Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Bạch Chiến Y

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

Thiên An ở bên này nhìn thấy một thân chiến y lao tới với tốc độ cực nhanh thì kinh hãi, trong phút chốc nàng chỉ kịp đưa dao lên chống đỡ cú chém của Tuyết Mẫn.

Tuyết Mẫn chém xuống dao của Thiên An, lực chém cực mạnh khiến Thiên An dù đã cố sức chống đỡ nhưng vẫn bị đánh cho văn ra tám thước về phía sau.

Thiên An cố lấy lại thăng bằng, nàng cảm thấy tê rần ở bàn tay sau khi đỡ nhát chém đó. Còn chưa kịp hết đau thì Tuyết Mẫn đã lao tới, lần này Thiên An cũng vận khí vào dao, phi lên một phát dùng hai dao chém tới ứng chiến với hai kiếm của Tuyết Mẫn.

Dao và kiếm va chạm giữa không trung, một luồng gió dữ dội đẩy cát bụi dạt ra tứ phía. Rồi Thiên An lui lại, nàng cắm dao xuống đất tung chiêu Địa Dao Sát Trận bắn ra hàng loạt tia sáng chạy đến vị trí của Tuyết Mẫn.

Tuyết Mẫn nhìn thấy những luồng ánh sáng màu hồng phát lên từ dưới lòng đất rồi chạy đến vị trí của mình.

Cảm nhận thấy điều chẳng lành Tuyết Mẫn nhanh chóng phi lên cao tránh né những tia pha lê bắn lên từ lòng đất.

Thế nhưng ở bên này, Thiên An đã chờ sẵn, nàng phi thân đâm dao tới chặng đầu Tuyết Mẫn.

Vừa phi lên đã thấy Thiên An đâm tới, Tuyết Mẫn vội vận khí vào kiếm khiến hai thanh kiếm xoay vòng vòng rồi phóng đi trong không trung với tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía Thiên An.

Thiên An nhìn thấy hai thanh kiếm lao tới như vũ bão thì vội vàng dừng lại tung ra loạt Mưa Pha Lê bay ra rồi tụ về một hướng để nhằm chặng đứng hai thanh kiếm.

Cuối cùng sau khi hai bên va chạm dữ dội, hai thanh kiếm cũng dừng lại, Tuyết Mẫn tiếp đất rồi thu kiếm về và hô to:

- Vũ Điệu Mưa Kiếm!

Vừa nói Tuyết Mẫn vừa vận khí mở một vòng tròn ma thuật màu đỏ, từ trong đó mấy trăm thanh hồng kiếm lũ lượt lao ra bắn thẳng về phía Thiên An.

Thiên An ở bên đây cũng vừa tiếp đất, nhìn qua thì thấy một cơn mưa kiếm đỏ đang hướng về phía mình, nàng đưa Dao Pha Lê ra phía trước vừa lao đi vừa xoay vòng trong không trung tung chiêu Vòng Xoáy Pha Lê lao tới ứng chiến.

Một vòng xoáy pha lê màu hồng bay đi với tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào loạt mưa kiếm đỏ, những thanh kiếm lần lượt bị vòng xoáy của Thiên An đánh tan, những mảnh kiếm đỏ rực rơi ra phía sau đường bay của vòng pha lê hồng phấn, tạo ra một cảnh tượng vô cùng huyền ảo giữa trời đêm.

Thiên An vẫn chưa dừng lại, nàng vẫn lao đi như vũ bão giữa trời không đâm thẳng về phía Tuyết Mẫn.

Tuyết Mẫn thấy vậy thì cũng vận khí vào kiếm, cô ta nhún người phi tới với tốc độ cực nhanh vung hai thành kiếm chém một cú thật mạnh vào vòng xoáy pha lê của Thiên An.

"Rầm"

Một lần nữa dao và kiếm là va chạm, nhưng lần này uy lực của hai đòn đánh kinh khủng hơn rất nhiều, cả hai dừng lại giữa không trung, Thiên An vẫn xoay liên hồi không có khoảng nghỉ, Tuyết Mẫn cũng ra sức chém vào vòng xoáy của Thiên An.

Cả hai bên không ai chịu nhường ai, trong khoảnh khắc đó dường như thời gian đã ngưng đọng lại một khoảng lâu. Cho đến khi cảm thấy bất phân thắng bại, cả hai mới quyết định tách nhau ra và lui lại giữ khoảng cách.

Thiên An đứng lên giữ thăng bằng, đôi tay trắng ngà xoay lưỡi dao ánh hồng một vòng, hai mắt trong veo nhưng đầy chiến ý, áo vải đỏ thẫm tung bay phấp phới, uy vũ đất trời nhìn về phía Tuyết Mẫn, nàng ngạo nghễ nói:

- Vẫn chưa khiến ta dãn gân nữa đấy, hai thanh kiếm của ngươi chỉ như đồ chơi thôi à?

Ở bên này, Tuyết Mẫn nghe thấy lời khiêu khích thì cũng chẳng mấy biến sắc, vẫn ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa ngàn vạn sát ý, giữ vững uy tâm cùng thân chiến y, cô ta đứng lên bẻ cổ một cái rắc rồi lạnh giọng:

- Kể ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu ngươi đã nôn nóng muốn chết như vậy thì để ta tội nguyện cho ngươi.

Trong lúc đó, ở bên ngoài Mộc Trấn, Nhất Tinh Minh Quang đang lơ lửng trên không cùng dòng chất lỏng nóng hổi bao quanh, còn Trần Phúc thì đứng ở một nóc nhà gần đó hậm hực nói:

- Có ta ở đây thì một cộng cỏ của Mộc Trấn cũng không để cho ngươi đụng tới.

- Vậy thì để coi ngươi có bản lĩnh đó hay là không!

Vừa nói Minh Quang vừa vận khí bắn ra một loạt đạn nóng chảy bay thẳng về phía Trần Phúc.

Trần Phúc dựng khiên ánh sáng lên để chống đỡ, thế nhưng chỉ trong chớp mắt cái khiên đã bị bắn cho thủng lỗ như một cái rổ rách.

Không thể chống đỡ, Trần Phúc buộc phải phi thân đi chỗ khác đồng thời bắn ra Tia Ánh Sáng để phản đòn.

Tên Minh Quang bay qua bay lại tránh né, rồi sau đó phi thân lao lên, từ trong tay hắn ta bắn ra một cột chất lỏng nóng hổi nhắm thẳng vào Trần Phúc.

Không có thứ gì của tên Minh Quang tung ra mà Trần Phúc có thể đỡ được hết, chàng buộc phải cực lực phi thân tránh né.

Thế nhưng càng né hắn ta càng bắn ra nhiều cột chất lỏng hơn, những cột đó đâm vào nhà dân thì sẽ phá thủng nhà của họ, do đó Trần Phúc luôn phải phi lên trên cao để hắn ta tung chiêu hướng lên trời không.

Nhận thấy ở địa hình trong trấn này bản thân không thể phát huy hết sức mạnh, Trần Phúc chủ động bỏ chạy về phía chân một ngọn núi nằm ở phía bắc.

Khi ra tới một khu đất trống trải, Trần Phúc đứng lại, thấy vậy tên Minh Quang cười nhẹ rồi nói:

- Ta thừa biết ngươi muốn điều gì, ngươi không chịu đánh mà chỉ lo chạy cốt cũng chỉ là dụ ta ra khỏi cái trấn rách nát kia để bảo kệ bọn dân chúng. Đánh mà không tung hết thực lực thì thôi cũng chán nên ta sẽ chiều ngươi vậy, giờ thì tung hết những gì ngươi có đi nào, "thủ lĩnh!"

Trần Phúc cảm thấy người này rất sắc bén, luôn luôn nhìn thấu được tâm cơ kẻ khác. Thế nhưng ra đến đây thì chàng cũng chẳng cần giữ kẻ làm chi nữa.

Trần Phúc bước lên, tháo áo choàng quẳng sang một bên, hắc bạch chiến y lộ ra tung bay phấp phới, vô cùng uy mãnh kiêu hùng. Rồi Trần Phúc nghiêm mặt lạnh giọng:

- Vậy thì chiến thôi!

Vừa nói Trần Phúc vừa vận khí vào Găng Ánh Sáng lao lên tung chưởng đánh thẳng mặt Minh Quang. Hắn ta thấy vậy mỉm cười nói:

- Tự đi tìm chỗ chết à?

Minh Quang cho rằng cơ thể mình toàn là chất lỏng nóng chảy, không gì có thể chạm được vào hắn nên đã đứng im để cho Trần Phúc chưởng tới.

Thế nhưng "bùm" một phát, tên Minh Quang ăn nguyên một Chưởng Hủy Diệt của Trần Phúc và bị thổi bay ra mười tám thước về phía sau.

Minh Quang cảm thấy một luồng năng lượng nóng rực đi xuyên qua lớp chất lỏng và vào tới da thịt của hắn gây ra một thương tổn không hề nhẹ. Minh Quang loạng choạng đứng dậy, miệng học máu nói:

- Tại sao chứ? Sao ngươi có thể?

Thật ra Chưởng Hủy Diệt chính là Tia Hủy Diệt tầm gần, thay vì bắn ra ở xa sẽ dễ để đối phương tránh né, Trần Phúc đã nâng cấp nó lên thi triển ở tầm gần sẽ khiến đối phương không kịp trở tay.

Trần Phúc bước đến, chàng lạnh giọng giải thích:

- Ta để ý lúc ở trên không ngươi có bị dính ánh sáng của ta, lúc đó ngươi đã tỏ vẻ khá đau đớn, ta chợt nhớ ra ánh sáng hủy diệt của mình không phải là vật thể mà là dòng năng lượng nên sẽ không bị nóng chảy, ngược lại nó còn có thể xuyên qua lớp chất lỏng và đã thương cơ thể của ngươi. Nói cách khác, ta chính là thiên địch của ngươi.

- Nực cười - hắn ta có vẻ hơi mất bình tĩnh - ánh sáng chính là từ mặt trời mà ra, làm gì có chuyện ánh sáng là thiên địch của mặt trời kia chứ?

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.