Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2033 chữ

Khuôn mặt kia của Đới Dự, không chút khoa trương mà nói, toàn Nhà máy cơ khí Tân Giang này, thậm chí toàn tỉnh thành cũng chọn không ra người thứ 2 được như vậy.

Chỉ tiếc là tên này bị người nhà họ Đới chiều đến càng lớn càng lệch lạc, cả ngày chỉ biết dẫn theo đám choai choai mười mấy hai mươi tuổi thất nghiệp lang thang khắp các nơi trong nhà máy thôi.

Nói cho cùng bọn chúng cũng chỉ là cả ngày ăn nhậu chơi bời, đông nhai tây hỏi chứ cũng không làm gì chuyện khác người. Nhưng ở cái niên đại mà mỗi người đều phải gian khổ phấn đấu này, nếu anh không cố gắng lao động làm việc, không phụng hiến tinh thần, vậy thì chính là những kẻ khác người nhất rồi!

Nghe vậy, Từ Văn Văn bĩu môi: “Hứ, mẹ cứ chờ mà coi, anh ấy và Tô Tiểu Uyển kia chắc chắn không lâu dài được đâu!”

“Người ta có thế nào cũng chẳng quan hệ gì với chúng ta hết. Với cả, mẹ thấy thằng hai nhà bên thật sự để bụng con bé Tô Tiểu Uyển kia lắm, hơn nữa Tô Tiểu Uyển còn là sinh viên cơ mà!” Thím Từ cố ý nhấn giọng thật mạnh ở hai chữ sinh viên.

Từ Văn Văn thành tích không tốt, tốt nghiệp cấp hai xong cũng không thi cấp ba, đến giờ vẫn luôn ở nhà chờ trong nhà máy phân phối công tác.

Thấy thím Từ cố ý dùng thân phận sinh viên kích thích mình, cô cao giọng phản bác: “Sinh viên thì làm sao? Còn không phải là ăn trong chén lại nhìn trong nồi à? Cô ta được đi học đại học cũng là dựa vào anh Đới Dự cung phụng đó thôi! Cũng đã đính hôn rồi, vậy mà trên đường còn cùng gã khác lôi lôi kéo kéo! Cái thứ gì…”

Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam có chút quen tai: “Chậc, con bé này, sao lại nói xấu sau lưng người khác vậy hả? Tô Tiểu Uyển nhà người ta có chỗ nào đắc tội mày à?”

Hai mẹ con nhà họ sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại.

Chỉ thấy ngoài cửa viện, có hai người đang đứng đó, một là Phương Kiều tay xách một thùng rượu không, người còn lại là đối tượng mà hai mẹ con bà đang nhắc đến - Đới Dự.

Người vừa mới lên tiếng chính là Phương Kiều.

Từ Văn Văn vừa thấy Đới Dự, mặt đã nhanh chóng nóng lên, đỏ bừng, tưởng như sắp bốc hơi luôn vậy, tay chân luống cuống đứng ở bên trong cửa viện.

Thím Từ thấy bộ dạng không biết cố gắng này của con gái mình thì trong lòng cứng lên.

Tuy rằng bà cũng không tin mấy lời con gái mình nói, nhưng cũng không thể để nó vác cái danh ba hoa trên lưng được.

Hơn nữa, đừng nhìn Đới Dự lúc nào cũng mặt nở nụ cười mà nhầm, lúc trước thiếu chút nữa cậu ta còn đánh chết người rồi đó.

Cậu ta lại quan tâm Tô Tiểu Uyển như vậy, vạn nhất dưới sự tức giận lấy con gái nhà bà ra trút giận thì đúng là tai bay vạ gió.

Thím Từ đem việc trong tay để xuống trên mặt đất, chống nạnh cãi lại: “Con bé nhà thím chưa bao giờ nói dối, nó nói nhìn thấy thì chắc chắn là nhìn thấy! Con gái à, con nói với Đới Dự đi, con thấy Tô Tiểu Uyển ở đâu, đang đi cùng với ai?”

Từ Văn Văn liếc khuốn mặt cười như không cười của Đới Dự một cái, hoàn toàn không còn thấy có dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như lúc nãy ở trước mặt mẹ mình đâu nữa.

Cô si ngốc mà nhìn chằm chằm Đới Dự hồi lâu, đến khi bị Thím Từ nhéo một cái ở thịt mềm bên hông mới ngập ngừng nói: “Cuối tuần trước, ở Tỉnh Đại, đối diện nhà sách Tân Hoa, em thấy cô ấy khoác tay Triệu Học Quân đi ra ngoài…”

Sợ Đới Dự không tin, cô còn nói thêm: “Cô ấy mang một cái đầm đỏ hoa trắng và một đôi giày xăng đan cao gót màu trắng.”

Phương Kiều liếc nhìn sắc mặt Đới Dự, trong lòng có chút không yên.

Cái đầm hoa màu đỏ kia là cậu ta cùng Đới Dự đi cao ốc bách hóa mua…

Tuần trước vừa đưa tới Tỉnh Đại cho Tô Tiểu Uyển xong.

Thím Từ tinh mắt, vừa thấy sắc mặt Phương Kiều thay đổi là đã đoán ra những lời con gái bà nói có tám chín phần mười là thật sự rồi.

Tuy rằng bà không thích con gái mình tiếp xúc cùng Đới Dự nhiều, nhưng dù sao Đới Dự cũng là đứa bé bà nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng không đành lòng thấy Đới Dự xấu hổ.

Thím Từ vội nói bù vào: “Cũng có thể là con bé này nhìn lầm rồi, quay đầu lại cháu đi xác nhận lại với Tô Tiểu Uyển một chút, đừng chỉ nghe lời nói từ một phía của Văn Văn nhà thím.”

Thấy Đới Dự cười gật đầu đáp ứng rồi, thím Từ trong lòng mới thở phào được một hơi.

Bà nhanh chóng khóa cửa viện, đẩy đứa con gái gây hoạ nhà mình về phòng.

*

Phương Kiều trong lòng thầm mắng xui xẻo, vừa định giúp cậu em vợ giám đốc nhà máy giật dây bắc cầu làm ăn thì lại nghe nói có thể là con trai của giám đốc nhà máy đang dụ dỗ vị hôn thê của Đới Dự.

Vụ mua bán này tám thành là không xong rồi…

Phương Kiều hắng giọng, thử nói: “Nếu không thì mình bỏ luôn chuyện Trần Bân đi?”

“Làm sao?”

“Lỡ như cháu trai hắn thật sự cùng Tô Tiểu Uyển…” Phần sau khó mà mở miệng nói hết.

“Không có việc gì, tao tin tưởng Tiểu Uyển. Hơn nữa Trần Bân là Trần Bân, Triệu Học Quân là Triệu Học Quân, không thể chậm trễ chuyện kiếm tiền được. Mày nhớ nâng giá lên theo lời tao, đừng để cho tên họ Trần đó ép giá là được.”

Phương Kiều trong lòng thầm hô anh Đới trâu bò.

Tiền bạc của anh Đới của cậu ta mấy năm nay đều tiêu hết lên trên người Tô Tiểu Uyển cả.

Đổi lại mà là cậu ta gặp phải loại chuyện này, có thể cứ thế hộc máu chết tươi không chừng.

Lại nhìn anh Đới của cậu ta đi!

Đây mới là người làm đại sự này!

Đới Dự đối với chuyện Tô Tiểu Uyển trèo cành cao, ăn máng khác mà nói, một chút cũng không hề kinh ngạc.

Bởi vì ở trong sách, tác giả chính là viết như vậy đó!

Là sinh viên trường Công nghiệp Quân sự, Đới Dự cực kỳ thích xem một ít tiểu thuyết đề tài quân chính.

Nơi hiện tại anh đang xuyên vào, chính là thế giới bên trong tiểu thuyết dài kỳ《Quan Đồ Bình Bộ Thanh Vân》.

Nam chính Triệu Học Quân bởi vì đời trước trải qua một hồi biến động chính trị mà cửa nát nhà tan. Gặp được cơ duyên, trọng sinh về chính mình thời niên thiếu, lợi dụng những hiểu biết đối với tương lai, tiến vào quan trường. Chẳng những thay đổi vận mệnh người một nhà, còn từ đây một bước lên mây, thăng quan tiến chức.

Là một cuốn tiểu thuyết sảng văn, vậy nên ngoại trừ nữ chính, tác giả đương nhiên sẽ sắp xếp cho nam chính thêm rất nhiều hồng nhan tri kỷ rồi!

Tô Tiểu Uyển chính là người si tình nhất trong số đó!

Thân thế thê thảm, hôn nhân bất hạnh, xinh đẹp lại giỏi giang, điển hình của mỹ cường thảm!

Lúc anh đọc tiểu thuyết, còn ở khu bình luận like dạo mấy cái comment kêu thằng chồng Tô Tiểu Uyển chết nhanh chết lẹ đi nữa chứ…

Bởi vì bình luận này lượt like thật sự quá cao, tác giả đại đại còn tự mình vào comment đáp lại luôn ——

“Nhanh thôi! Đi bán muối giờ đấy!”

Đới Dự còn chưa xem xong nội dung phần tiếp theo đã xuyên sách luôn rồi: “…”

Phương Kiều vốn là người thô kệch, vô tâm vô tư. Nếu tự thân Đới Dự còn không thèm để ý đến chuyện của Tô Tiểu Uyển thì cậu ta lại càng lười quan tâm.

Sau khi hội hợp với Tiền Nhị Hổ, trước tiên ba người xách theo thùng rượu đi qua nhà ăn Số 1 của nhà máy cơ khí đã.

Ở tường phía tây tường của nhà ăn Số 1, phía trước hai cái vòi nước đã đứng không ít người.

Từ xa xa mà đã có thể trông thấy những người này xách theo nào là phích nước nóng, ấm nước, thùng rượu, đủ các loại chai lọ, có trật tự mà đứng xếp hàng rồi.

Nói lên hai cái vòi nước này của nhà máy cơ khí Tân Giang, quả thật là làm cho người bên ngoài hâm mộ đến đôi mắt đều muốn phát xanh luôn ấy chứ.

Vòi nước màu bạc mở, chảy ra chính là bia!

Vòi nước màu vàng mở, chảy ra chính là nước ngọt có ga vị quýt!

Đây cũng là quyền lợi đặc biệt mà chỉ những nhà máy có quy mô lớn trên mười ngàn người mới có.

Năm 1956, trong nhà máy tự khởi công xây dựng thêm một nhà máy nước có ga, chỉ cung ứng cho công nhân viên chức trong nhà máy cơ khí thôi, rất được sự hoan nghênh của mọi người trong nhà máy.

Giám đốc của nhà máy nước có ga rất không yên lòng với thực trạng lúc bấy giờ, năm 1958 ông đã đề xuất mở thêm dây chuyền sản xuất bia, chi số tiền lớn mời kỹ sư chưng cất rượu từ Liên Xô về, bắt đầu tự sản xuất bia.

Cũng từ đó, hai cái vòi nước này liền xuất hiện ở bên ngoài nhà ăn Số 1, khiến cho nhà ăn Số 1 mỗi ngày đều rộn ràng giống như ăn tết!

Mắt nhìn người xếp hàng càng ngày càng nhiều, hơn nữa vẫn còn có người lục tục chạy tới, Phương Kiều đẩy Tiền Nhị Hổ một phen, thúc giục: “Nhị Hổ, mày nhanh cái chân coi, chạy qua trước dành chỗ đi.”

“Được!” Miệng Nhị Hổ còn đang đáp lời, người đã chạy ra xa vài mét.

Cái tên Tiền Nhị Hổ vừa nghe qua đã thấy thô tráng, tục tằng, nhưng bản thân Nhị Hổ lại có thân hình rất mảnh khảnh, người cao chân dài, hình ảnh cậu chạy ra xa trông chẳng khác gì cây lao bị ném ra cả.

Đới Dự: “…”

Này mẹ nó là mầm non cho chức vô địch Thế vận hội môn điền kinh chứ không đùa đâu!

Nhị Hổ - tuyển thủ hạt giống của Thế vận hội Olympic, cực kỳ cố gắng, nên khi bọn Đới Dự lững thững đến đứng chỗ đội ngũ xếp hàng lấy bia thì sau lưng Nhị Hổ đã xếp thành một con rồng dài.

Trước hàng người có một thằng nhỏ chừng 15 - 16 tuổi đang đứng tay không. Thừa dịp nhân viên quản lý của nhà máy nước có ga phân tâm, cậu ta nhanh chóng cong lưng, quay đầu, há miệng rồi mở vòi nước, động tác liền mạch lưu loát.

Chờ tới khi nhân viên quản lý chú ý tới thì cậu ta đã dùng miệng hứng lấy bia, ừng ực ừng ực mà uống mấy ngụm to rồi.

“Đi nhanh đi nhanh, mấy thằng nhóc con miệng còn hôi sữa chúng mày, uống bia làm gì!” Nhân viên quản lý vỗ lưng cậu ta một cái, đẩy người ra ngoài.

Bạn đang đọc Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60 của Lộc Tử Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi likkun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.