Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xoá ký ức

Phiên bản Dịch · 3422 chữ

Linhsan mơ màng tỉnh dậy. Cô bé thều thào :

“Ta vẫn còn sống ư”

Linhsan cự quậy mình thì cảm nhận được thân thể. Hơn nữa cô bé cảm nhận được như đang ôm lấy thứ gì đó giống cơ thể của phụ thân. Điều đó khiến cô bé hạnh phúc xiết chặt vòng tay lại.

Qua giây phút sinh tử cảm giác được hồi sinh trong vòng tay người thân khiến ai cũng lâng lâng hạnh phúc là điều đương nhiên. Linhsan vô thức quờ quạng ngoáy động xung quanh cơ thể phụ thân mình.

Linhsan bừng tỉnh vì cảm nhận thấy thứ gì đó giống như máu trong bàn tay. Cô bé bật dậy nhìn sang bên cạnh.

Đập vào mắt Linhsan là Thiên Cường đang ở trang thái mê man. Trên ngực còn quấn một dải khăn trắng vẫn còn loang lổ vết máu. Quần áo Thiên Cường cũng là những vết máu.

Bao ký ức lúc trước ùa về, Linhsan nhìn vào Thiên Cường mà lòng đau nhói, nước mắt tuôn ra như mưa. Cô bé vừa oà khóc vừa kêu lên :

“Thiên Cường ca. Hu hu…”

Lúc này linh hồn tảng đá chỉ dẫn Tiểu Bạch cách nói chuyện. Tiểu Bạch cất tiếng :

"Khóc lóc cái gì? Đại ca ta chưa chết đâu. Còn không lo chuẩn bị chăm sóc cho đại ca ta mà cứ đứng đó khóc thì làm được gì"

Linhsan cố nén nước mắt :

"Thế ta phải làm gì bây giờ?"

"Đương nhiên là ngươi phải cho đại ca ta ăn uống rồi. Nếu như đại ca ta chết thì không có ai lấy ngươi đâu đấy"

"Ai thèm lấy huynh ấy chứ"

"Ngươi không thấy đại ca ta hi sinh cứu ngươi sao? Ngươi phải lấy thân báo đáp mới đúng"

"Ta..."

Thiên Cường mặc dù không khống chế được thân xác nhưng hắn nghe rõ mồn một mọi thứ bên ngoài. Hắn la lên :

"Tiểu Bạch chết bầm. Ngươi có câm lại cho ta không!"

Đương nhiên Thiên Cường chỉ có thể kêu gào trong thức hải mà chẳng ảnh hưởng gì tới ngoại giới cả.

Linhsan lúc này bẽn lẽn đã ngừng khóc. Cô bé trở nên ngại ngùng, rồi suy nghĩ miên man đủ thứ.

Tiểu Bạch đưa ra một ít linh dược cùng thảo dược cho Linhsan :

"Ngươi đi hầm thuốc cho đại ca ta uống đi"

"Nhưng ta chưa làm bao giờ cả"

"Thế ngươi không thấy phu quân tương lai vì ngươi mà sắp chết sao. Còn không nhanh làm đi"

"Ta.. "

Linhsan chỉ biết ngại ngùng không dám cãi. Tiểu Bạch hướng dẫn Linhsan sắc thuốc cùng nấu linh dược. Loay hoay một hồi lấm lem cả người Linhsan mới làm xong cho Thiên Cường bát thuốc.

Tiểu Bạch lại đỡ Thiên Cường dậy rồi nói :

"Đút cho phu quân ngươi ăn đi"

Linhsan cứ nghe một tiếng phu quân, hai tiếng phu quân từ Tiểu Bạch phát ra khiến cô bé thật sự thêm xấu hổ. Nay lại nhìn Thiên Cường nữa khiến khuôn mặt cô bé rực đỏ như trái táo chín. Linhsan run run đút thìa linh dược cho Thiên Cường.

Trước tới giờ Thiên Cường chưa được ai đút thế này. Thê nên nếu là hắn sẽ xấu hổ mà tự dậy ăn. Thế nhưng đây là linh hồn tảng đá nên hắn chẳng ngại gì cả. Hắn cứ nhắm mắt nhưng miệng vẫn há ra cho Linhsan đút. Thiên Cường nhìn chỉ biết nghiến răng kèn kẹt tức giận.

Thiên Cường cảm giác may mắn là hai tên khốn này chưa bày trò bắt Linhsan thay đồ cho hắn. Hắn từ qua tới giờ vẫn trong bộ đồ đầy máu. Hiện máu đã đông lại và bắt đầu phát mùi khó chịu. Nếu mà Linhsan làm vậy thật chắc Thiên Cường chẳng còn lỗ nẻ nào mà chui nữa.

Linh hồn tảng đá giả bộ một lát sau hồi tỉnh :

"Cảm ơn muội nha"

"Huynh tỉnh rồi à? Huynh cảm giác đỡ chưa?"

Tiểu Bạch xen vào :

"Huynh muội cái gì. Phải gọi là phu quân và xưng là nương tử chứ"

Linhsan nghe vậy càng thêm đỏ rực. Cô bé ngượng ngùng quay đi.

Lúc này Tiểu Bạch chạy lại thì thầm vào tai Linhsan :

"Sao ngươi không hỏi xem đại ca ta có đồng ý cưới ngươi không. Nếu mà bỏ lỡ cơ hội này sợ không có lần sau đâu"

"Ta..."

Linhsan thêm ấp úng. Linhsan quay người lại rồi cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Thiên Cường :

"Thiên Cường. Huynh có ý trung nhân chưa?"

"Đương nhiên là chưa có"

Linhsan hơi đau nhói trong lòng :

“Huynh nói câu đó là ý gì? Huynh coi muội là gì?”

Linh hồn tảng đá nói :

"Ta đang chờ muội lớn đây"

Linhsan nghe đến đây lòng tràn vui vẻ và hạnh phúc. Cô bé ngước lên nhìn Thiên Cường rồi chạy bắn đi phía xa. Linhsan không dám đứng đây nữa....

Thiên Cường gào lên :

“Khốn khiếp. Chết tiệt. Ta muốn giết các ngươi”

Thiên Cường nổi giận gào lên rồi bắt đầu thiêu đốt linh hồn để kiểm soát lại cơ thể.

Linh hồn tảng đá vốn định khống chế thân thể Thiên Cường đuổi theo rồi nói tiếp tục trêu đùa Linhsan. Thế nhưng đến nước này hắn bèn buông tha.

Linh hồn tảng đá để cho Thiên Cường tự giải quyết mọi chuyện. Dù gì hắn không muốn Thiên Cường thiêu đốt linh hồn mà mất mạng.

Thiên Cường khống chế được thân thể. Hắn tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhận ra đây chính là đại ca nó chứ không phải hòn đá kia. Nó vốn có tật giật mình nên hốt hoảng và lập tức bỏ chạy .

Tiểu Bạch không nói một lời co giò một mạch bỏ chạy ra khỏi nội giới. Còn linh hồn tảng đá cười khà khà rồi lặn vào thức hải khiến Thiên Cường không thấy hình bóng đâu cả.

Thiên Cường gầm lên giận dữ chửi mắng trên thức hải :

“Linh hồn tảng đá chết bầm đáng chết. Tên khốn….”

Tất nhiên dù Thiên Cường chửi mắng thì linh hồn tảng đá vẫn không đáp hắn. Hắn hiện cũng không thể đuổi theo Tiểu Bạch mà cho một trận được. Hắn chỉ biết nghiến răng tức giận trong lòng.

Qua giây phút giận dữ, Thiên Cường lấy ra một ít đan dược uống để hồi phục chút sức khoẻ. Sau đó tìm nơi thay đi bộ đồ cũ rồi đi tìm Linhsan .

Linhsan đang ngồi trên mỏm đá cũ mà lòng suy nghĩ miên man đủ điều. Trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp như thiên thần ấy thi thoảng hiện lên những nụ cười ngây ngô hạnh phúc.

Nghe tiếng bước chân của Thiên Cường tới thì Linhsan ửng đỏ hết khuôn mặt. Cô bé cúi gầm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên.

Thiên Cường dần tiến tới nơi đồng thôi động Kết Linh Giới nhãn quan sát qua cơ thể của Linhsan. Hắn phát hiện ra cơ thể của Linhsan đã khôi phục như người bình thường và tinh thần ý hồn rất tốt có thể bước chân trên đường tu luyện. Còn trên trán của Linhsan đã mọc lên con mắt thứ ba. Nó tạo ra một vẻ đẹp cao quý thoát tục cho Linhsan.

Thiên Cường không có kiến thức về chủng tộc của Linhsan. Hắn càng không biết Linhsan có Tiên nhãn. Hắn chỉ biết thứ kinh khủng trong người Linhsan đã biến mất. Điều đó khiến hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng và thấy vui thay Linhsan :

“Từ giờ trở đi Linhsan sẽ có một cuộc sống mới ít nhất là tươi đẹp hơn trước đó. Sau này Linhsan sẽ không còn bị giam ở nội giới mà có thể tự do di chuyển bên ngoài, ngắm nhìn mọi thứ“

Thiên Cường trầm ngâm suy nghĩ :

“Có thể máu huyết của bản thân ta đã vô tình thức tỉnh con mắt thứ ba của Linhsan. Chính vì đó mà bản thân Linhsan đã tự chữa khỏi cho chính mình.

Linhsan chính là con của Thánh giả. Tương lai sẽ không thiếu tài nguyên để bồi dưỡng. Linhsan nhất đinh sẽ trở thành thiên kim tiểu thư kiêu sa lộng lẫy, muôn người chú mục. Một ngày kia bản thân dễ dàng phát ra hào quang rực rỡ chiếu toả muôn nơi.

Linhsan xinh đẹp chính là thiên thần và tất nhiên nên sống ở thế giới thuộc về thiên thần. Sau khoảng thời gian chịu đựng khổ ải trong nội giới Linhsan xứng đáng có được những điều đó. “

Thiên Cường lại ngẫm nghĩ về bản thân. Tủi buồn trong hắn lại trỗi dậy, gánh nặng lại ùa về . Tương lai là cái gì đó hư vô mờ mịt đối với hấn. Thậm chí không lâu nữa khả năng cao hắn sẽ chết.

Thiên Cường tiếp tục thì thầm trong lòng :

“Ta và Linhsan sinh ra vốn không cùng thuộc chung một thế giới. Bây giờ nếu tiếp tục thế này thì tình cảm của ta và Linhsan sẽ đi quá xa. Chỉ e kéo dài thêm nữa sẽ khiến Linhsan đau lòng khi ngày ta chết đi sắp đến. “

Nhớ lại giây phút đau lòng khi nghe tin Quỳnh Liên xảy ra chuyện Thiên Cường lại thêm đau :

“Trên đời này một người đau khổ đủ rồi. Ta không thể liên lụy tới ai được nữa. Ta không thể để người con gái mà ta yêu thương chịu đau khổ vì ta dù chỉ là chút phút giây.

Linhsan xinh đẹp đáng yêu đáng sống một cuộc đời tốt hơn, vui vẻ hơn và không nên chịu thêm một chút đau buồn nào nữa. Đoạn thời gian vui vẻ hạnh phúc giữa ta và Linhsan cũng đã đủ rồi. Từ bây giờ tốt nhất mỗi người nên bước trên một con đường vận mệnh riêng biệt. Nơi cuối con đường Linhsan sẽ sống một cuộc đời vui vẻ. Còn ta sẽ bước tới vận mệnh của bản thân mình”

Hít một hơi lấy lại bình ổn cảm xúc. Thiên Cường từng bước nặng nề tiến về cạnh Linhsan. Hắn vừa bước vừa lặng ngắm nhìn Linhsan.

“Hắn hận ông trời.

Hắn hận mọi thứ bất công xảy ra với hắn.

Hắn lại gào thét trong lòng đầy đau đớn.

Mối tình đầu tiên đơn phương còn chưa bắt đầu thì bản thân đã tự giết chết chính nó. Sau đó lại nghe tin tức người con gái ấy ra đi mà bản thân chỉ biết nguyện cầu nàng ấy yên bình.

Nay gặp người con gái tốt với hắn, thích hắn, yêu hắn và khiến hắn yêu thương. Thế nhưng chênh lệch quá lớn, tương lai quá mù mịt khiến hắn không thể bất chấp mà bước tiếp nổi.

Kéo dài khoảnh khắc vui vẻ này hắn sợ hắn thêm lún sâu. Hắn lại phải tiếp tục cắn răng giết chết mối tình này, phá bỏ đoạn tình cảm ký ức vui vẻ hạnh phúc vừa trải qua. Những cảm giác giây phút lần đầu nếm trải, hạnh phúc vui vẻ kia chỉ e đời này sẽ không có thêm nữa”

Thiên Cường đau lòng thét gào trong tim. Đôi mắt hắn chuyển sang màu rực đỏ nhuốm máu. Huyết lệ như chực trào. Hắn cố gắng nuốt cảm xúc vào tim bước tới trước mặt Linhsan.

Thiên Cường đứng trước mặt Linhsan. Hắn ngắm nhìn Linhsan đang ngại ngùng cúi mặt xuống. Hắn nhẹ nhàng nhói :

"Mây xinh đẹp. Huynh nói muội nghe nhé. Hãy quên huynh đi"

Thiên Cường đánh một loại ấn quyết vào thức hải Linhsan khiến Linhsan rơi vào hôn mê. Sau đó hắn thôi động hồn lực phát động một loại cấm kỵ bí thuật xoá ký ức.

Hiện tại Thiên Cường đã là Dung nhãn cảnh nên miễn cưỡng thi triển được bí thuật này. Với cả Linhsan hiện còn chưa sử dụng tinh thần lực nên giống như phàm nhân và không thể cưỡng ngăn quá trình xoá ký ức được..

Thiên Cường ban đầu hắn chỉ mới tính toán tới việc trò chuyện hỏi thăm về nội giới với Linhsan. Nếu thấy bất ổn thì hắn sẽ dùng đến thủ đoạn này để xoá đi ký ức của Linhsan. Không ngờ nay phải dùng nó để làm việc mà mình không nỡ. Hắn đau lòng lắm chứ nhưng hắn không thể làm khác hơn.

Linhsan chìm vào mê man. Thiên Cương đỡ Linhsan tới nằm trên đoạn cỏ mềm ấm áp. Hắn lặng ngắm Linhsan lần cuối.

Thiên Cường nhỏ nhẹ :

“Linhsan. Mây. Mơ. Huynh yêu muội. Đời này kiếp này yêu Mây. Chúc Mây sẽ sống trong cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Ngày đó chết đi huynh sẽ dõi theo và phù hộ muội”

Sau đó Thiên Cường thu dọn hết tàn tích những gì liên quan đến bản thân ở trong nội giới. Ngay cả khí tức của hắn cùng Tiểu Bạch hắn cũng xoá hết. Tránh trường hợp phụ mẫu Linhsan về có thể nảy sinh nghi ngờ.

Thiên Cường buồn bã rời khỏi nội giới. Gần hai tuần qua, thời gian ngắn ngủi. Thế nhưng hắn sẽ luôn nhớ mãi những ký ức giữa hắn và Linhsan .....

Thiên Cường thất thểu mang tâm trạng buồn bã quay về nhà. Tiểu Bạch trốn ở một mỏm đá lặng yên nhìn hắn.

Thiên Cường tất nhiên là nhận ra Tiểu Bạch. Thế nhưng giờ này đây hắn cũng không còn tâm trạng mà nổi giận nữa. Hắn kéo lê bước chân nặng trĩu của mình bước vào nhà.

Tiểu Bạch đã nhận ra có chuyện gì đó đã xảy đến với Thiên Cường. Điều đó khiến nó lo lắng. Nó cắn răng bước vào nhà Thiên Cường. Bây giờ Thiên Cường có nhớ lại khoảng thời gian trước mà nổi giận đánh nó thì nó cũng chịu. Ít ra đánh nó còn khiến vui nó vui hơn khi chứng kiến thấy đại ca hắn xảy ra chuyện.

Tiểu Bạch vào phòng Thiên Cường. Nó nhìn đại ca rồi hỏi :

“Đại ca sao thế? Vẫn không khoẻ trong người sao?”

Thiên Cường nhìn vào ánh mắt quan tâm, bộ dáng lo lắng của Tiểu Bạch khiến hắn thấy ấm áp. Hắn gạt qua mớ hỗn độn suy nghĩ trong đầu. Hắn không muốn Tiểu Bạch vì hắn mà quá lo lắng.

Thiên Cường đáp :

“Ta đỡ mệt rồi. Đừng để ai biết ta bị thương. Ta không muốn mọi người lo lắng. Bọn họ cần tĩnh dưỡng một đoạn”

Tiểu Bạch thở phào trong lòng. Nó thầm nghĩ chắc vết thương kia khá nặng nên khiến Thiên Cường vẫn đau.

Tiểu Bạch nói :

“Đệ hiểu rồi. Đại ca nghỉ ngơi tĩnh dương đi”

Thiên Cường gật đầu :

“À phải rồi. Chuyện Linhsan ta không muốn có người khác biết. Đệ hiểu ý ta chứ?”

“Chuyện này…”

Tiểu Bạch định đùa Thiên Cường. Thế nhưng nhìn sâu vào ánh mắt nghiêm túc kia khiến nó sợ. Nó chột dạ nhớ lại cảnh nó đã đùa quá với Linhsan.

Tiểu Bạch gật đầu :

“Đệ hiểu rồi”

Một chút thời gian trôi đi, Tiểu Bạch sực nhớ về chuyện tảng đá kì lạ kia. Nó ngước mắt về Thiên Cường hỏi :

“Chuyện về tảng đá kỳ lạ kia. Nó là vật gì thế?”

Thiên Cường hiện không muốn nói thật hết với Tiểu Bạch. Hắn bèn trả lời :

“Đấy là một sinh vật có liên quan đến tổ tiên Chiến tộc. Cách đây hơn hai tháng nó đã tìm tới ta”

“Sinh vật kia có ảnh hưởng tới ca không?”

“Tất nhiên là không rồi. Đệ cứ yên tâm”

Tiểu Bạch nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm. Tới đây Thiên Cường không muốn nhắc gì thêm về chuyện đã xảy ra. Hắn đánh trống lảng sang nơi khác :

“Đệ đã chuẩn bị đồ ăn chưa?”

“Đệ chuẩn bị rồi”

“Được rồi. Chúng ta cần phải làm bữa tối thôi. Ta đói rồi”

Thiên Cường sau đó cùng Tiểu Bạch sinh hoạt như thường. Sau khi ăn xong hắn dặn dò :

“Trước mắt ta cần bế quan khôi phục thương thế. Đệ hôm nay một mình đem thức ăn cho Vũ Tử cùng Trùng Phát nha”

“Chuyện này không thành vấn đề”

“Được rồi. Đi đi”

Tiểu Bạch rời đi sau đó. Thiên Cường thở dài nhìn Tiểu Bạch rời đi. Sau đó hắn phong bế căn phòng lại.

Một giọng nói vang lên từ thức hải Thiên Cường :

“Tại sao ngươi lại làm thế?”

Kể từ khi đột phá Dung nhãn, sức mạnh linh hồn của Thiên Cường không còn chênh lệch nhiều với sức mạnh hiện tại của linh hồn tảng đá nữa. Tất cả ký ức, suy nghĩ của hắn đều bị hắn phong bế riêng lại. Thế nên dẫu linh hồn kia nắm giữ sức mạnh đặc biệt có thể lặn trong thức hải hắn nhưng không thể đọc được suy nghĩ của hắn như trước.

Thiên Cường ngưng bộ dáng trên thức hải. Hắn hừ lạnh :

“Ngươi đang nói về vấn đề gì?”

“Tại sao ngươi lại xoá đi ký ức của cô bé kia?

Không phải hai ngươi rất thích nhau đấy sao?”

“Chuyện của ta và quyết định của ta không đến lượt ngươi chỉ giáo”

“Ngu ngốc. Ngươi làm như thế không thấy hối hận? Không thấy nuối tiếc đau lòng sao?”

Thiên Cường nuối tiếc, đau lòng chứ. Nhưng hắn nhất định phải làm.

Thiên Cường dằn xuống cảm xúc :

“Ta làm gì là chuyện của ta. Không cần ngươi phải quản”

“Ta nói cho ngươi nghe một bí mật. Linhsan chính là một Tiên cấp tiềm năng cơ thể. Tương lai là Thần đế đó”

Linh hồn tảng đá bắt đầu đánh ra ấn kí tin tức mọi chuyện liên quan tới Linhsan. Thiên Cường xem xong mà thổn thức trong lòng :

“Xem ra quyết định của ta là chính xác. Tương lai của ta với Linhsan chính là quá chênh lệch”

Thiên Cường nhìn linh hồn kia rồi nói :

“Chuyện này thì làm sao chứ?”

“Ngươi thử nghĩ xem. Nếu tương lai ngươi là phu quân của Thần đế không phải tốt lắm sao?

Ngươi có biết đó là điều bao người mơ ước không?”

Linh hồn tảng đá không phải là con người. Thế nên không thể hiểu hết cảm xúc của con người. Về chuyện tình cảm hắn càng không thể hiểu được.

Tình cảm Thiên Cường dành cho Linhsan nhiều thật. Cũng chính vì thế mà hắn muốn Linhsan hạnh phúc, chứ không muốn Linhsan phải khổ đau trong suốt phần đời còn lại khi không có hắn. Nếu mà chuyện đó xảy ra sẽ huỷ hoại tiền đồ, tương lai cả một đời người.

Thiên Cường cười lạnh đáp :

“Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta. Mọi chuyện ta tự có tính toán. Tính toán của ta, ngươi không thể hiểu”

“Tiểu tử chết tiệt. Xem ra ta không thể khuyên ngươi được nữa rồi”

Linh hồn tảng đá toan lặn xuống thức hải. Thiên Cường hét lớn :

“Khoan đã. Ta có chuyện cần hỏi”

“Chuyện gì nói mau?”

“Lúc chiều ta đã xoá ký ức của Linhsan. Lần đầu tiên ta làm chuyện này. Ta sợ có sai sót”

“Yên tâm. Không sao cả”

Nói rồi linh hồn tảng đá lặn xuống thức hải. Thiên Cường dẫu khó chịu cũng chỉ biết đành mặc kệ. Hắn tâm trạng hiện không tốt nên không tu luyện mà nghỉ ngơi.

Tối đó Thiên Cường trằn trọc cả đêm không ngủ được. Đầu hắn mênh man suy nghĩ bao điều. Hắn đau lòng thở dài…

Hắn tiếc nuối…

Hắn lại oán hận ông trời….

Cuối cùng Thiên Cường cũng tự động viên chính mình :

“Ít nhất ta đã được cảm nhận thế nào là được người khác yêu thích, quan tâm, lo lắng, chăm sóc….”

Hạnh phúc người khác dễ dàng có nhưng Thiên Cường thì không thể. Bởi cuộc sống hắn vốn không dễ dàng gì.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.