Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Ma trở lại

Tiểu thuyết gốc · 10147 chữ

Đông Thánh Viện và giải đấu mùa Xuân chính thức diễn ra với trận đấu đầu tiên giữa học viên Cư Lãng và học viên Nhất Thắng. Tưởng chừng kết quả sẽ quá rõ ràng với chiến thắng sẽ thuộc về Cư Lãng nhưng không ngờ rằng Nhất Thắng, kẻ xưa nay mang danh “Phế vật hồn lực” lại che giấu thực lực, bất ngờ thể hiện sức mạnh, đánh bại một học viên tài năng như Cư Lãng trước sự ngỡ ngàng của bao nhiều người đang chứng kiến. Từ đây, cái danh “Phế vật hồn lực” đó chắc chắn sẽ dần bị quên lãng.

Chỉ sau một trận đầu, sân đấu của học viện đã thành một đống đổ nát đến thê thảm không còn từ gì để mô tả. Trong lúc đội sửa chữa tiến hành công việc của mình, có lẽ phải mất nửa giờ sau các trận đấu tiếp theo mới có thể diễn ra được. Trên khán đài, mọi người bắt đầu bàn tán về trận đấu vừa rồi như một tâm điểm. Đến cả các lão sư học viện, họ cũng không thể tin được đây là kết quả của trận đấu đó.

Minh Chấn: “Đánh bại được Viêm Cư Lãng hoàn toàn như thế, xem ra thực lực của học viên Nhất Thắng có thể được xếp ngang hàng với đám thiên tài Đại Thắng luôn rồi đấy.”

Ngô Đình: “Lúc này mới thấy ngài Yên Đinh Vương kia thật biết có con. Một mình tiểu thư Ngọc Khiết kia đã được xem là thiên tài trong các thiên tài rồi, giờ có thêm đứa con được nhận nuôi là Nhất Thắng này nữa chứ.”

Minh Chấn: “Phải như vậy thì Yên gia mới xứng đáng là gia tộc trụ cột chính của Đế Quốc Thánh Thành chúng ta chứ.”

Shin: “Vậy là có thêm một đề cử về người sẽ vô địch giải đấu lần này nữa rồi sao ?”

Trần Khả: “Ha... Thật là một giải đấu rất đáng để mong đợi.”

Trạm xá Đông Thánh Viện, Nhất Thắng chỉ bị kiệt sức nên được đưa tới nghỉ ngơi trong một căn phòng hồi sức sau trận đấu. Còn về Cư Lãng thì chẳng những vừa bị kiệt sức mà còn vừa phải trải qua những cơn đau nhức, cơ thể ửng lên đầy vết bầm tím do việc sử dụng khai môn Hóa Hình Lang Quyền tới tận sáu cổng một lúc. Lúc này Cư Lãng nằm trên giường bệnh quằn quại, người làm của Lôi gia bên cạnh chăm sóc, Thánh Hỷ từ ngoài bước vào thăm.

Cư Lãng: “A... a... a... A!!!”

Thánh Hỷ lắc đầu: “Chắc cũng phải tròn một năm rồi mình mới thấy lại cảnh Cư Lãng thê thảm thế này sau khi mở lục môn. Haizzz... Nếu giống hệt với lần trước thì cậu sẽ lại phải chịu khổ thế này tận một tuần đấy, Cư Lãng à.”

Ở một tình trạng tốt và đang rất thảnh thơi hơn nhiều so với đối thủ của mình lúc này, Nhất Thắng hoàn toàn có thể ngồi dậy bình thường, vừa ăn vừa đọc sách trông vô cùng biết cách để hưởng hưởng thụ.

Nhất Thắng: “Mệt nhừ cả người, ha... Nếu mà lúc này được nằm dài trên bàn học như mọi ngày thì thật đã làm sao. Mà thôi, như vậy chắc cũng được rồi.”

Âm thanh của tiếng mở cửa, Đinh Lan và Ngọc Khiết đến thăm Nhất Thắng, vào theo họ còn có hai vị trưởng lão của Yên gia đi cùng. Dĩ nhiên là mục đích của hai vị trưởng lão Yên gia này hẳn là không phải thăm nom gì, mà đúng hơn là muốn dò xét tình hình của Nhất Thắng. Vừa vào, hai vị trưởng lão ấy đã bắt đầu luyên thuyên, nhằm vứt bỏ vài điều trong quá khứ.

Một vị trưởng lão lên tiếng: “Vậy là ngươi thường ngày ở Đông Thánh học viên này chỉ có nằm dài trên bàn lúc học thôi sao ? Thảo nào lại khiến người ta nghĩ ngươi chẳng tiếp thu được gì, bị gọi là phế vật.”

Vị trưởng lão còn lại: “Đúng, ngươi nên thay đổi biểu hiện ấy đi. Dù từ trận đấu này ngươi đã chứng minh trước nhiều người bằng chiến thắng áp đảo đó, nhưng miệng người thì khó lường lắm.”

Quay mặt đi, Nhất Thắng lầm bầm: “Gì vậy trời, rõ ràng cái danh phế vật là do mấy người các lão gia gia đây đồn ra với thiên hạ mà. Giờ lại có vẻ như đang đổ bỏ vậy, đúng là trưởng lão, khôn hết phần hậu bối bọn này luôn.”

Cũng cùng thái độ với Nhất Thắng, Ngọc Khiết nhìn hai vị trưởng lão mà lắc đầu thất vọng rồi lập tức mặc kệ mọi thứ, chạy đến ngồi bên cạnh Nhất Thắng. Một điều mà gần như cả thiên hạ trong Thánh Hồn Đại Lục này luôn ao ước đó là được Ngọc Khiết quan tâm chăm sóc vậy mà chẳng được, chỉ có duy nhất một người là tốt số là Nhất Thắng là hưởng lấy điều đó.

Xem kỹ từng vết thương trên mặt Nhất Thắng, Ngọc Khiết: “A... Có nhiều chỗ bị bầm quá. Nhất Thắng, anh có đau không vậy ?”

Trước đôi mắt tròn xoe long lanh của Ngọc Khiết đang ngẩng đầu lên nhìn mình và giọng nói hỏi thăm nhỏ nhẹ đầy sự quan tâm, Nhất Thắng vẫn biết thế nào là cảm giác ngại ngùng, im lặng quay mặt né sang hướng khác.

Vị trưởng lão: “Ngọc Khiết, dù là người trong nhà nhưng con vẫn phải giữ ý tứ của một cô gái chứ. Đừng có để mặt mình sát Nhất Thắng như vậy.”

Vị trưởng lão còn lại gật đầu: “Dù từ đây Nhất Thắng là thiên tài trong mắt nhiều người rồi, nhưng cậu ta mãi vẫn chẳng xứng với con đâu Ngọc Khiết. Đường đường là đại tiểu thư kế thừa gia tộc trong tương lai, quen một người có vị thế sẽ tốt cho con hơn.”

Đinh Lan lên tiếng: “Nào, chuyện tình cảm của Ngọc Khiết là do bản thân con bé quyết định. Không nói đến cha mẹ của Ngọc Khiết thì các vị đây dù là trưởng lão hay có là đại trưởng lão Yên gia cũng chẳng bao giờ có quyền can dự vào. Ta đến đây thăm Nhất Thắng, chuyện nào khác thì đừng nên nhắc tới.”

Hại vị trưởng lão: “Chấp sự Đinh Lan, cô lại !”

Đinh Lan: “Hai vị trưởng lão, sao nào ?”

Tình hình giữa Yên Đinh Lan với hai vị trưởng lão kia bắt đầu căng thẳng thì đúng lúc này cánh cửa phòng lại mở ra, Minh Thiện và mẹ của mình là Y Vương Nữ Dương Ái Tuyết cũng đi vào thăm Nhất Thắng.

Ái Tuyết: “Hể... Sao ở đây lại náo nhiệt vậy ?”

Đinh Lan: “Là gia chủ Yên gia đây sao ? Thật quý khi ngài đến thăm Nhất Thắng.”

Ái Tuyết: “Chỉ một phần thôi, ta đến là để nhờ vả cậu nhóc này chút việc thì đúng hơn. Chắc mọi người cũng biết bệnh tình của phụ thân công chúa Y Viễn, vị đại tướng trấn quốc bị trúng độc của linh thú Bạch Xà. Tuy là ta giải độc nói là sẽ cầm cự được sự sống cho ông ấy ba năm nhưng con Bạch Xà có vẻ tu vi của nó quá cao nên hiện tại độc tố đã bắt đầu tái phát trở lại, trong cơn đau đớn tận cùng thì theo suy đoán của ta có lẽ còn chưa tới hai ngày nữa là sẽ nhận tin báo đáng tiếc về ông ấy. Y Viễn đã khóc lóc cầu xin ta rất nhiều, ta rất xót nhưng lực bất đồng tâm.”

Ngọc Khiết: “Thì ra Y Viễn vắng mặt mấy ngày nay là do cậu ấy phải lo lắng, chăm sóc cho phụ thân mình. Y Viễn mọi ngày luôn mỉm cười vui vẻ vậy mà, thật không ngờ lại tội nghiệp như vậy.”

Đinh Lan: “Vậy theo lời ngài nói thì chẳng lẽ Nhất Thắng có khả năng trị khỏi cho đại tướng sao ?”

Gật đầu, Ái Tuyết: “Có khả năng, tuy rất nhỏ vẫn phải thử.”

Hai vị trưởng lão kinh ngạc: “Độc Bạch Xà linh thú, là kịch độc đến cả toàn thể y sư tài giỏi nhất Đại Lục cũng bó tay chịu thua. Vậy mà tên Nhất Thắng này có thể trị được ? Y Vương Nữ, cô không đùa đấy chứ ?”

Ái Tuyết: “Mạng người, các ngươi nghĩ ta sẽ đem ra đùa sao ? Với Y Vương Nữ ta, nhìn thứ gì cũng có thể sai, nhưng đã nhìn ra thuốc chữa bệnh cứu người thì chẳng bao giờ sai. Lôi nguyên tố của cậu nhóc Nhất Thắng này là Lôi từ, thứ sức mạnh cho phép khống chế vạn vật mà nó đi qua, có thể dùng để đưa độc Bạch Xà ra khỏi cơ thể người trúng độc hoàn toàn.”

Minh Thiện ngạc nhiên, suy nghĩ: “HaLynh trước đây đã từng nói với mình nghe về Lôi từ rồi. Đúng là vạn vật công bằng, sức mạnh đó có thể luân chuyển thời không và xé toạc trời đất như thế dĩ nhiên dù có vạn người sở hữu thì lượng hồn lực có trong cơ thể để dùng cũng sẽ trở nên rất ít ỏi.”

Tình hình lúc này rất cấp bách, Ái Tuyết không muốn nói nhiều với những người kia nữa mà liền tiến thẳng đến chỗ của Nhất Thắng để nhờ sự giúp đỡ.

Ái Tuyết: “Tuy tỉ lệ thành công là không cao nhưng ta thật sự hy vọng rằng cậu có thể cùng với ta đến nhà vị đại tướng trấn quốc ấy một chuyến không ? Dù sao ta cũng biết Y Viễn là bạn gái của cậu mà.”

Ngọc Khiết: “Y Viễn không phải bạn gái Nhất Thắng đâu !”

Ái Tuyết: “Vậy sao ? Nhưng dù gì cũng có vẻ là bạn rất thân, ta hy vọng...”

Chưa để Ái Tuyết nói hết câu, Nhất Thắng đã đóng quyển sách mình đang đọc lại, quay người sang hướng khác như đang tìm gì đó, còn tay thì xua xua lên liên tục.

Nhất Thắng: “Nếu là độc Bạch Xà thì hậu bối xin miễn, không cần đi đâu.”

Minh Thiện: “Sao lại vậy ?”

Ái Tuyết: “Nhất Thắng, cậu nỡ thấy chết mà không cứu sao ? Quả là chuyện này quá sức với cậu, nhưng tỉ lệ nhỏ vẫn có thể thành công mà...”

Nhất Thắng: “Đây rồi, ngài cầm lấy đi.”

Có vẻ đã tìm được món đồ mình cần, Nhất Thắng tay cầm một lọ thuốc màu đen đưa cho Ái Tuyết.

Ái Tuyết: “Đây là... ?”

Nhất Thắng: “.”

Nói ra tên của lọ thuốc, thứ mà gần như chưa bao giờ từng tồn tại ở Thánh Hồn Đại Lục trước đây bằng một vẻ mặt tỉnh bơ của mình, Nhất Thắng khiến cả Y Vương Nữ Ái Tuyết ngạc niên đến mức không tin vào những lời mình vừa mới nghe được vừa rồi.

Ái Tuyết: “Đây... đây... đây là... Thuốc giải độc của linh thú Bạch Xà sao ? Từ đâu... từ đâu mà cậu có.”

Nhất Thắng: “Hậu bối may mắn tìm được một cái hang, trong có bộ xương khô Bạch Xà đã chết từ lâu nhưng nọc độc vẫn còn. Định bụng lấy nó bôi vào ám khí... A, có vẻ hơi một ác tí. Sau đó lại nghĩ dùng độc mà không có thuốc giải loại độc mà mình dùng thì hóa ra lỡ nghịch ngu thì chết nên hậu bối cũng sẵn mà tạo ra luôn.”

Ái Tuyết: “Cái quái gì vậy ? Sao cậu nói ta lại cảm thấy độc Bạch Xà, kịch độc vạn cổ bất trị lại dễ dàng chữa khỏi như vậy. Mà, sao cậu lại có thể luyện chế ra được cả thuốc giải thế này.”

Nhất Thắng: “Hậu bối vốn chẳng như võ giả khác, không cần luyện hồn lực nhiều. Bù vào thời gian đó làm mấy cái khác, lấy cái mình biết được làm sức mạnh. Đây thật là thuốc giải độc Bạch Xà, nếu ngài muốn thử thì hậu bối cũng sẵn có mang độc Bạch Xà theo đây.”

Hai vị trưởng lão xua tay: “Thôi, thôi, thôi. Muốn thử thì để bọn ta ra ngoài, đó là kịch độc giết chết người tức khắc đấy.”

Nhất Thắng: “Vậy hai vị trưởng lão đi thong thả.”

Để hai vị trưởng lão rời đi, Nhất Thắng mới đổ độc Bạch Xà vào một cái ly nước. Toàn bộ nước đều lập tức chuyển sang màu đen, liên tục sôi lên sùng sục rất đáng sợ. Sau đó Nhất Thắng cầm lấy lọ thuốc giải đã đưa cho Ái Tuyết, chỉ đổ đúng một giọt nhỏ vào đã khiến ly nước dần trong suốt, trở về trạng thái ban đầu, toàn bộ độc tố của Bạch Xà thật sự hoàn toàn được giải.

Ái Tuyết: “Đúng là bảo vật, để lấy lọ thuốc này ta sẽ trả cho cậu mọi giá cả đưa ra.”

Nhất Thắng lắc đầu: “Mấy cái lọ này hậu bối còn nhiều, với lại dùng cứu người quen cũng chẳng cần phải đòi hỏi nhận lại làm gì. Ngài Y Vương Nữ, tình huống cấp bách, ngài nên đến chỗ phụ thân Y Viễn ngay đi ạ.”

Ái Tuyết: “Ta biết rồi, cảm ơn cậu rất nhiều. Phải Minh Thiện nhà ta là con gái, hẳn ta sẽ gã nó cho cậu rồi.”

Nói xong, Ái Tuyết tức tốc rời đi, chạy đến thẳng nhà phụ thân Y Viễn để cứu người.

Đinh Lan: “Ta chọn con rể quả không sai mà.”

Minh Thiện: “Nhất Thắng, hôm nay cậu làm nhiều thứ nằm ngoài sự tưởng tượng của mình rồi đấy.”

Nhất Thắng: “Quá khen, quá khen. Cái này gọi có tài biết giấu, sau đó bộc lộ cho thiên hạ trầm trồ.”

Ngọc Khiết nhìn chằm chằm Minh Thiện: “Cậu với Nhất Thắng nói chuyện thân thiết quá nhỉ ?”

Minh Thiện vội lắc đầu: “Cậu đừng có nghĩ về những lời mà mẹ mình nói lúc nãy, đó chỉ là đùa giỡn thôi.”

Mỉm cười gian xảo, Nhất Thắng: “Nhưng nếu cậu thật là con gái thì sao ?”

Thoáng nghe qua đó chỉ là câu nói đùa chọc ghẹo của Nhất Thắng nhưng diễn biến tiếp theo lại chẳng thể ngã ngửa hơn.

Bỗng đỏ mặt ngượng ngùng, Minh Thiện: “À thì... Chuyện đó... có lẽ.”

Ôm lấy Nhất Thắng, Ngọc Khiết: “Thôi rồi, không được rồi. Minh Thiện quá nguy hiểm.”

Nhất Thắng: “Thôi đi cha nội, biểu cảm cậu làm mình sợ chết đi được.”

Minh Thiện: “Hể ?”

[...]

Gần nửa tiếng trôi qua, sân đấu cuối cùng cũng được sửa chữa xong và các trận đấu của giải mùa Xuân tại học viện Đông Thánh đã có thể tiếp tục được diễn ra. Trên khán đài, mọi người đều quay trở lại hàng ghế của mình để tiếp tục thưởng thức giải đấu này. Nhưng sau trận đấu đầu tiên, liên tục các trận đấu diễn ra sau đó gần như trở nên quá nhàm chán trong mắt người xem. Đã hơn mười cặp đấu, nhưng tất cả đều diễn ra quá nhanh hoặc quá đơn giản và thiếu đi sự đặc sắc do khả năng lẫn sự chênh lệch thực lực quá mức ở vài cặp đấu, toàn bộ khiến cho khán đài chỉ mãi nhớ bàn tán so sánh các cặp đấu ấy với trận đấu diễn ra đầu tiên.

[Tiếng bàn tán trên khán đài]

“Thật đấy, mới vậy mà đã xong rồi hay sao ?”

“Một tên năm hai mà đấu với Meyzuru mà năm giây đã bị đánh bại như đúng rồi, tệ quá.”

“Trận nào nữa kìa, tên kia vừa thấy đối thủ là Đại Thắng đã tự giác đầu hàng rồi.”

Trưởng lão Mễ Đồ gia tộc: “Bộ chẳng có đứa học viên sở hữu được một cái giáp sáng loáng đắt tiền như tên nhóc Nhất Thắng ban nãy sao hả ?”

Khả Di: “Trưởng lão à, trường hợp của học viên vừa rồi là ngàn năm có một. Lấy đâu ra mà ai cũng có một bộ Kim Vân Lam Long giáp cực phẩm như vậy được chứ ?”

Trưởng lão Mễ Đồ gia tộc: “Vậy thì đúng thật là nhàm chán, quá nhàm chán đi được !”

[...]

Trông lúc tất cả mọi người đang mải bàn tán thì trận đấu thứ hai mươi đã bắt đầu diễn ra, cặp đấu giữa hai học viên năm nhất là Phạm Lê Đại Hưng và Nguyễn Phong Tần.

Phong Tần: “Thật khó chịu khi chẳng có cô gái nào chú ý đến trận đấu của chúng ta nhỉ ?”

Đại Hưng trầm giọng: “Đúng là... Khó chịu thật.”

Phong Tần: “Này, Đại... Hưng... !!!”

Không nói gì nhiều, Đại Hưng lập tức khởi động Hóa Hình Hổ Quyền rồi lao tới như một con mãnh hổ hung bạo, bất ngờ vung nắm đấm thẳng vào Phong Tần và... Rầm ! Một tiếng nổ lớn phát ra khiến cho mọi người trên khán đài bỗng giật mình, liền đưa vội mắt nhìn xuống sân đấu xem chuyện gì xảy ra.

Cầm một khối kim loại, Phong Tần kịp đỡ lại cú đấm vừa rồi của Đại Hưng: “Nguy hiểm thật đấy. Vậy đây là cách để cậu khiến mọi người chú ý vào trận đấu à, Đại Hưng ?”

Đại Hưng: “Chắc là vậy đấy.”

Nói xong, cả hai người đẩy nhau ra. Sau đó Phong Tần rất nhanh đưa tay trái đặt vào trong khối kim loại của mình, lập tức nó chuyển hóa như một cái găng tay màu đen, với hệ thống trang bị cấu tạo nhìn bên ngoài trông rất hiện đại.

Trưởng lão Mễ Đồ gia tộc: “Ồ, ồ... Có đồ ngon, đồ ngon kìa !”

Khả Di: “Một cái găng tay công nghệ làm từ hắc kim sao ?”

Minh Thiện: “ Vậy đó là vũ khí mà Minh Anh làm dựa trên bản thiết kế mà Phong Tần đã vẽ ra hôm trước, bọn họ hình như gọi tên nó là...”

Minh Anh – Phong Tần đồng thanh: “Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo !”

Nhíu mày, Diệp Na: “Cái tên sao dài vậy...?”

Hào Khiêm: “Nhìn qua thì mình đã biết đây là do thằng cháu trai mình làm ra rồi. Bộ ngươi muốn đấu với ông nội mình sao, thằng ranh con miệng còn hôi sữa này ? Ha ha ha.”

Trên sân đấu, sau khi Phong Tần đã cho Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo của mình xuất hiện thì Đại Hưng cũng cởi áo khoác của mình ra, để lộ rõ phần cánh tay giả y như thật của mình đang rực lên những ấn đỏ. Điều này khiến cho Hào Khiêm, người tặng cánh tay đó cho Đại Hưng không khỏi ngạc nhiên.

Hào Khiêm: “Thứ đó, từ khi nào mà lại có trên cánh tay kia vậy chứ ?”

Trần Khả: “Thứ đó là ấn kỹ sao ? Lại một ấn kỹ mà mình lại không biết tới. Shin ?”

Shin lắc đầu: “Ghi chép về các ấn kỹ rất ít, ta cũng khó lòng mà biết hết được.”

Trong lúc nguồn gốc của ấn kỹ trên người Đại Hưng còn đang là một bí ẩn với nhiều người đang ngồi ở đây thì vẫn có một người khác nhận ra rõ ấn kỹ đó, người mà từng suýt chút nữa là đã dùng nó thay vì Long Hồn ấn kỹ như bây giờ.

Minh Thiện: “Là Huyết Ma ấn kỹ ! Cậu ta học nó từ đâu vậy chứ ? Không lẽ...”

Ngọc Ni: “Cậu biết thứ ấn kỹ đó sao ?”

Altonia: “Huyết Ma ấn kỹ... Huyết Ma ấn kỹ... Hmmm... Mình hình như đã nghe từ Huyết Ma ở đâu rồi ?”

Tuyết Nhi: “Nếu là Huyết Ma thì ở quê mình có truyền thuyết về một yêu tộc cổ xưa tên như này. Đó là một tộc mang dòng máu đỏ rực nóng cháy, ai ai cũng đều sở hữu hồn lực hỏa nguyên tố. Do vậy mà bản tính cũng rất hung ác, chuyên gây họa lạm sát nhưng từ rất lâu đã bị một vị tổ thần của tộc Eltina xuống tay tuyệt diệt rồi. Dù vậy người ta vẫn đồn đại rằng Huyết Ma tộc sau này vẫn để lại rất nhiều bí kỹ của họ trên khắp Thánh Hồn Đại Lục này.”

Minh Thiện suy nghĩ: “Không đúng, không đúng. Tộc Huyết Ma dù để lại bí kỹ nhưng HaLynh đã nói công pháp Huyết Ma ấn kỹ chỉ có duy nhất một quyển, mà bây giờ mình lại đang giữ nó. Trừ khi có người khác biết về ấn kỹ đó tồn tại day cho Đại Hưng thì chỉ có thể là cậu ấy đã lén xem trộm quyển công pháp của mình. Nhưng cũng thật là ngạc nhiên, có lẽ là vì chỉ phát động trên cánh tay giả đó mà cơn đau từ Huyết Ma ấn kỹ đem lại không có tác dụng với Đại Hưng.”

Ấn kỹ trên cánh tay giả càng lan rộng ra, tạo nên những đường vân hình ngọn lửa đỏ rực. Hồn lực liên tục chảy cuồn cuộn, mạnh mẽ đến mức xé toạc lớp da của cánh tay ra, các đường vân vậy mà vẫn có thể lơ lửng được dù chằng lớp da đó để khắc vào. Đại Hưng lúc này trông vô cùng trần đầy sức mạnh, sát khí tỏa ra vô cùng dữ dội.

Trưởng lão Mễ Đồ gia tộc: “Ồ, ồ. Một cánh tay máy sao ? Tuyệt vời, tuyệt vời.”

Hào Khiêm: “Đến phần da nhân tạo được làm từ hợp chất nhựa tốt nhất mà lại bị ấn kỹ đó làm cho tan biến sao ? Nếu là phát động trên cơ thể người, e là dù có giáp hồn lực cũng khó mà không bị thương tích đầy mình. Rốt cuộc tên não cơ bắp đó học đâu ra loại ấn kỹ nguy hiểm này vậy chứ ?”

Trong lúc mọi người bắt đầu xôn xao, bàn tán về những gì xảy ra trên sân đấu thì Đại Hưng, cậu ta trông càng ngày càng trở nên mạnh hơn sau khi phát động Huyết Ma ấn kỹ.

Đại Hưng: “Đúng như mình nghĩ, phát động ấn kỹ lên một thứ chẳng có chút dây thần kinh cảm giác nào như cái cánh tay này thì chẳng có chút đau đớn nào cả nhưng sức mạnh đem lại vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Ha, tuyệt vời thật.”

Nhấn mấy cái nút trên chiếc găng tay, Phong Tần: Đừng có đứng đó mà lầm bầm một mình nữa, bộ dạng của cậu lúc này nhìn đã đáng sợ lắm rồi đấy.”

Đại Hưng: “Đó gọi là trạng thái của sức mạnh đấy, Phong Tần à.”

Siết chặt lấy nắm đấm, khí tức từ Đại Hưng lan tỏa xung quanh như một làn sóng, thổi bay không khí. Xoay cổ chân, Đại Hưng liền đạp mạnh xuống đất tạo lực, đầy bản thân phi người lao tới trước. Thẳng tiến rất nhanh đến chỗ của Phong Tần, Đại Hưng đưa cánh tay phải mang ấn kỹ Huyết Ma cuồn cuộn hỏa nguyên về sau lấy đà, sau đó một đấm thẳng tới trực diện đối phương.

Minh Thiện: “Nhanh quá. Đúng là khả năng cường hóa của Huyết Ma ấn kỹ, vượt trội hơn so với Long Hồn ấn kỹ rất nhiều.”

Phong Tần: “Xì, cậu cứ việc mà đến đây.”

Trước cú đấm đang lao tới của Đại Hưng, Phong Tần cũng liên giương chiếc găng tay Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo của mình lên rồi tung luôn thẳng một đấm. Hai cú đấm cực mạnh va thẳng vào nhau, một loạt các sóng xung động tỏa ra mỗi lúc một rộng, sau đó là một vụ nổ diễn ra ngay trên sân đấu.

Phong Tần: “Tuyệt vời, đúng là Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo của mình.”

Đại Hưng: “Ha, còn chưa xong đâu Phong Tần.”

Lao vụt qua làn khói từ vụ nỗ, Đại Hưng di chuyển rất nhanh, từ trước mặt đã vòng sang bên hông đối phương rồi vận lấy một luồng hồn lực ở lòng bàn tay, Đại Hưng bất ngờ tung một chưởng kích rất mạnh khiến Phong Tần trúng đòn trực diện, bị đẩy lùi về sau một khoảng dài trên sân đấu.

Phong Tần: “Hừ... Được lắm, đến mình phản đòn đây. Khởi động, Nhất Dương Chỉ !”

Chiếc găng tay tỏa ra làn khí, Phong Tần giương lên, hướng một ngón trỏ của găng tay về trước. Lúc này, từ đầu ngón tay trỏ ấy mở ra một nòng pháo và một viên đạn lập tức được bắn ra, kéo theo xoáy lốc sắc bén mà lao đi rất nhanh về phía trước, trúng thẳng trực diện vào Đại Hưng khiến cậu ta văng ngược ra sau.

Đứng lên rồi sờ vào vết nứt của phần giáp hồn lực, Đại Hưng: “Một phát bắn như thế mà có thể mạnh vậy sao ? Tiếp theo phải cẩn thận mới được, ha !”

Đại Hưng vẫn tiếp tục chủ động tấn công đối thủ bằng lao tới áp sát. Phong Tần bắt đầu phát huy lợi thế của mình, tìm cách giữ khoảng cách với Đại Hưng để sử dụng sức mạnh của Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo. Liên tục tiếng của hai bàn tay làm bằng hợp kim va vào nhau, rầm rầm đến rất chói tai và sau mỗi lần đó, Phong Tần liền nhảy lùi về sau rồi giương Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo lên.

Phong Tần: “Nhận lấy này, Đại Hưng. Nhất Dương Chỉ !”

Với sự cường hóa của Huyết Ma ấn kỹ, phản xạ của Đại Hưng lúc này là đủ để có thể dễ dàng né được hết những phát bắn vô cùng nguy hiểm ấy. Sau đó Đại Hưng liền bứt tốc lao tới, tiếp tục vung những cú đấm cực mạnh nhắm vào Phong Tần.

Ngọc Ly: “Đây là lần đầu mình thấy Phong Tần có thể đấu tay đôi 1:1 thế này đấy. Chiếc găng tay đó quả là khiến cậu ta thay đổi phong cách chiến đấu trước này của bản thân rất nhiều.”

Diệp Na: “Ừm. Nhưng có phải do mình nghĩ nhiều không ? Sao cái tên Đại Hưng nãy giờ có cái gì đó rất kì lạ, cứ như là đang muốn đánh chết đối phương luôn vậy.”

Ái Ngân: “Hai cậu đừng nghĩ xấu cho Đại Hưng mà, có lẽ cậu ấy đang quá nỗ lực cho trận đấu này thôi.”

Diệp Na: “Vậy sao ?”

[...]

Phong Tần vừa tránh một đấm của Đại Hưng, lại định dùng Nhất Dương Chỉ tấn công thì không ngờ rằng đối phương lại áp sát mình quá nhanh. Xuất hiện ngay bên cạnh Phong Tần, đôi mắt Đại Hưng chuyển màu đỏ rực.

Đại Hưng: “Cậu không chạy được nữa đâu, Phong Tần à.”

Phong Tần: “?!! Thôi tiêu rồi...”

Phong Tần cố gắng đưa chiếc găng tay Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo của mình lên để đỡ lại nhưng đòn tấn công này của Đại Hưng quá bất ngờ, một đấm giáng xuống đầy uy lực, tiếng nổ vang lên rất dữ dội, sóng xung động tỏa thẳng lên khán đài.

Đưa tay ra chắn không khí ào tới, Minh Thiện: “Công kích này có vẻ rất mạnh, hy vọng Phong Tần không sao.”

Minh Anh: “Chậc. Đại Hưng, cậu ta bị sao vậy chứ ?”

[...]

Đại Hưng: “Cú đấm vừa rồi của mình chưa đủ sao ?”

Một luồng hồn lực tỏa ra, thổi toàn bộ khói bụi sau đòn tấn công vừa rồi bay đi. Phong Tần một chân đã khụy xuống đất, tay vẫn đang giương Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo đỡ trước nắm đấm của Đại Hưng.

Phong Tần: “Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo làm từ hắc kim đó biết chứ tên ngốc này, giờ thì cậu xem mình đây. Khởi động, Đầu Đại Pháo !”

Chiếc găng tay bất ngờ tỏa ra một luồng khí, Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo bắt đầu thực hiện chuyển đổi. Đầu găng tay được kéo khớp dài ra rồi xoay tròn, các đầu ngón tay thu lại, mở ra một nòng pháo. Lập tức hướng nòng pháo về phía Đại Hưng, Phong Tần bất ngờ bắn ra một luồng hồn lực phong nguyên vô cùng mạnh mẽ lao tới. Đường đạn này lao rất nhanh, xé toạc cả không khí trên đường mà nó đi qua.

Đại Hưng: “Cái gì chứ ?”

Không kịp tránh, Đại Hưng đành vận hồn lực rồi dùng cơ thể đỡ phát bắn đang lao tới mình một cách trực diện. Đại Hưng chống lại được một lúc, sau đó dần bị luồng hồn lực phong nguyên đầy lùi về sau, mỗi lúc tốc độ đẩy đi rất nhanh.

Phong Tần: “A... ! Cậu cứ thế mà rời khỏi sân đấu luôn đi nhé, Đại Hưng.”

Đại Hưng: “Ha... Thật... nực... cười. Huyết Ma ấn kỹ - Huyết Ma Trấn Hồn... !”

Đường vân ngọn lửa trên tay Đại Hưng càng đỏ rực, càng tỏa ra luồng hồn lực mạnh mẽ và càng chứa đầy sát ý hơn. Luồng hồn lực tỏa ra mạnh lên mức hóa thành ngọn lửa to lớn bọc lấy cơ thể Đại Hưng, trông như hình dạng một con ác quỷ dần dần lan ra luồng hồn lực phong nguyên kia. Trong một khoảnh khắc, cả hai luồng sức mạnh xung đột nhau, tỏa ra dữ dội rồi tan biến.

Phong Tần: “Vừa rồi là thật đấy sao ? Đại Hưng, câu ta ăn nhầm cái quái gì mà trở nên mạnh dữ vậy chứ ?”

Đại Hưng: “Được rồi, tới lượt mình !”

Phong Tần: “Tiêu rồi, năng lượng cho phát bắn vừa rồi là quá nhiều nên mình không thể thực hiện nó lại lập tức thêm một lần nữa được.”

Với cơ thể được bao bọc bởi nguồn hồn lực màu đỏ hung bạo đầy sát niệm, Đại Hưng từ từ từng bước tiến đến gần về phía của Phong Tần. Đại Hưng tay phải đưa ra, các khớp nằm trên cánh tay giả ấy chuyển động và bắt đầu kêu răng rắc một cách đáng sợ.

Phong Tần: “Khởi động, Nhất Dương Chỉ !”

“Keng !”

Đưa cánh tay vung đỡ trực tiếp viên đạn được bắn ra, Đại Hưng vẫn không lùi một bước: “Có lẽ để có một đòn mạnh như vừa rồi mà cậu đã tốn không ít năng lượng từ cái găng tay đó, bảo sao đòn Nhất Dương Chỉ này lại yếu đến như vậy. Phong Tần, chấp nhận thua cuộc đi.”

Đại Hưng một mạch tiến đến chỗ Phong Tần, hoàn toàn chẳng bị các đòn Nhất Dương Chỉ của đối phương làm khó. Khi đã rút ngắn được nửa khoảng cách so với ban đầu, Đại Hưng liền bất ngờ vụt tốc lao đi khiến Phong Tần chẳng kịp trở tay.

Đại Hưng: “Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Kích !”

Phong Tần: “Thật đấy sao... ?”

Đại Hưng dồn lực tung một cú đấm móc ngang từ cánh tay phải, Phong Tần đưa Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo định đỡ lại nhưng lại bị đánh bật ra khỏi cánh tay của mình. Trong lúc đối phương còn bất ngờ, Đại Hưng liền rất nhanh tung ra một cú đấm thẳng trực diện vào mặt Phong Tần. Sau đó Đại Hưng tiếp tục xoay người tung một cú đá xoáy vào bên trái đầu, khiến Phong Tần loạng choạng rồi ngồi gục xuống đất.

Đại Hưng: “Kết thúc nào, Phong Tần. A!!!”

Một chận xoạc ra sau tịch tụ hồn lực, Đại Hưng lấy đà nhảy lên không trung rồi xoay người, dùng chân ấy giáng một cước từ trên thẳng xuống đầu của Phong Tần – Một đòn chẳng hề có dấu hiệu của sự nương tay.

Phong Tần: “Cuối cùng mình vẫn phải là chính bản thân mình rồi.”

Đưa tay ra chiếc túi trữ vật đeo sau thắt lưng, Phong Tần lấy ra một thanh trường kiếm vẫn chưa rút lưỡi kiếm khỏi bao da đưa lên chắn đòn cước từ Đại Hưng.

Minh Thiện: “Kiếm sao ? Phong Tần có thể dùng kiếm sao ?”

Meyzuru: “Phong Tần chưa kể cho các cậu sao ? Thật ra Phong Tần chẳng có kiếm kỹ nào nhưng vẫn thường hay mang kiếm bên mình, đôi khi rơi vào thế bị áp sát quá như lúc này sẽ dùng tới vậy thôi.”

Đòn cước dù bị chặn lại bởi thanh kiếm nhưng Đại Hưng vẫn tiếp tục dồn sức vào chân, cố ép xuống đối phương. Ngay lúc này, Phong Tần liền hay tay cầm hai phần trên dưới của thanh kiếm rồi bất ngờ xoay một vòng nhằm gạc chân, khiến Đại Hưng bất ngờ bị mất thăng bằng rồi lập tức tránh ra xa.

Đại Hưng: “Chết tiệt, Phong Tần !”

“Đoàng !”

Tiếng súng vang lên và một viện đạn lao xuyên qua lớp giáp hồn lực của Đại Hưng, thẳng vào phần ngực phải nhân tạo của cậu ta khiến cho Đại Hưng văng ngược ra sau. Nhìn theo hướng mà viên đạn vừa rồi đã được bắn ra, người thực hiện không ai khác chính là Phong Tần với khẩu súng tỉa quên thuộc trên tay.

Đứng lên, Đại Hưng: “Cái tên khốn kiếp này.”

Với mái tóc nhuộm trắng đưa theo làn gió, mắt phải Phong Tần kiên định không chút dao động khỏi ống ngắm, tay bắt đầu lên đạn rất nhanh, tiếp tục bắn thêm một phát lao tới, trúng tiếp vào người của Đại Hưng. Tiếp tục lên đạn, Phong Tần cứ thế mà nổ súng bắn vào đối phương. Các phát bắn trúng liên tục như thế trở nên vô cùng khó chịu, khiến Đại Hưng một bước cũng chẳng thể tiến tới.

Ngọc Ni: “Phong thái chiến đấu của cậu ta có đôi phần giống với Ryan, nhưng súng thì lại khác nhau.”

Hân Hân: “Có lẽ Phong Tần đã học theo cách chiến đấu đó ở bữa tiệc tại Yên gia lúc đó.”

Meyzuru: “Phong Tần ? Cậu ta được mời đến sao ?”

Hân Hân: “Hôm đó trong đám đông mình thoáng thấy cậu ta nói chuyện với lớp trưởng. Vậy các cậu không gặp sao ?”

Minh Thiện: “Lớp trưởng, vậy là nói chuyện với Minh Anh sao ?”

Ngọc Ni: “Hào Minh Anh ? Nếu là cậu ta thì chắc chắn là đã tìm cách cho bạn bè nào không được mời được tới đó rồi, tính của cậu ta là như vậy mà. Bảo sao một xạ thủ bắn tỉa lại tự tin đứng đối diện trực diện với kẻ thù như vậy, nhưng tiếc là ở Ryan có chiêu bài riêng của mình mà cậu bạn kia không có.”

Đại Hưng bị bắn một lúc không thể tiến lên liền kích hoạt tăng cường sức mạnh của Huyết Ma ấn kỹ, làm hồn lực tỏa ra cuồn cuộn dữ dội. Lúc này, các phát bắn từ Phong Tần không còn đủ mạnh để cản trở cậu ta được nữa. Trước những viên đạn bắn tới trực diện, Đại Hưng một chuyển suy chuyển cũng không, cứ thế lao tới.

Đứng sau ghế Minh Thiện, Nhất Thắng: “Ha... Đó là Huyết Ma ấn kỹ mà Đại Hưng xem lén từ mấy cuốn sách của cậu à ?”

Minh Thiện giật mình quay lại: “Cậu biết về chuyện Huyết Ma ấn kỹ sao ?”

Tự tin, Nhất Thắng: “Trừ cội nguồn của mình, toàn bộ mọi thứ trên đời có lẽ mình đều biết. À, vậy chắc đó cũng là lý do mà Đại Hưng hôm đó bay nửa cơ thể trước tên Orc rồi.”

Minh Thiện: “Sao cậu lại nói vậy ?”

Nhất Thắng: “Tên Orc đó vốn rất chậm, hôm đó chẳng phải cậu thấy mình xử hắn cái một sao ? Đại Hưng vốn tốc độ rất nhanh, thật là lạ khi lại bị ăn một chùy từ tên đó đến mức nát cả người như vậy. Trừ khi lúc đó chính là lần đầu tên não cơ bắp đó đã phát động Huyết Ma ấn kỹ rồi chịu không nổi mà gục xuống, để bản thân xém chết như vậy.”

Minh Thiện: “Có nghĩa là Đại Hưng đã học được Huyết Ma ấn kỹ này từ lâu rồi sao ?”

Nhất Thắng mỉm cười: “Mà... Hy vọng Đại Hưng không lạm dụng ấn kỹ này, không thì sẽ tạo cơ hội cho con quỷ nuốt chửng lấy toàn bộ con người của cậu ta.”

Minh Thiện: “Con quỷ, ý cậu là sao ?”

Nhất Thắng thở dài: “Chán cậu thật đấy, Minh Thiện. Nếu cậu mà là nam chính của một bộ truyện tranh phiêu lưu, việc không có sự hỗ trợ từ bạn bè thì hẳn là tự mình cậu sẽ trở nên phế lắm đấy. Đường vân của Huyết Ma ấn kỹ tạo ra không chỉ là một đoạn ấn, mà còn là một hệ câu lệnh giải phong ấn. Và vật giải phóng ấn ở đây chính là con quỷ sâu trong mỗi người, tà niệm. Với việc một ý niệm bất kì đột ngột lớn lên trong cơ thể, dù là tốt hay xấu cũng sẽ đem lại sức mạnh cho người sở hữu. Đó cũng chính là nền tảng giúp Huyết Ma ấn kỹ tạo ra sức mạnh vượt trội so với các ấn kỹ khác, hậu quả đem lại thì chính là nỗi đau tột cùng và nguy cơ rơi vào tà niệm, để bản thân bị ác quỷ kiểm soát.”

Hân Hân liếc nhìn: “Cậu có vẻ biết rành về thứ sức mạnh nguy hiểm ấy quá đó, Nhất Thắng.”

Nhất Thắng: “Dù đây là kỷ nguyên của những quyền năng bất tận thì tất cả vẫn phải có mối liên kết chung quy nào đó, mình chỉ là từ hiểu biết cơ bản mà luận đến cái phức tạp cao xa mà thôi. Cô bạn gái kia của Minh Thiện ơi, cậu đừng đưa cái thái độ đáng sợ ấy mà nhìn mình đi chứ ?”

Đỏ mặt, Hân Hân gục mặt xuống: “Bạn... bạn gái gì chứ ?”

Vỗ vai Minh Thiện, Nhất Thắng: “Vốn là ngày đầu gặp mặt ở ký túc xá, cậu đã nói mình là người không đơn giản mà. Vì vậy, chắc cậu cũng không bất ngờ về hiểu biết của Nhất Thắng này đâu đúng chứ ? Được rồi, mình đến ghế của mình để xem trận đấu đây. Hy vọng Phong Tần có thể thoát khỏi cảnh bị đánh nhừ tử lúc này đấy.”

Quay lại tình hình trận đấu giữa Đại Hưng và Phong Tần lúc này. Sau khi tăng cường sức mạnh nhờ vào thúc đẩy Huyết Ma ấn kỹ, Đại Hưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì trước những viên đạn được Phong Tần bắn ra nữa, trực tiếp lao tới đối phương. Phong Tần bị áp sát lại không còn Hắc Thủ Cự Viên Liệt Bá Pháo nên mất hoàn toàn khả năng phòng thủ ở khoản cận chiến, liên tục bị những cú đấm của Đại Hưng tẩn cho tơi tả mình mẩy. Đáng sợ hơn, dù bộ dạng của Phong Tần đã bê bết máu me nhưng Đại Hưng chẳng có dấu hiệu là sẽ nương tay với cậu bạn thuở nhỏ của mình cả.

Tay siết chặt, Diệp Na lớn tiếng: “Cái tên điên này, định giết cả Phong Tần hay sao ?”

Khải Đăng ở ghế sau lên tiếng: “Đây là tỉ thí, đánh vậy thì có sao đâu. Dù gì ở mức độ này Phong Tần không chết được đâu, mẹ trẻ Diệp Na à.”

Diệp Na quay lại phía sau, trừng mắt: “Nói gì đó, Đinh Lạp Khải Đăng !”

Giật mình, Khải Đăng: “À... Dạ không có gì.”

Khải Nhi lắc đầu: “Cái thằng nhát gái này, thật là mất mặt mà.”

Giang Trần: “Nhưng đánh không thương tiếc thế này thì đúng là tàn nhẫn quá mà, bộ tên Đại Hưng đó quên bản thân từng bị nát cả nửa thân trên rồi sao ?”

Nhắc đến chuyện quá khứ, Ngọc Ly nghe được bất ngờ nhớ lại cảnh tượng máu me kinh dị đó thì sắc mặt liền tái xanh nhợt nhạt, mồ hôi đổ liên tục, gục đầu xuống run rẩy sợ hãi.

Ái Ngân: “Giang Trần, cậu đừng có nói nữa.”

Vội bịt miệng mình lại, Giang Trần: “Ấy chết, mình quên mất chuyện Ngọc Ly có mặt ở đó.”

Diệp Na: “Cậu có sao không ? Hay mình đưa cậu tới trạm xá nghỉ ngơi nhé, Ngọc Ly ?”

Minh Anh: “Để mình đưa Ngọc Ly đến trạm xá.”

Giang Trần: “Không, chuyện này lỗi do mình nên để mình đưa cậu ấy đi.”

Ngọc Khiết: “Tới nữa rồi, hai cái người này.”

Hai tên Minh Anh và Giang Trần lại bắt đầu lườm nhau, cố tranh cho bằng được việc đưa Ngọc Ly đi tới phòng trạm xá của học viện. Nhưng cả hai cứ mãi cãi nhau, tranh chấp như vậy khiến cho tình hình chỉ càng trở nên tệ hơn.

Thiên Thi: “Hai cái đứa nhóc này. Đại Thắng, cậu đưa Ngọc Ly tới trạm xá đi.”

Đại Thắng: “Được, mình biết rồi.”

Ngọc Ly lắc đầu: “Không sao, ngồi một lát là em sẽ bình thường lại thôi. Mọi người đừng có lo lắng quá...”

Thiên Thi: “Không được, sắc mặt em xanh xao quá kìa.”

Dù Ngọc Ly đã nói không sao, nhưng mọi người xung quanh vẫn lo lắng, quyết thuyết phục cô ấy đến trạm xá.

Minh Anh: “Đúng vậy, cho nên để mình đưa cậu đi.”

Giang Trần: “Không, phải là mình.”

Ngọc Khiết: “Hai cái người này, có nghe là để cho anh Đại Thắng đưa Ngọc Ly đi không hả ?”

Ngọc Ly: “Đã nói là mình không... A”

Nhất Thắng: “Ăn miếng bánh và im lặng chấp chận đến trạm xá nào.”

Bất ngờ xuất hiện, Nhất Thắng liền lấy ra túi bánh rồi nhét một cái lớn vào miệng Ngọc Ly. Sau đó lại chạy tới nhét hai cái nữa vào miệng Minh Anh và Giang Trần, buộc hai người này phải im lại.

Nhất Thắng: “Ngọc Ly nói gì thì mọi người nên nghe theo đi, dù sao vấn đề này nên để tự bản thân cậu ấy trị thì tốt hơn.”

Giang Trần: “Nhưng lúc này cậu ấy không khỏe...”

Nhất Thắng: “Tôi đã nói cậu ấy phải tự vượt qua điều này. Sẽ thế nào khi tương lai một Chiến thần không dám xuống tay với kẻ thù ? Kết quả là kẻ thù sẽ xuống tay lại với người đó, không có ngoại lệ.”

Ngọc Ly: “Nhất Thắng nói đúng đó, mình cần phải thích nghi dần với việc đó mà thôi.”

Nhất Thắng: “Ngoan lắm. Giờ thì cậu thử nhìn xuống sân đấu xem.”

Lúc này ngay trên sân đấu, sau khi tẩn cho Phong Tần nhừ tử, Đại Hưng liền tung một cú đấm móc thẳng lên từ dưới cằm của đối phương rồi dồn lực xoay người tung một cước đá Phong Tần bay ra khỏi sân đấu, hướng lao thẳng vào khán đài. Minh Chấn phi tới đỡ lấy Phong Tần kịp lúc, đặt cậu ta nằm xuống đất. Vật vờ sống chết thê thảm, Phong Tần mặt mày đều là máu, người đầy vết thương đỏ ửng.

Minh Chấn: “Đại Hưng ra tay tàn nhẫn quá, nhưng có lẽ không để lại di chứng cho Phong Tần. Shin đúng là biết xem, biết lúc nào nên ra cản, lúc nào thì chưa thật.”

Ngọc Ly: “Sao... sao vậy chứ ? Phong Tần, cậu ta...”

Diệp Na đứng lên: “Tên điên Đại Hưng, cậu nghĩ đây là chiến trường rồi định giết người luôn hả ?”

Đại Hưng mỉm cười: “Phong Tần, cậu ta chưa chết mà.”

Phúc Khang và Minh Anh liền cùng nhau nhảy xuống sân đấu đỡ lấy Phong Tần đưa cậu ta vào trạm xá. Đại Hưng được tuyến bố chiến thắng, sau đó nghênh ngang rời đi mất tăm.

Diệp Na: “Chết tiệt, bà đây sẽ đi dạy mày một bài học. Bạn bè cái con khỉ !”

Ái Ngân: “Đừng giận quá mà, Diệp Na. Đại Hưng chắc chỉ lỡ tay thôi.”

Diệp Na: “Lỡ tay ? Vậy mà lỡ tay thì à ? Ái Ngân, cậu bớt nói giúp cho cái tên đó đi.”

Ngọc Ly: “Diệp Na, gây chuyện trong trường không tốt đâu. Ta nên đến xem tình trạng Phong Tần vẫn hơn.”

Ngọc Khiết: “Đúng đó, mặc kệ cái tên đó đi Diệp Na. Nhất Thắng, anh... có... đi...Ơ, đâu rồi ?”

Nhà vệ sinh của khu dãy phòng học cấp III, sau trận đánh thì lúc này chẳng có ai ngoài Đại Hưng tới đây để rửa sạch vết máu nhuốm đấy trên tay của mình. Trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước đang chảy hòa mùi tanh của máu khiến mọi thứ đều mang cảm giác thật là ớn lạnh.

Đại Hưng: “Cậu đến đây để dò hỏi về Huyết Ma ấn kỹ của mình là từ đâu sao ?”

Bước vào, Minh Thiện: “Không, mình biết nó từ đâu. Vấn đề là mình muốn cậu từ bỏ sử dụng nó ngay, Huyết Ma ấn kỹ đã khiến tà niệm cậu quá lớn. Đại Hưng, bình thường cậu sẽ không thể nào xuống tay với Phong Tần tàn nhẫn đến như vậy được.”

Mỉm cười, Đại Hưng: “Tà niệm ? Tà niệm ở đâu chứ ? Mình, Đại Hưng vẫn là Đại Hưng mà thôi. Và mình sẽ nói cho cậu rõ điều này, mình sẽ không bao giờ nghe theo lời cậu nói mà dừng sử dụng Huyết Ma ấn kỹ đâu. Đó là sức mạnh mới của mình, cậu thì làm được gì để ngăn mình đây ?.”

Minh Thiện: “Mình chỉ cần nói cho viện trưởng biết về Huyết Ma ấn kỹ, cậu sẽ bị cấm dùng nó.”

Trừng mắt nhìn Minh Thiện, Đại Hưng: “Cậu nói gì cơ ?”

Khí tức tà ác tỏa ra từ Đại Hưng như thể lời đe dọa, sau đó cậu ta lại bất ngờ cười phá lên khinh thường.

Đại Hưng: “Ha ha ha. Minh Thiện, nếu cậu nói ra thì mình không chắc em gái cậu sẽ được an toàn đâu đấy.”

Minh Thiện: “Cậu lấy Ái Ngân ra đe dọa mình sao ? Đừng hòng mình cho cậu có cơ hội làm hại em ấy.”

Đại Hưng: “Vậy sao ? Nhưng tiếc quá, mình đã sớm đặt trên người Ái Ngân một ấn vân Huyết Ma rồi. Chỉ cần một cái búng tay, cô ấy sẽ lập tức tan biến vào cõi hư không.”

Tức giận, Minh Thiện lao tới: “Tên khốn, ngươi dám !”

Đại Hưng: “Sao lại không ?”

Cả hai đều vận hồn lực vào cánh tay, chuẩn bị tung một đấm trực diện vào nhau. Từ đâu xuất hiện, Nhất Thắng xen giữa đưa tay cản cả hai quả đấm kia lại.

Nhất Thắng: “Bảo sao trên người Ái Ngân kia lại có phản ứng của Huyết Ma ấn kỹ, ra đã bị đặt một ấn vân tử mệnh rồi. Minh Thiện, chuyện này ta nên cho qua mà rời đi để tìm cách giải quyết cái ấn vân kia trước đã. Tên Đại Hưng này, máu liều nhiều hơn máu não đấy.”

Minh Thiện: “Chết tiệt, đành vậy thôi.”

Đại Hưng mỉm cười: “Nhắc cho các cậu nhớ, nếu nói chuyện về Huyết Ma ấn kỹ của mình ra cho ai khác biết thì... Bặc ! Tạm biệt luôn cô em gái Ái Ngân của cậu đi nhé, Minh Thiện.”

Minh Thiện: “Lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết là gì.”

Đại Hưng: “Ha, còn phải để sau này xem đã.”

Quay lại nơi diễn ra các trận đấu, Minh Thiện sắc mặt trông vô cùng lo lắng, suy nghĩ về những lời của Đại Hưng. Thật sự lúc này, tính mạng của Ái Ngân đang bị đe dọa bởi một ấn vân tử mệnh của Huyết Ma đặt trên người mà không hay biết.

Minh Thiện: “Không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này.”

Nhất Thắng: “Ấn vân tử mệnh là thứ muốn đặt cũng rất khó mà khi đã đặt được rồi thì gần như không thể hóa giải. Trước mặt cậu nên im lặng, mặc kệ tên Đại Hưng ấy. Dù sao, vòng loại hai là cậu ta có thể không dùng được tới cái ấn kỹ đó nữa rồi.”

Minh Thiện: “Ý cậu là sao ?”

Nhất Thắng: “Chi phối trời đất, đoán trước tương lại. Cậu không cần biết, tới lúc cần biết khắc sẽ biết.”

Minh Thiện: “Nhất Thắng, cậu rốt cuộc là ai vậy ?”

Nhìn lên cao, Nhất Thắng: “Mình cũng đang đi tìm câu trả lời đó đây.”

Dưới ánh mặt trời dần lên cao, các trận đấu của vòng loại một giải đấu mùa Xuân tiếp tục diễn ra. Trong cái nóng nực của tiết trời giữa trưa, hầu hết mọi cặp đấu đều rất mệt mỏi và nhanh chóng có kết quả của người chiến thắng. Cũng vì sự nhàm chán như vậy mà khán đài trở nên vắng đi, mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơ chờ cho đến khi có một trận đấu thật sự mãn nhãn với họ. Lúc này, vẫn có nhiều người đến xem giải đấu từ ngoài vào học viện.

Nằm trên giường bệnh, Phong Tần: “Trận đấu của cậu sao rồi ?”

Lắc đầu, Phúc Khang: “Chiến thắng nhưng chẳng có mấy ai xem cả, haizzz.”

Từ ngoài đi vào, Diệp Na: “Chậc, thua rồi.”

Phong Tần: “A... Không ngạc nhiên lắm nhỉ ?”

Diệp Na: “Ờ !”

Phong Tần: “Cậu không nổi giận với mình sao ?”

Diệp Na: “Trông bộ dạng thê thảm của cậu lúc này, mình không còn sức đâu mà giận. Tên khốn đó mới là thứ mình phải giận, chết tiệt mà.”

Mỉm cười nhưng đầy nỗi buồn bã, Phong Tần: “Có lẽ cậu ấy gặp chuyện gì đó nên mới...”

Diệp Na: “Cậu với Ái Ngân, sao ai cũng nói giúp cho tên đó thế ? Rõ ràng là ra tay đầy ác ý như vậy, khiến bây giờ cậu đến đứng còn không nổi kia kìa.”

Bỗng tự nhiên Phong Tần không nói không rằng mà ngồi dậy, cố rời khỏi giường. Phúc Khang và Diệp Na thấy vậy liền lo lắng, cố cản cậu ta lại.

Phúc Khang: “Phong Tần, cậu sao vậy ?”

Diệp Na: “Được rồi, cậu không cần chứng minh mình vẫn còn đứng dậy được đâu mà.”

Lẩm bẩm, Phong Tần: “Các cậu tránh ra... Mình, mình phải đi... đi ra cửa sổ. Mình thấy có một mỹ nhân vừa vào từ cổng... A”

Diệp Na một đấm thẳng vào bụng Phong Tần khiến cậu ta gục xuống rồi cùng Phúc Khang ném cậu ta trở lại giường bệnh trong sự lạnh lùng.

Diệp Na: “Cái tên hám gái này, hết nói nổi.”

Cặp đấu thứ năm mươi đang diễn ra trên sân đấu, lúc này một cô gái rất đỗi xinh đẹp vừa đến đứng trên hàng ghế khán đài để xem qua trận đấu này. Trong bộ áo màu đen tuyền, cô gái ấy nổi bật lên bởi làn da trắng mịn, đôi mắt và mái tóc dài đều mang một màu hồng ngọc đầy cao quý. Bên vai, một khắc ấn mà ai nhìn vào cũng liền nhận ra được xuất thân của cô gái này - Thiên Vân gia tộc, một trong Tam đại gia tộc hùng mạnh của Đế Quốc Thánh Thành. Sau đó chỉ chỉ chưa đầy năm phút kể từ lúc bắt đầu, trận đấu đó đã kết thúc với chiến thắng áp đảo của Tuyết Nhi trước đối thủ của mình. Nữ tiểu thư đến từ Thiên Vân gia với sự lạng lùng, tỏ thêm vẻ thất vọng mà nói thầm trong miệng.

Ngồi xuống ghế trống, Thiên Vân Yên Nhiên: “Toàn là trận đấu quá tẻ nhạt. Mình còn lo lắng việc Đông Thánh Viện sở hữu một học viên đã đối chiến với Tinh Vương nên mới tới đây vậy mà... Đáng lẽ mình không nên đến đây xem để làm gì.”

Ngồi bên cạnh, Nhất Thắng: “Người đó sẽ đánh trận tiếp theo đấy.”

Giật mình, Yên Nhiên: “A... Nhất Thắng... Cậu ngồi đây từ lúc nào vậy ?”

Nhất Thắng: “Xin lỗi, nãy giờ rồi.”

Ngọc Khiết ngồi cạnh Nhất Thắng: “Hai người biết nhau sao ?”

Yên Nhiên: “Cậu là tiểu thư Ngọc Khiết đây sao ? Ừm, cả Đế Quốc Thánh Thành ai cũng biết cậu ta cả mà.”

Nhất Thắng: “Thiên Vân Yên Nhiên của Thiên Vân gia tộc, gia chủ tương lai. Hôm dự tiệc ở Yên gia, do cô ta không có bạn nên phải ngồi một mình một góc nên cậu không thấy thôi đó Ngọc Khiết.”

Yên Nhiên: “Hể ? Chuyện đó có cần nói ra không cái tên này. Tôi nghe nhiều tin đồn xấu về cậu, vậy mà trong đó lại không nhắc tới việc cậu có tính vô duyên đấy.”

Nhất Thắng: “Đến cả hôm nay cô còn đi một mình kìa, tôi có nói sai đâu.”

Yên Nhiên: “Cái tên xấu tính này... Chậc, tôi cũng đâu có muốn vậy. Tại chẳng ai dám đến nói chuyện với tôi cả thôi.”

Nhất Thắng: “Dữ quá ?”

Liếc Nhất Thắng, Yên Nhiên: “Cậu chán sống rồi sao ?”

Ngọc Khiết: “Nhất Thắng, anh đừng chọc cô ấy nữa.”

Nhất Thắng: “Rồi, rồi. Ai mà chẳng biết kinh đô phía tây, Thiên Vân gia tộc lớn mạnh đến mức vượt xa các gia tộc khác ở đó. Đến mức con cái các gia tộc kia cũng chẳng dám với cao mà kết thân với cô. Tội nhỉ ?”

Yên Nhiên: “Cậu nhất thiết phải nói thêm hai cái từ sau cùng ra à ?”

Nhất Thắng: “Ngoài ra còn là do tính khó ở nữa đó, thưa tiểu thư.”

Yên Nhiên: “Cậu... !!!”

[...]

Và cuộc nói chuyện tạm dừng lại khi trận đấu của Minh Thiện được tuyên bố bắt đầu, nếu không cứ như thế thì chắc chắn Yên Nhiên sớm sẽ bị tức chết trước cách nói chuyện của Nhất Thắng. Đối thủ của Minh Thiện, Đinh Lạp Khải Đăng. Từ sau trận đấu còn dở dang do bị bắt lên văn phòng, cả hai đã hẹn sẽ tái đấu một lần nữa và đây chính là cơ hội đó.

Khải Đăng: “Ha, cuối cùng cũng được đấu một trận đàng hoàng với cậu.”

Không mấy quan tâm đến trận đấu, Minh Thiện: “Vậy mau kết thúc nhanh thôi.”

Khải Đăng: “Chết tiệt, tôi sẽ đập tan cái thái độ xem thường đó của cậu.”

Triệu hồi thanh gậy sắt của mình ra, Khải Đăng chủ động lao tới tấn công trước. Bằng cách triển khai hồn lực phong nguyên dưới bàn chân, Khải Đăng bất ngờ ngảy lên cao, cầm thanh gậy sắt đánh giáng xuống đầu đối phương. Minh Thiện đứng yên tại chỗ, tay đưa ra sau túi trữ vật lấy ra thanh trường kiếm, hạ trọng tâm vào thế, vung kiếm đánh bật lại đòn tấn công của Khải Đăng. Mất thăng bằng lùi về sau vài bước, Khải Đăng sau đó tiếp tục vươn người tới, vụt thanh gậy sắt đánh từ dưới đánh lên. Minh Thiện lui về sau, một tay cầm chắc chuôi kiếm, một tay đặt lên sóng kiếm, đưa lưỡi kiếm đỡ lại. Cả hai thanh vũ khí chạm mạnh vang nhau, ánh lửa tóe lên, kéo theo sau là tiếng vang lớn của kim loại.

Khải Đăng: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Uy Lốc !”

Lòng bàn tay Khải Đăng truyền vào thanh gậy sắt, nhanh chóng biến thành một cơn lốc bao quanh thân gậy. Vung gậy đánh bật lưỡi kiếm của Minh Thiện, Khải Đăng xoay người đưa gậy vung một vòng từ bên phải, vụt gậy sắt vào Minh Thiện. Trước thanh gậy sắt được bao bọc bởi luồng phong nguyên sắc bén đang lao tới, Minh Thiện lại trực tiếp dùng lấy tay không bắt lấy.

Khải Đăng: “Cái gì ?!!”

Giữ được đối phương, Minh Thiện truyền hồn lực vào lưỡi kiếm rồi chém tới một nhát. Khải Đăng kịp lúc lách người để tránh, làm lưỡi kiếm của Minh Thiện trong khoảng khắc sượt qua người. Khải Đăng rất nhanh dùng tay kia một chưởng trực diện vào người đối phương, sau đó nhảy lên tiếp tục tung một cước trực diện vào Minh Thiện. Lại định xoay người về sau để tung thêm một cước bằng chân còn lại, Khải Đăng không ngờ Minh Thiện thu kiếm lại vào túi trữ vật, bị cậu ta dùng tay bắt lấy cổ chân. Trong thế Khải Đăng một tay cầm gậy bị bắt, một chân thì bị giữ chặt và quay lưng về phía mình, Minh Thiện dùng chân đá mạnh rồi đồng thời buông Khải Đăng khiến cậu ta ngã người về phía trước. Khải Đăng quay lại vung gậy, Minh Thiện lại lấy trường kiếm đẩy nó hướng lệch sang một bên rồi bản thân lao tới, đưa người sang ngang, thúc trỏ vào lồng ngực đối phương. Tiếp tục, Minh Thiện khéo léo xoay người vòng ra phía sau Khải Đăng, đưa chân tung một cước vào lưng rồi sau đó nhảy lên phía trước đúng lúc Khải Đăng quay người lại, Minh Thiện thủ thế kiếm.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm !”

Lưỡi kiếm phát lên ánh lục, Minh Thiện chém một nhát vào đối phương, đường kiếm tạo ra cắt qua rực sáng rồi giải phóng sức mạnh, tạo nên một vụ nổ lớn về phía Khải Đăng. Văng trên đất, Khải Đăng cắm thanh gậy, vừa giữ bản thân vừa để tạo điểm tựa để bản thân lấy đà mà đứng lên trở lại.

Yên Nhiên: “Người đẹp trai dùng kiếm kia là Minh Thiện sao ? Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ áp đảo hoàn toàn đối thủ của mình đấy, nhưng có vẻ là không được như mong đợi.”

Ngọc Khiết: “Trên mặt Minh Thiện hình như là không có xuất hiền những đường vân giống với hồi trước.”

Nhất Thắng: “Minh Thiện, cậu ta thật sự đã nói là sẽ không dùng tới Long Hồn ấn kỹ khi không cần thiết. Có lẽ vì thế việc chiến đấu của cậu ta hôm nay không thấy quen thuộc, bảo sao lại bị ăn đòn vào mặt sớm như vậy.”

Minh Thiên muốn sớm kết thúc trận đấu, liền lấy luôn một thanh trường kiếm. Cầm trên tay song kiếm, Minh Thiện bứt tốc lao đi. Trong nháy mắt, cậu ta đã xuất hiện ngay phía trên bên phải đối phương.

Yên Nhiên: “Là song kiếm kìa, ngầu thật đấy.”

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Kiếm !”

Khải Đăng mỉm cười: “Cậu nóng vội quá rồi đấy, Minh Thiện.”

Cầm sẵn trong tay một vật có hình cầu, Khải Đăng ném vào người Minh Thiện. Khối cầu phát sáng xong bắt đầu mọc ra những thứ như cái chân nhện người máy, bám chặt lấy người Minh Thiện rồi kéo Minh Thiện rơi xuống đất. Khối cầu lúc này chuyển hóa, trở nên nặng như cả trăm quả tạ, làm cho Minh Thiện đứng lên không nổi.

Khải Đăng: “Chiến thắng cậu đúng là quá dễ dàng.”

Đưa hồn lực vào thanh gậy sắt trên tay, Khải Đăng vào thế chuẩn bị cho một đòn để kết thúc sớm trận đấu này.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.