Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu khó khăn

Tiểu thuyết gốc · 906 chữ

Vù vù vù........ Vù vù........

- tắt đèn đi. Để yên con ngủ. 5 phút nữa thôi.

Nằm ngủ nhưng cái cảm giác bị một thứ ánh sáng chói vào mặt làm tôi khó chịu.

- rồi.... Rồi tắt đèn đi con dậy đây được chưa?

Thế là tôi mở mắt và bật dậy ngay lập tức.

- ??? Đéo gì? Sao mình lại ở đây?

Ngồi ngẩn ngơ nhìn mọi thứ xung quanh mình, nơi tôi đang nằm là một khu vực sa mạc .không cây cối, không bóng dâm, Không gọn cỏ.

- mình đang ngủ mờ hay là bị mắc chứng hoang tưởng quá độ nhỉ ??

Tôi tự nói với bản thân mình. Cuối cùng tôi cũng đứng dậy để quan sát kĩ càng hơn, rộng, vô cùng rộng. Nhìn khắp nơi 4 phía chỉ là cát gió khiến tôi càng lúc càng khó tin.

- không thể tin tưởng. Thế éo nào mình lại ở đây? Mà khoan, có gì đó sai sai.

Đang đăm chiêu suy nghĩ về những thứ chước mặt mình. Bất giác tôi để ý đến một thứ, đó là tôi không có mặc quần áo. Hay nói đúng là trên người hiện tại của tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc rạch nát, chủ yếu là che chố kín mà thôi . Còn lại chẳng có gì cả .

- đéo mẹ. Quần áo của mình đâu???

Bất giác trong đầu tôi hiện ra cái hình ảnh bị người ngoài hành tinh bắt cóc, rồi bị khám nhiệm cơ thể. Cuối cùng là bị lột quần áo hắm hiếp rồi quẳng xuống đây

Xoạc...... Xoạc ....

Bất giác một âm thanh vang lên phía sau sau lưng tôi, ngay lập tức tôi quay mặt lại. Cuối cùng thứ tôi nhìn thấy là.... Chẳng có gì cả. Phải thứ lọt vào mắt tôi ngoài cát sỏi ra thì chẳng có gì cả. Nhưng mà cái thứ âm thanh xoạc xoạc vẫn cứ vang lên bên tai của tôi, nó làm tôi cảm thấy có chút tò mò.

Vù ........vù xoạc..... Xoạc

Bất ngờ từ trong lớp cát một sinh vật như vừa bước ra khỏi phim bom tấn xuất hiện chước mặt tôi.

Sinh vật đó cao bằng tôi, chiều dài chắc khoảng 4 m nếu tính thêm cái đuôi của nó. Lớp vẩy đen sần sùi như một bộ giáp bao bọc của một kị sĩ. 4 con mắt đỏ hoe, 2 to 2 nhỏ đang nhìn tôi.

Phía trước nó là hai chiếc càng dài như càng cua. Còn phần thân là 6 cái chân dài mảnh , phía sau nó là một cái đuôi dai đang cong lên, cùng với cái thứ trông như cái móc cá.

- Ô mẹ ơi. Cái gì vậy?

Tất nhiên là tôi biết nó là gì, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào tin được cái thứ được chước mặt mình.

Bất ngờ con bọ cạp bắt đầu đưa chiếc càng của nó lao về phía tôi. Tất nhiên là tôi sẽ không đứng đấy để nó được ý mà vắt chân lên cổ mà chạy như chó đuổi.

- aaaaaa ........đ m cái đéo gì vậy? Sao mà ở đây lại có con bọ cạp to chà bá thế này? Sao người ta không bắt nó về nghiên cứu, bảo tồn vào ngâm rượu nó? Mà để nó thong dong vậy??

Chạy thộc mạng, nhưng cái mồm của tôi chẳng chịu yên lặng mà chửi thề.

Cảm giác chạy như chưa bao giờ được chạy của tôi cũng chỉ khiến khoảnh khắc tôi vào nó cách nhau một chút mà thôi. Bây giờ tôi mới biết là mình chạy nhanh thiệt .

- đ m sao nó bám dai vậy??

Tôi với con bọ cạp đã chạy suốt 1 tiếng , tôi thật không ngờ nó lại bám dai vậy . Cộng một việc mà tôi cũng chẳng tin được là mình lại có thể chạy tới mức này . Nếu mà chước kia được 10 phút là tôi đã lè cả lưỡi ra mà thở như chó rồi .

Chạy ,chạy và chạy . Lúc này tôi thật sự không biết được bản thân mình đã chạy bao lâu rồi, 1 tiếng hay Là 2 tiếng . Hiện tại bây giờ tôi đã cảm nhận được cái cảm giác chân mình sắp bỏ chủ của nó mà thăng thiên .

- hộc.... Hộc . Thôi song rồi, mình sắp được gặp cụ tổ rồi.

Bất ngờ hiện ra chước mặt tôi là một khu vực khác biệt với khu vực sung quanh. Cụ thể là là nó một con đường đã bao bọc trong cát vào một tia sáng xanh mờ ảo đang bao phủ nó.

Không ngần ngại tôi chạy tới đó. Thật ngạc nhiên khi mà cái con bọ cạp chết tiệt đó lại không đuổi theo tôi nữa. Tôi gục ngã xuống, cố gắng hít lấy hít để cái không khí xung quanh mình, cảm giác như tôi vừa lấy lại được cuộc sống của mình, mà hình như là đúng như vậy.

Nằm nghỉ đến lúc cảm thấy đã có thể đứng dậy, tôi từ từ đứng lên. Cảm giác đau nhức từ bắp chân chạy tới não của tôi khiến tôi có chút run rẩy như thể sẽ ngã xuống.

- không biết đi từ đây tới kia sẽ là thứ gì nhỉ?

Tôi nhìn khung cảnh trống rỗng chước mặt mà chẳng biết làm gì ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.

Bạn đang đọc Hành trình phiêu lưu sáng tác bởi nóinhiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nóinhiều
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.