Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần gặp lại hắn đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1203 chữ

“Khá lắm” lại là giọng nói trầm thấp của Vĩnh Khang vang lên

Khải Huyền không nhìn hắn, lui về lại vị trí của mình. Những đứa trẻ đang quan sát nảy giờ đồng loạt mạnh mẽ đưa mắt nhìn cô như muốn tìm tòi một cái gì đó nhưng thật sự nhìn không ra. Có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có tức giận xong cũng có ganh tị, hết thấy các hỉ-nộ-ái-ố đều tràn ngập trong những đôi mắt ngây thơ kia, thế nhưng xong cũng lấy làm an phận, biết điều mà giả vờ nhưng đó là điều đương nhiên mà bọn họ phải làm được, không có gì là quá phi thường.

Vĩnh Khang lại một lần nữa hài long vì có sự chuyển biến trong thái độ của bọn nhỏ, có lẽ thật sự sẽ dạy dỗ được chúng bởi vì khi nãy hắn tức giận đến mức có ý định sẽ diệt gọn hết tất cả những mầm móng được cho là tai hoạ từ khi còn trong trứng nước nhưng do kết quả mà Khải Huyền vừa mới ghi được đã khiến hắn có chút kiên nhẫn hơn với bọn chúng.

Đợi đến khi tất cả mọi người ổn định lại vị trí của mình thì cậu thanh niên mặt lãnh mới từ từ thong thả bước lên chỗ kia, bước chân liên tục kéo những khoảng cách ổn định, dáng người cao, sống lưng thẳng tắp cũng khiến người ta nhìn vào hít thở không thông. Khải Huyền cũng đặc biệt chú ý đến mọi nhất cử nhất động của cậu thanh niên mặt lãnh, người luôn khiến cô bị ấn tượng đã không dưới ba lần

Trước sự tập trung cao độ của mọi người, cậu con trai không chút tỏ ra nao núng, cậu không đưa mắt nhìn những thứ la liệt trên bàn kia mà lại quét mắt thẳng tắp vào từng người một, hướng nhìn đầu tiên từ phía bọn Vĩnh Khang lướt qua Khải Huyền, cậu thanh niên mặt sẹo, Dương Hiểu Linh rồi đến Uyển Nhi là người cuối cùng, cái nhìn kéo dài không quá ba giây làm mọi người chưa kịp tiêu thụ được ý nghĩa của cái nhìn đó thì bên tai chỉ nghe những tiếng “răng rắc” vang lên, bàn tay cậu như múa cùng với súng, nếu chỉ dùng hai từ để diễn tả được hình ảnh đó thì sẽ gọi là “điệu nghệ”.

Một loạt các động tác nhanh, gọn, chuẩn, chắc nhấp nháy theo từng con số trên mặt đồng hồ khiến người ta không khỏi toát mồ hôi… Hai mươi bốn, hai mươi lăm, … hai mươi tám, hai mươi chín liền nghe thấy một tiếng “kịch” nặng nề vang lên, cậu ấy vừa tròn thời gian lắp xong khẩu súng. Có tiếng thở phào cũng có tiếng hít khí lạnh không ngừng truyền đến bên tai nhưng cậu vẫn lãnh mặt không chút cảm xúc nhìn về kết quả được hiển thị trên đồng hồ. Phải, đây gọi là kỷ lục nhưng thì sao chứ? Cũng chỉ là con số, đâu có gì đáng để nhắc đến, người con trai tao nhã nhấc tay cho vào túi rồi quay người lại mạnh mẽ cất bước về chỗ của mình.

Không khí lại một lần nửa rơi vào khoảng không im lặng. Giọng nói lẫm liệt của Vĩnh Khang lại một lần nặng nề cất lên

“Rất tốt, hôm nay tất cả đều vượt qua thử thách ...” chưa kịp vội vui mừng thì lại nghe tiếp một giọng nói giống như âm thanh cách xa trăm sông nghìn núi vọng về, từ từ truyền đến tai đám trẻ

“Nhưng …” ngừng một giây lại lẫm lẫm liệt liệt nói “Cuộc chơi nào cũng có thắng bại, và phần thưởng cho người dành chiến thắng ngày hôm nay…” nói rồi hắn từ bao giờ trong tay xuất hiện một khẩu súng lục nặng kịt vung về hướng người chiến thắng ngày hôm nay

“Chỉ cần bắn ba phát đạn trúng là được” giọng nói như ma quỷ không ngừng vờn quanh tai bọn trẻ, cậu con trai mặt sẹo không rét mà run ngước nhìn Vĩnh Khang, cái nhìn đầy thâm thuý như muốn nói

“Chẳng khác nào muốn mạng tôi” không có sự đáp trả, tự cười khinh bỉ bản thân mình ngây thơ rồi, cũng không có ý định cầu cứu ai khác, cậu bặm chặt môi không thương tiếc khiến nó như muốn bật máu rồi cuối đầu không nói một lời gì nữa. Khải Huyền có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt cậu đầy tơ máu khi nhìn lấy thứ đen ngòm đang cầm trong tay cậu thanh niên mặt lãnh, ánh mắt chất chứa sự thù địch không hề có ý che đậy nhưng rất nhanh liền như không có chuyện gì xảy ra.

Vĩnh Khang vẫn duy trì tư thế cũ, hắn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cao, hai chân bắt chéo vào nhau, thu hết tất cả những biểu hiện kia nhưng không có ý để chúng vào trong mắt, im lặng quan sát biểu hiện của cậu thanh niên mặt lãnh, mặt có chút hài lòng vì nó vẫn cứ lạnh băng như thế, không lấy một tia thương tiếc khi nhìn cậu mặt sẹo.

Vừa nhìn thấy một tia hài lòng trên khoé mắt của Vĩnh Khang, tuy rất khó để nhận ra được nhưng mà cậu tin mình thật sự là nhìn ra được, tay thiết nắm chặt hơn khối sắt đen ngòm trong tay, cậu có thể cảm nhận được sức nặng nơi đó, không phải nơi bàn tay mà là nơi trái tim mình đang kêu gào ầm ĩ, nếu có thể cậu thật hy vọng mũi súng này cậu sẽ không chĩa vào người con trai mặt sẹo mà là …. Thu lại suy nghĩ vớ vẩn của mình cậu nhẹ nhàng vươn tay thẳng tắp về hướng người con trai, không hề có sự báo trước liền nghe thấy đồng loạt ba tiếng vang lớn “ Pằng, pằng, pằng” trên bả vai trái, vai phải và đùi trái máu lập tức ồ ạt tuôn ra, chỉ nghe một tiếng kêu lớn sau đó “ Aaaaa” người kia quả thật là chịu không nổi cùng một lúc ba phát súng vào thân thể mình, không giấu được sự đau đớn liền kêu la thất thanh đồng thời phóng ánh mắt cuồng nộ về phía người vừa mới nả súng vào người mình, có sự tàn nhẫn, có sự tuyệt vọng, một không khí chết chóc bỗng bao trùm lấy thân thể đang yếu ớt của người đó. Nén cơn đau, không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, cậu bò đến nơi góc tường gần nhất để có thể dựa vào, cố gắng cởi chiếc áo bị nhuộm máu loang lổ “rẹt” mảnh vải bị xé ra làm đôi, trên trán bây giờ đã đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn không ngừng túa ra từng đợt chạy dọc xuống cổ rồi thấm đến vai, những cơn đau rát không ngừng ám ảnh cậu bé ....

Bạn đang đọc Là Anh Sẽ Không Là Ai sáng tác bởi Cẩuca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacduongbang
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.