Thiên Cường hoá giải khế ước chủ nô cho Tu Nê.

Tu Nê nhìn Thiên Cường thở dài. Ở đây nó kinh nghiệm nhiều hơn ba đệ đệ của Thiên Cường. Nó biết được Thiên Cường nhẹ nhàng như vậy thôi nhưng e rằng chuyện phức tạp hơn nhiều. Tuy nhiên Thiên Cường không nói thì nó cũng không muốn hỏi hay nói về vấn đề này.

Tu Nê vẫn không giấu sự thán phục :

“Ta thật sự rất khâm phục ngươi. Không ngờ ngươi không thể tu luyện mà có thành tựu như bây giờ. Chỉ đáng tiếc. Chuyện thời gian vừa rồi cũng không có gì quá đáng. Ngươi cứ yên tâm”

“Được rồi. Chúng ta cần bàn bạc hành động sắp tới. Tất cả im lặng nghe đây”

Thiên Cường cất tiếng. Sau đó bọn họ bàn bạc kỹ lại kế hoạch này. Dù gì ai cũng không muốn phát sinh sai sót dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.