Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Sơn Bảy Núi

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Nghe xong cả bọn nhìn lên trời thì mới phát hiện mây đen đang kéo tới từ phía xa. Vậy là tất cả tháo nhau lên ghe, khi ai nấy đều ổn định chỗ ngồi thì người lái ghe bắt đầu chèo.

Con sông này chảy qua một hang đá lớn có tên là U Minh cốc. Khi vào trong cốc, ánh sáng bắt đầu tối dần, càng đi thì vòm đá phía trên lại càng thấp xuống, đến một lúc chỉ còn vài thước là chạm vào đầu cả bọn thì Thiên An nói với người lái ghe:

- Sao càng đi mặt đá phía trên càng thắp xuống vậy đại huynh? Có khi nào va phải đầu chúng ta không?

Người lái ghe đứng phía sau tay cứ thoăn thoắt vừa chèo vừa nói:

- Không sao đâu, cứ ngồi im là được.

Vị đại huynh kia vừa nói xong thì cả bọn nghe "boan" một cái, đầu Lâm Phong va vào một cột đá nhọn nhô xuống khiến chàng choáng váng hét to:

- Cái gì vậy? Sao bảo ngồi im là không sao mà đại huynh?

- À ừ... ta quên nói tên nào có cổ cao quá thì khom xuống kẻo đụng đầu vào mỏm đá - người lái ghe bình thản đáp.

Nghe xong Lâm Phong méo mặt rồi cay cú nói:

- Trời ạ! Sao có thể quên được chứ?

- Ai bảo đệ cao quá làm chi? Mau khom xuống đi! - vừa nói Trần Phúc vừa quay sang đè đầu Lâm Phong xuống để tránh một cột đá khác đang lao tới.

Rồi sau một lúc vừa ngồi ghe vừa tránh né các vật thể lạ bay vào đầu, cả bọn cũng ra khỏi hang động.

Hiện ra trước mắt cả bọn lúc này là giống như một vùng trời khác khi nơi đây là một vùng đất rộng lớn nằm lọt thỏm ở giữa bảy ngọn núi cao lớn sừng sững.

Con sông mà họ đang đi chảy thẳng vào một ngôi làng phía xa xa, hai bên bờ sông là những cánh đồng lúa chín vàng ươm ngào ngạt hương thơm bên dưới chân các ngọn núi.

Trong lúc cả bọn đang lác mắt nhìn cảnh tượng thơ mộng phía trước thì trời bắt đầu đổ mưa, gió lớn bắt đầu nổi lên làm ghe của bọn họ chao đảo.

Người lái ghe cố gắng chèo thật nhanh để vào bờ sông nhưng gió thổi lên cực mạnh, sóng đánh vào thân ghe, cộng thêm mưa lớn khiến ghe của cả bọn lật úp giữa con sông.

Cả đám tháo nhau vật lộn với dòng nước và cố gắng bơi về phía bờ sông, chật vật cả buổi thì bọn họ cùng người lái ghe cũng đã thoát nạn. Đứng trên bờ nhìn chiếc ghe của mình từ từ chìm xuống sông, người lái ghe kêu la thảm thiết:

- Trời ơi! Cái ghe kiếm cơm của tôi, mất nó rồi lấy gì mà tôi sống hả trời?

Cả bọn bên này thì thở hổn hển sau khi vừa thoát chết, Lâm Phong thè lưỡi nói:

- Từ lúc lên ghe là mắt đệ nó giật giật rồi, không ngờ là họa tới nhanh đến vậy.

- Má ơi! Tưởng chết không rồi đó! - Trần Phúc nói.

- Cũng may là còn sống! - Thiên An nói.

- Mà Trương Lĩnh đâu rồi mọi người? - Huyền Trân nhìn qua nhìn lại nói.

Thiên An và Lâm Phong cũng quay qua nhìn giáo dát thì đúng là không thấy Trương Lĩnh thật. Lâm Phong hốt hoảng nói:

- Ý trời! Không lẽ huynh ấy chìm rồi?

- Hắn biết bơi, không chết được đâu, chắc là trôi dạt qua bờ bên kia thôi - Trần Phúc bình thản nói.

Nghe Trần Phúc nói xong thì cả bọn cũng yên tâm phần nào, Huyền Trân quay sang hỏi người lái ghe đang ngồi ủ rũ một bên.

- Này đại huynh, đại huynh ổn không?

- Cái ghe của tôi chìm rồi, tôi chỉ có mỗi cái ghe đó để mưu sinh, bây giờ nó cũng chìm đi rồi - người lái ghe buồn bã đáp.

Nghe xong thì cả bọn cùng nhìn nhau khó xử, ngay lúc đó Thiên An lên tiếng:

- Tại chở bọn tôi mà huynh bị lật ghe, để bọn tôi mua lại cho huynh cái ghe mới.

Người lái ghe ngạc nhiên quay qua nhìn Thiên An nói:

- Cô thật tốt, nhưng ghe lật là do mưa bão không phải do các người, các người làm vậy thật sự tôi không thể nhận.

- Không sao đâu, chúng tôi giúp huynh để huynh có thể tiếp tục công việc đưa đón người dân ở đây ra vào cốc, âu cũng là tôi muốn giúp nhiều người hơn thôi.

Nghe lời Thiên An nói cũng hợp tình, hợp lý, người lái ghe lúc này cũng khá là túng quẩn khi mất đi công cụ kiếm cơm, huynh ấy cũng đành miễn cưỡng chấp thuận:

- Vậy để báo đáp ân tình, nếu không chê thì có thể để tôi mời mọi người đến tệ xá để dùng một chén cơm được không?

- Vậy thì xin làm phiền đại huynh đây ạ.

Sau đó cả bọn theo chân người lái ghe để về nhà huynh ấy, vừa đi thì Trần Phúc vừa nói:

- Này đại huynh! Đại huynh tên gì?

- Ta tên là Hồng Bảo, còn các đệ?

- Đệ là Trần Phúc! Cô áo đỏ là Thiên An, áo xanh là Huyền Trân, còn tên cao kều này là Lâm Phong.

- Mà các đệ đến vùng Thất Sơn này làm gì thế?

- Bọn đệ đang trên đường đến bắc Tuyên Quang, khi đến chân dãy núi này thì được người dân bảo là đi đường sông mới có thể qua núi, do đó bọn đệ mới ra đứng chờ ở bến đò.

- Ra là vậy! Đúng là muốn qua dãy Thất Sơn thì chỉ có mỗi con đường là đi qua sông Lôi Ô mà thôi.

- Thế con sông này sẽ dẫn đến đâu vậy Hồng huynh? - Huyền Trân nói.

- Nó chảy từ ngoài U Minh cốc vào tới bên trong ngôi làng kia rồi sẽ kết thúc ở chân núi phía đông , ngôi làng bên dưới ngọn núi đó là làng Lưu Anh, nhà của huynh cũng ở đó - vừa nói Hồng Bảo vừa chỉ tay về phía cánh làng dưới chân núi cao ở phía xa xa.

Cả bọn hướng mặt nhìn về hướng đó thì thấy một ngôi làng đang dần hiện ra ở trước mắt. Đó là một ngôi làng với những căn nhà mái lá nằm khuất sau những cánh đồng lúa.

Con sông Lôi Ô chảy thẳng vào ngôi làng, các hộ dân trong làng thì dựng nhà nằm sát hai bên bờ sông, tất cả tạo ra một cảnh tượng đồng quê giữa núi rừng, điều mà chỉ thường xuất hiện ở vùng đồng bằng phía nam.

- Khung cảnh xung quanh làng của Hồng huynh đẹp quá, muội ước gì mình có thể ở đây luôn mà không phải đi đâu hết - Thiên An hớn hở nói.

- Đúng rồi đó! Sự yên bình của sống nước cùng cánh đồng thơm ngát, xa xa còn có cảnh sắc núi non trùng điệp, quả là tiên cảnh chốn trần gian - Lâm Phong vừa nói vừa dang hai tay ra chạy lên phía trước nhìn lên trời cảm nhận.

Nghe hai người họ nói xong thì Hồng Bảo cũng mát lòng mát dạ vì những cô cậu từ bên ngoài tới này lại thích thú với quê hương của mình, chàng nói:

- Vui vì mọi người thích nơi này đến như vậy, nhà của huynh ở phía trước rồi kìa, ta vào thôi!

Vừa nói Hồng Bảo vừa chỉ tay về một ngôi nhà sàn nằm ở đầu làng, ngôi nhà khá tươm tất với tường gỗ, mái lợp lá, phía trước là một cái sân rộng trồng vài cây chuối và một vài loại rau xanh.

Bao quanh ngôi nhà còn có một đám lúa mới trổ bông, tổng thể nhìn vào rất chi là gần gũi với thiên nhiên.

Vào đến nơi, Hồng Bảo mời cả bọn ngồi ở cái bàn tròn giữa nhà để uống trà xơi nước.

- Các đệ ở đây chơi nha, huynh vào trong nấu cơm!

- Để muội phụ huynh cho - Huyền Trân hăng hái nói.

Sau đó hai người vào dưới nhà, để lại ba người trên này. Thấy Huyền Trân vừa hiền dịu vừa đảm đan, Trần Phúc quay qua hỏi Thiên An một câu:

- Biết nấu cơm không?

- Đoán xem! - Thiên An nói rồi lon ton bỏ ra ngoài sân.

Thấy vậy Trần Phúc và Lâm Phong cũng chạy theo trêu:

- Phu quân của ai kia sau này phải biết nấu ăn mới được à! - Trần Phúc nói với Lâm Phong.

- Xem ra làm phò mã cũng không sung sướng gì mấy ha - Lâm Phong gật gù nói.

Quá tức giận vì bị hai tên đồng đội trêu, Thiên An quát:

- Cần gì nấu? Hoàng cung có đầu bếp, mà cũng không cần hai người lo chuyện bao đồng. Còn nói nữa là cho mỗi người một dao đó nha.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.