Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 2172 chữ

Lãnh địa Thăng Hòa, Tỉnh Lạc Việt của Đại Hoa Đế Quốc

Đứng tại nóc nhà cao ngất, Khải Minh, phải gọi cho đúng tên của hắn lúc này là Nguyễn Quốc Minh, nói chung thì đều có chữ “Minh” với cùng họ “Nguyễn”, nhìn xuống toàn bộ tòa thành. Chung quanh hắn có tường thành dày đặc. So với tường thành trong phim thì đúng là không bằng nhưng cũng đành chịu vì nó được xây hoàn toàn bằng thủ công. Trên tường thành có lá cờ vòng tròn vòng vàng, nền đỏ, viền xanh, biểu tưởng của Đế Quốc Lạc Việt, thứ ta từng đẩy lui đạo quân ma cà rồng hùng mạnh, xưng bá cả đại lục vào hai trăm năm trước. Bên ngoài tòa thành còn có mảng lớn ruộng lúa nước. Những người nông dân đang cưỡi trâu là đồng. Xa hơn nữa là rừng rậm, biển và núi non. Nói chung thì cũng khá nên thơ.

Lúc này, hắn đưa tay vuốt vuốt trán của mình. Bởi vì nơi đây có một loại rượu làm hắn choáng váng. Hắn muốn cố gắng hồi tưởng lại, mình tại sao lại ở chỗ này? Mà cái này, lại đến tột cùng là ở đâu?

Ký ức đoạn ngắn đứt gãy tại một đôi tinh xảo giày da cùng thẳng quần tây phía trên, Quốc Minh nhớ tới trước đó hắn đang ở trong một chiếc máy bay sắp rơi.

“Đúng, nhớ ra rồi. . . Mình đã chết trong tay nạn máy bay… Rồi mình được đưa tới thế giới này”

Trong trí nhớ, hắn đã chết, đã thấy cha mẹ mình khóc thương. Tuy nhiên, hắn hiện tại đang đứng tại một chỗ cao nhất của tòa thành. Trong ý nghĩ lúc này chỉ loáng thoáng nhớ kỹ một chuyện. Hắn đã được mới tham gia một cuộc chơi. Dường như là còn có hệ thống gì đó mà giờ chưa thấy.

Ngay tại hắn cố gắng hồi tưởng lại càng nhiều ký ức, đầu óc của hắn bên trong xuất hiện không thể đếm hết được tin tức. Nó làm đầu hắn như bong bóng được bơm căng hết cỡ.

Rèn đúc tri thức, luyện kim tri thức. . . Tất cả thành quả của nền văn mình hiện đại hiện lên. Trước mắt Quốc Minh phảng phất thấy được như thể hắn xuyên qua cả dòng chảy lịch sử của nhân loại.

Thêm vào đó, ký ức của tân lãnh của Nguyễn Quốc Minh cũng bắt đầu hòa hợp cùng linh hồn của Nguyễn Khải Minh.

"A!" – Quá trình này để hắn đầu đau muốn nứt, cái tên “lãnh chúa” theo bản năng ôm lấy đầu của mình. Thân thể lúc này khổ vặn vẹo giãy dụa. Thậm chí hắn bắt đầu điên cuồng nôn ra một trận. Dù vậy, hắn kiềm lại. Kiếp trước nhậu cỡ nào cũng còn chưa nôn. Kiếp này là lãnh chúa cao cao tại thượng càng không thể nôn.

"Cạch!"

Phía sau tên này, cửa sổ bị người từ bên trong đẩy ra. Một gã đàn ông mặc màu đen khôi giáp xuất hiện. Gã vươn tay ra, hoảng sợ gọi.

"Đại nhân! Đại nhân không nên nhảy a! Tuy rằng giặc Hoa đang xâm lăng nước ta lại còn ép chúng ta bất nghĩa nhưng vẫn chưa tới bước đừng cùng"

Cái khuôn mặt đáng sợ như hổ, vốn đủ làm quân thù phải bỏ chạy lúc này tưởng chừng sắp khóc theo đúng nghĩa đen. Lão vốn dĩ là võ tướng. Mấy chuyện nói năng vốn không phải sở trường mà cũng chả biết lời lão có làm vị chủ nhân trẻ trâu này suy nghĩ lại hay không.

Trong khi đó, Quốc Minh theo bản năng quay đầu lại, thấy được phía sau mình là một gã đàn ông mặt áo giáp. Sau đó, hắn cảm giác được chân mình tiếp xúc với không khí. Nói rõ hơn là sắp rơi.

Ngay làm tức, Minh vươn tay ra muốn kéo lại nhưng không bắt được gì, liền rơi xuống dưới trong nháy mắt. Gã thật rất muốn lớn tiếng với tên kia một câu: "Ta muốn nhảy hồi nào hả!? Nhìn ông mày giống muốn tự sát lắm sao!?"

Dù vậy, cũng chính cái tên kia đã kéo hắn lại rồi đem hắn vào trong phòng nghỉ ngơi. Thực ra thì tường thành cũng chỉ cao có gần trăm mét. Nếu may mắn thì có lẽ hắn cũng chỉ nằm bất động thôi. Dù vậy, ai lại muốn vừa xuyên không lại nằm liệt giường chứ.

Trong phòng thì đúng là không có gì để chê, kể cả với tiêu chuẩn thời hiện đại. Dù sao thì hắn là quân nhân chứ không phải công tử bột. Mà lúc này thì hắn đúng là khác khô cả cổ rồi.

"Ây." - Giật ra đôi môi khô khốc, Quốc Minh phát ra thanh âm khàn khàn, kinh động mọi người xung quanh.

"Ta đang ở chỗ quái nào đây?"

Minh cảm thấy trong cổ họng của mình sắp cháy rồi, hư nhược mở miệng hỏi.

Tên mặc áo giáp lên tiếng:

“Đại nhân, phòng mình mà ngài cũng không nhận ra sao?””

Lúc này thì ký ức của hắn về lãnh chúa Nguyễn Quốc Minh cũng xuất hiện. Cùng với đó là lịch sử của cái quốc gia mang tên Lạc Việt này.

Đời vua họ Hoàng Triệu thứ 10, vua Hoàng Triệu Thành Tông, húy Quốc Cường, là một vị vua ăn chơi dâm dật, bắt dân chúng phục dịch việc thổ mộc, ép thuế má nặng nề, làm trăm họ lầm than.

Trương Văn Nghiệp, một võ quan tài giỏi, được sự ủng hộ từ những quan lại có tâm với nước, đã lật đổ Triệu Thành Tông, lập nên triều đại của họ Trương

Nhân cơ hội đó, sau một năm chuẩn bị, với chiêu bài “Phù Hoàng kháng Trương”, Đoan Đệ, hoàng đế Đại Hoa nhanh chóng tung quân đánh bại người Bách Việt, truy lùng họ Trương, đẩy họ phải trốn sang Ai Lao. Không một con cháu nào của họ Hoàng được đưa lên ngai vàng mà chỉ có tỉnh Lạc Việt được thành lập.

Dù chính quyền trung ương sụp đổ nhưng thế lực của các lãnh chúa địa phương như hắn vẫn còn khá mạnh. Nếu hợp lực lại thì sẽ là con quái vật khổng lồ. Trong khi đó, tộc ma cà rồng ở phương Bắc vẫn là mối họa của Đại Hoa. Do vậy, quân giặc tiến hành chia lẽ, mua chuộc hay trừ khử để nhỏ từng cái gai trong mắt.

"Lãnh chúa đại nhân!" - Ngay lúc Quốc Minh đang suy nghĩ lung tung tung về lịch sử, một gã đàn ông tóc bạc trung niên mở miệng nói ra - "Không có cái gì là không qua được, ngài không thể phí hoài bản thân mình a."

"Đúng vậy a, đại nhân, mặc dù một năm chúng ta muốn giao nạp 1000 kim tệ thuế nặng, nhưng sự tình rồi sẽ có biện pháp giải quyết." – Một người khác nói.

Cái nói đó chủ yếu là an ủi chủ nhân này của họ thôi chứ thật lòng họ hết cách rồi. Đại Hoa tuy có nhiều thứ không bằng Lạc Việt ở giai đoạn hoàn kim nhưng người thì thì đúng là lúc nào họ cũng đông hơn.

Lúc này, ánh mắt của Quốc Minh đang nhìn họ với thái độ dò xét.

Hai người trung niên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút không biết làm sao. Họ cảm thấy dường như lãnh chúa của họ đã đổi khác, có thể nhìn thấu tâm can của họ.

Một bên mặc khôi giáp nam nhân ngược lại là mở miệng trước chỉ không phải là người có dáng vẻ thư sinh kia. Lúc này, hắn bi thống quỳ một gối xuống tại bên giường, mang theo tiếng khóc nức nở hô:

"Đại nhân! Tiểu nhân, Nguyễn Hùng Tài ta có tội với đại nhân. Thực sự quân Đại Hoa đã dồn chúng ta tới đường cùng rồi.” – Gã kia lên tiếng.

Lúc này, trung niên có dáng vẻ nho nhã cũng mở lời. Ký ức của cơ thể này cho biết hắn chính là lão Phúc. Lão chính là cô nhi được ông nội hắn thu nhận. Kể ra thì con người này đã quản lý nhà của dòng họ Nguyễn hơn chục năm nay.

"Đại nhân, cái quan trọng nhất là tình hình chỉ có thể kéo dài thêm mấy ngày nữa mà thôi. Bọn Đại Hoa vì muốn cũng cố quyền thống trị để hút máu dân ta mà sẽ giết sạch các thế lực địa phương. Cho dù có đưa đủ một ngàn lượng vàng cho chúng thì chúng cũng sẽ cứ liên tục đòi mà thôi.”

“Cả hai ngươi bình tĩnh lại đi. Chỉ còn ta còn một hơi thở, kẻ nào dám xâm phạm chỗ này, ta sẽ cho hắn sống không bằng chết” – Hắn đang định an ủi thì bụng hắn lại sôi lên làm bản thân cảm thấy vô cùng xấu hổ trước hai gã thuộc hạ này -"Khục! Ta hiện tại có chút đói bụng. Đem đồ ăn của ta lên trước cái đã?"

Khu vực Thăng Hòa vừa giáp biển lại vừa giáp núi, nằm ở tận cùng phía Nam ở Lạc Việt cũ. Dư ăn dư mặc thì không tới nhưng được cái là đủ ăn. Bản thân tầng lớp thống trị như hắn thì ăn uống cũng không tệ.

Quả nhiên, khi tên này hô đói bụng thì có người mang mâm cơm tới ăn. Bữa ăn cũng giống như khá nhiều mâm cơm của người Việt Nam ở thế giới kia. Nói chung là thịt cả đầy đủ. Từ khi Đại Hoa xâm lược, người chết đói đầy đường. Bữa ăn như vậy là giấc mơ của vô số người.

Một nữ tì mang đôi đũa tre lại cho hắn. Nàng cuối đầu lễ phép rồi hỏi hắn có cần gì không. Thấy không có gì, nàng lui ra để hắn dùng bữa thoải mái.

“Theo các ngươi nói, xung đột quân sự là với quân Đại Hoa đóng ở Lạc Việt là không thể tránh khỏi” – Vừa gấp một miếng cá vào miệng, Quốc Minh lên tiếng.

"Đại nhân, nếu nói không có cách nào khác thì cũng không hẳn. Tuy nhiên, quân Đại Hoa đột nhiên muốn nộp một ngàn lượng vàng. Bản thân lãnh thổ chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ. Nếu chúng ta không giao ra, chúng sẽ mượn cớ mà san phẳng toàn bộ vùng đất này. Quân ta anh dũng thiện chiến nhưng quân địch quá đông đảo. Chính chúng đã đánh tan quân chủ lực của triều đình đó. Dĩ nhiên, chúng ta có thể tăng thuế để đáp ứng nhu cầu vô hạn của chúng nhưng mà….” – Lão Phúc ngập ngừng nói.

“Lòng dân oán thán. Tới lúc đó chúng ta sẽ là người xấu là loại bán nước cầu vinh. Đại Hoa không cần làm gì mà vẫn để người Lạc Việt sát hại lẫn nhau” – Hắn lên tiếng.

Dựa theo những gì lão này nói tuy giai đoạn này giống thời thuộc Minh nhưng rõ ràng Đại Hoa giản xảo hơn nhà Minh hàng chục lần. Đây thực sự là một kẻ thù vô cùng đáng sợ.

Sau đó, tên Minh ngẩng đầu lên, muốn thư giãn một chút tâm tình. Dù sao thì có lo lắng thì cái đế quốc kia cũng không biến mất ngay được. Trên đỉnh đầu là một bức tranh nhìn khá giống tranh Đông Hồ ở thế giới cũ của hắn. Đó là cảnh một đám người cưỡi rồng phương Tây đang đánh với ma cà rồng.

"Bức tranh này thật sự rất tuyệt vời” – Hắn cảm thán. – “Nó vẻ giống như thật vậy”

"Đúng vậy, đại nhân. Đây là bức tranh cuộc kháng chiến chống Đế quốc Ma Cà Rồng lần thứ nhất. Tổ tiên ngày cũng có tham dự trận chiến này. Lúc đó quân đoàn rồng của Lạc Việt…”

- Chờ chút! – Bỗng nhiên ý thức được cái gì, Minh mở to hai mắt nhìn đình chỉ việc cười lại. Hắn sau đó nhìn về phía tên Phùng Tài hỏi. – Cái thế giới này. . . thật sự có rồng á!?"

- Đương nhiên. Còn có cả phù thủy nữa – Lão Phúc nhẹ gật đầu. – Nói về bọn rồng, trước đây, chúng ta cũng có mấy chục con. Tiếc là hiện tại phần lớn trong tay của người Đại Hoa. Một số thì sống trong những khu vực xa xôi hẻo lánh.

Nếu là nên văn minh trung cổ mình thường, hắn chế vài khẩu súng cũ là đủ quét sạch toàn bộ quân xâm lược nhưng không ngờ thế giới này lại có cả rồng.

Bạn đang đọc Lạc Việt Quật Khởi. sáng tác bởi tacgiathientai2020

Truyện Lạc Việt Quật Khởi. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.