Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lơ Lửng Giữa Thiên Hà

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Rồi tên cầm rìu bước lên nói:

- Này cô nương! Cô có việc gì mà đến đây làm loạn ở chỗ của bọn ta thế?

- Không có gì? Ta chỉ đi nhờ nhà xí nhưng lại vô tình đi lạc xíu mà bọn người các ngươi làm lớn chuyện nên ta cũng có chút quá đáng. Suy cho cùng cả hai bên đều có lỗi, thôi thì cho ta xin lỗi, ai về nhà nấy nha.

Vừa nói Huyền Trân vừa cười tươi rồi đi về, thế nhưng vừa bước được vài bước thì "xoẹt" một phát, thanh kiếm tên dị hợm đã phóng ra và đâm thẳng xuống đất chắn lối đi của Huyền Trân.

- Đừng có giỡn chứ tiểu nha đầu, ngươi coi ngươi đã làm gì đám thuộc hạ của bọn ta kìa, bọn chúng đang kêu lên đau đớn phía trong đó, ngươi để cái mạng lại thì mới đền bù được tổn thất của bọn ta.

Huyền Trân thấy vậy thì giơ hai tay lên tỏa ý vô tội nói:

- Vậy thì lại oan ức cho tôi quá, tôi chỉ cố giữ cái mạng quèn của mình trước đám người manh động đó thôi mà. Việc đó hoàn toàn là một sự tự vệ chính đáng, các người đừng cố đổ tội cho một phận nữ nhi như thế chứ.

Tên đầu trọc nghe xong thì lại bước lên nói:

- Cô nương này mồm mép thật không tầm thường, có thể nói trắng thành đen, nói không thành có, nói sai thành đúng mà không một chút e ngại. Đúng là bỉ ổi vô cùng, không thứ tồi tệ nào sánh bằng.

Tên dị hợm nghe tên đầu trọc nói xong thì khoái chí, vừa đứng cười to vừa vỗ đùi bép bép nói:

- Lão tam nói lời tuy có phần không hay nhưng nó lại đúng vô cùng.

Huyền Trân đứng bên đây thì méo mặt, nghĩ đứng đây đấu võ mồm mà một chắp hai thì thật là bất lợi nên nàng buộc phải động thủ cho bọn chúng một bài học:

- Hai ngươi được lắm! Dám sỉ nhục bổn cô nương, hôm nay ta không lóc thịt các ngươi để nhuộm đỏ cái chỗ này thì không thể nào xóa bỏ nỗi nhục này.

Vừa nói Huyền Trân vừa phi lên cao tung dây leo thẳng tới hai tên đó. Thế nhưng chỉ vài đường cơ bản, hai tên đó đã dùng rìu và kiếm chém dây leo của Huyền Trân thành mớ dây vụn rơi từng mảnh nhỏ dưới đất.

Thấy vậy Huyền Trân nghĩ thầm: "Chết tiệt! Mình quên mất kim loại có thể cắt được cây cối một cách dễ dàng, lần này bất lợi về hệ rồi, mình buộc phải rút thôi!"

Vừa nói Huyền Trân vừa vận khí gọi ra một đám cây mộc lên bên dưới chân hai tên đó khiến chúng bất ngờ và bị mắc kẹt vào trong lùm cây.

Nhân cơ hội đó Huyền Trân phi thân bỏ chạy khỏi đó. Thế nhưng vừa bay lên thì tên cầm rìu đã quăn chiếc rìu của hắn quay vòng liên tục trên không và hướng thẳng về phía Huyền Trân.

Nhìn thấy cái rìu xoáy bay tới, Huyền Trân vội vã tung chiêu Bão Lá, ngay lập tức phóng ra một cơn lốc xoáy bằng lá đánh bật cái rìu đi hướng khác.

Huyền Trân tiếp đất nghĩ thầm: "Bực quá! Bọn này cố tình không cho mình đi đây mà, xem ra nếu không chiến một trận thì không được rồi."

Trong lúc đó, hai tên kia đã thoát ra khỏi đám cây và lao lên tấn công Huyền Trân. Tên dị hợm dùng kiếm đâm tới, còn tên đầu trọc thì phi lên cao thu rìu lại và bổ xuống.

Thấy vậy, Huyền Trân vận khí tung ra Lưới Gai nhằm trói buộc bọn chúng lại vào trong.

Thế nhưng tấm lưới lại bị bọn chúng chém bay thành từng mảnh, rồi bọn chúng lại tiếp tục hừng hực lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống Huyền Trân.

Huyền Trân nghiến răng rồi chắp tay vận khí tung chiêu Lục Ảnh, ngay lập tức từ một người, Huyền Trân hóa thành những huyễn ảnh xanh lá bao phủ khắp nơi khiến hai tên đó hoa mắt chóng mặt nhất thời không biết ai là thật, ai là giả. Trong lúc hoảng loạn, bỗng dưng tên dị hợm cấm cây kiếm xuống đất và hô to:

- Hút Chân Không!

Rồi lấy cây kiếm của hắn làm tâm, không khí xung quanh liên tục bị hút lại phía đó, các huyễn ảnh của Huyền Trân cũng lũ lược bị hút theo và biến mất hàng loạt.

Đến một lúc chỉ còn lại một mình bản thể thật của Huyền Trân thì tên đầu trọc hô lên:

- Cắt Đi Quỷ Đạo!

Vừa nói xong thì cây rìu của hắn phát sáng, hắn chạy đi hai bước và hô biến một phát, bỗng nhiên hắn xuất hiện ngay trước mặt Huyền Trân và chém tới.

Sự xuất hiện bất ngờ của tên đầu trọc khiến Huyền Trân kinh hãi, nàng không kịp tránh né và đã bị chém làm đôi.

Những tưởng lần này Huyền Trân đi xa rồi nhưng không, ngay khi thân nàng bị xẻ làm đôi nàng đã kịp thời hóa cơ thể thành cây.

Và khi Huyền Trân vừa ngã xuống, một cây thần thụ ngoi lên từ mặt đất, hai phần cơ thể của Huyền Trân cũng hòa với thân cây cổ thụ sau đó. Hai tên kia đứng nhìn mà ngỡ ngàng nói:

- Cái quái gì vậy? Con nha đầu đó chưa chết sao? Ta đã thấy ngươi chém nó tách ra làm đôi rồi mà lão Tam? - tên dị hợm nói.

Ở bên này, tên đầu đinh nhìn lên cây cổ thụ rồi nói:

- Có lẽ giống như khả năng biến thành mặt trời của lão Nhất, con nhãi đó có thể biến thành cây cối. Xem ra chúng ta gặp đối thủ khó xơi rồi lão Tứ à.

- Nếu vậy thì để ta xử nó, ngươi ở ngoài đây đi! Lãnh Địa Chân Không!

Vừa nói hắn ta vừa chạm tay xuống đất, ngay lập tức mọi thứ xung quanh biến đổi, một chiều không gian khác mở ra và chồng lấp lên cảnh vật hiện tai.

Sau đó Huyền Trân thấy cái thân cây cổ thụ của mình đang lơ lửng giữa không gian vũ trụ, một dãy đen bao phủ phía xa xa, xung quanh là những vì sao chiếu sáng làm mọi thứ huyền ảo vô cùng.

Tên đầu đinh không đi vào đây, giờ chỉ có Huyền Trân và tên dị hợm lơ lửng giữa các vì sao, rồi Huyền Trân hiện nguyên thể ra nói:

- Cái quái gì đây tên ốm nhom kia? Ngươi đã làm gì không gian thế?

Hắn ta cười nham nhở rồi nói:

- Không có gì, chỉ là ta muốn đưa ngươi đi tham quan một xíu ở dãy ngân hà đó mà.

Quả thật nơi đây vô cùng ảo diệu, những thứ xung quanh nếu không nhờ tên này thì có lẽ Huyền Trân không thể nào tận mắt nhìn thấy khung cảnh ở ngoài vũ trụ là như thế nào, nó khiến nàng hoa hết cả mắt.

- Quả nhiên là rất tráng tuyệt đấy! Nhưng ta không nghĩ là ngươi lại có lòng tốt đến mức khi không dẫn ta đi du ngoạn thế này mà chẳng có âm mưu gì đâu nhỉ?

Hắn ta đưa mắt lên nhìn thẳng vào Huyền Trân và nói với cái giọng hết sức nham nhở:

- Ngươi nói đúng! Nơi đây sẽ là mồ chôn dành cho ngươi.

Vừa nói hắn ta vừa lao tới cấm lưỡi kiếm vào gốc cây của Huyền Trân, ngay lập tức cái cây của nàng bị teo nhỏ, y hệt như bị một thứ gì đó ép lại, chẳng mấy chốc nó đã trở nên bé xíu là lơ lửng giữa khoảng không.

Ở trên này Huyền Trân cũng cố gắng phi đi, thế nhưng cơ thể nàng lúc này cũng như nhẹ toanh, nàng cũng lơ lửng như cái cây mặt dù tên kia vẫn chưa tác động gì lên nàng.

- Tên kia! Ngươi đã làm gì? - Huyền Trân nghiến răng nói.

Tên dị hợm đứng lên và bước đi giữa không gian, như thể dưới chân hắn là một mặt phẳng chứ không phải khoảng không. Rối hắn chĩa mũi kiếm về hướng Huyền Trân và nói:

- Đây là Kiếm Chân Không, thứ Thần Binh có khả năng điều khiển chân không, nó có thể biến môi trường bình thường trở thành môi trường chân không, và nơi này chính là không gian do ta tạo ra, ở đây còn một ít không khí được giữ lại để chúng ta có thể thở, thế nhưng trọng lực thì hoàn toàn không có, đó là lý do ngươi lơ lửng như vậy.

- Thế thì tại sao ngươi lại không bị lơ lửng kia chứ? - Huyền Trân hỏi.

Tên dị hợm bước đi giữa khoảng không và nói:

- Cũng đơn giản thôi, ta chỉ cần đảo ngược quá trình chân không ở bên trong cơ thể mình, đồng thời tạo ra những khu vực có trọng lực ở dưới chân, từ đó ta có thể tự do di chuyển như bình thường khi ở trong chiều không gian này. Nói theo một cách đơn giản, ta tạo ra nơi này thì ta có toàn quyền với những thứ tồn tại ở trong nó, ngươi hiểu chưa?

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.