Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Thêm Một Con Báo

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

Sau khi tiếng la của Trương Lĩnh vang lên, tất cả chỉ nghe một cái "rầm", nam nhân kia đã đâm thẳng vào Trương Lĩnh khiến bụi bay mịt mù cả một khu vực.

- Rồi! Liệm luôn! - Trần Phúc bình thản nói.

- Giờ chôn luôn chứ khỏi đợi ngày mai - Thiên An típ lời.

- Huynh ấy chết thảm quá... - Huyền Trân cũng nhanh chóng hòa nhập.

Rồi sau đó có một người vừa ho sặc sụa vừa bước ra từ trong đám bụi, đó là một cậu thanh niên tuổi khoảng mười sáu, mười bảy.

Dáng người cao gầy, ăn mặc khá kỳ lạ khi chỉ có mỗi cái quần cùng thắt lưng để che phần dưới, phần trên khoát một cái áo choàng màu đỏ phía sau để lộ toàn bộ phần ngực sáu múi lực lưỡng phía trước.

Trên lưng cậu ta vắt một cây trượng dày và to bản, đầu của cây trượng là hộp sọ của một con sói trong hết sức đáng sợ. Tổng thể tạo nên một vẻ bề ngoài hết sức bụi bặm và hoang dã.

- Trời đất ơi, mình va vào cái gì mà cứng như sắt vậy trời? Gãy lưng mất rồi - cậu ta vừa ho sặc sụa vừa ưỡn lưng nói với vẻ đau đớn.

Huyền Trân và Thiên An nhanh chóng phi vào làng bụi mờ để xem Trương Lĩnh có sao không.

Vào tới thì họ nhìn thấy Trương Lĩnh đã bất tỉnh nhân sự và đang nằm xả lai dưới đất, hai người họ vội vã khiên Trương Lĩnh ra khỏi đám bụi và đặc chàng nằm xuống bụi cỏ ven đường.

Còn Trần Phúc thì đứng hình mất vài giây khi nhận ra chàng thiếu niên với cây trượng đầu sói trên vai cùng cái kiểu ăn mặc khoe ngực không giống ai đó chính là tiểu đệ kết nghĩa của chàng, tên là Lâm Phong.

Năm xưa, Trần Phúc, Đinh Toàn và Lâm Phong đã kết nghĩa huynh đệ, cùng nhau uống chén rượu thề ở dưới gốc tre, nguyện cùng sống chết có nhau.

Trong ba huynh đệ thì Lâm Phong là đứa nhỏ tuổi nhất, và cũng là đứa xốc nổi nhất, do đó Trần Phúc rất chi là sợ phải đi cùng với tiểu đệ nông nổi này, lúc nào chàng cũng phải tìm cách chạy trốn nó.

Lâm Phong quay qua thì cũng nhìn thấy Trần Phúc, chàng ngạc nhiên và mừng rỡ chạy tới nói:

- Ủa! Nhị ca! Cuối cùng cũng gặp nhị ca rồi, đệ mừng quá!

- Gì vậy? Chẳng phải đệ làm việc ở phía Nam sao? Đi đâu đây?

- Đại ca nói huynh đang cần người hỗ trợ nên phái đệ lên phía Bắc để đi cùng huynh.

- Ý trời! Thôi thôi cho huynh xin, đệ về dùm huynh cái, đệ mới tới đã làm người của huynh sắp chết rồi kìa. Về! về dùm huynh cái.

Thấy Lâm Phong bay từ trên trời bay xuống là đủ báo rồi, giờ còn đòi đi theo nhóm nữa càng làm Trần Phúc xanh mặt hơn, chàng liên tục đùn đẩy kêu Lâm Phong đi về.

- Gì vậy nhị huynh? Đệ đi từ Thành Đô lên đây tìm huynh mà huynh giỡn hoài - Lâm Phong cười tươi nói.

- Ai giỡn với đệ, đệ là chúa báo đời, đi theo huynh chỉ giỏi được cái phá hoại.

- Thôi mà... cho đệ theo đi, đệ có mang theo rượu hồng đào thượng hạng từ Diễn Châu lên nè, tặng cho huynh một lọ - vừa nói Lâm Phong vừa lấy trong tay nải ra một lọ rượu hồng đào đưa cho Trần Phúc.

Trần Phúc cầm lấy lọ rượu uống một ngụm nhận ra đây là loại rượu quý ủ từ những trái đào chỉ có trên những vùng núi cao của Diễn Châu mới có được cái hương vị nồng nàn du dương ở đầu lưỡi, chỉ cần uống một ngụm là đủ để tê tái tâm hồn. Uống xong Trần Phúc gật đầu tâm đắc rồi nói:

- Ùm... nay lớn rồi cũng biết điều đó, ta nói trước, đi theo là làm việc nghiêm túc, không có đùa giỡn, phá hoại là cho về liền đó.

- Đệ biết rồi, đệ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao - Lâm Phong cười tươi nói.

Ở bên này, Huyền Trân và Thiên An tròn mắt nhìn, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết tự nhiên từ trên trời rơi xuống một chàng nam nhân với khuôn mặt điển trai, lại còn để lộ các múi cơ cuồn cuộn trước ngực làm hai người họ không thể rời mắt. Đang ngơ ngác thì Trần Phúc dẫn Lâm Phong đến giới thiệu với Thiên An và Huyền Trân:

- Giới thiệu với mọi người, đây là tiểu đệ của tôi, cũng là người của Hồng Minh, từ nay nó sẽ đi cùng nhóm chúng ta. Còn đây là công chúa Thiên An, bên này là Huyền Trân, người nằm dưới kia là Trương Lĩnh, chào mọi người đi.

- Chào các huynh, các tỷ, đệ là Lâm Phong, từ giờ mong mọi người giúp đỡ - Lâm Phong cười tươi nói.

Huyền Trân và Thiên An ngay lưng chụm đầu lại nói nhỏ với nhau:

- Lúc nãy có nghe gì không? - Thiên An nói.

- Nghe gì? - Huyền Trân ngơ ngác hỏi.

- Báo đời đó, hai tên phiền phức chưa đủ giờ còn thêm một tên phái hoại nữa, chẳng phải là phiền phức thêm hay sau?

- Nhưng mà nhìn đi, cơ bắp kìa, mặt mày cũng ổn nữa, bỏ qua là tiếc lắm.

- Ùm... đúng là ổn thật! - Thiên An liếc nhìn Lâm Phong rồi nói.

- Vậy quyết định chứ hả?

- Được!

Trong lúc Trần Phúc và Lâm Phong đang khó hiểu với hành động của Thiên An và Huyền Trân thì hai người họ quay qua, Thiên An ho một tiếng rồi nói:

- E hèm! tôi đồng ý cho cậu gia nhập, nhưng mà nói trước, tôi là người quản lý cái đội này, lệch pha một cái là sẽ ăn đấm đấy nhá - Thiên An vừa dơ nắm đấm lên vừa nói với vẻ hâm dọa.

- Dạ! Dạ! Đệ biết rồi ạ - Lâm Phong toát mồ hôi, chỉ biết cười gượng nói.

- Ùm, tốt đó!

Thấy Lâm Phong có vẻ căn thẳng, Huyền Trân vội đến trấn an:

- Đệ đừng lo, cứ bình thường là được rồi.

Huyền Trân vừa nói vừa nở một nụ cười hiền hoà với Lâm Phong khiến chàng đứng hình mất vài giây, trong vô thức chỉ nói được ba từ "đệ biết rồi" rồi cười lại một cách trìu mến.

- Trời ơi! Cứu tôi! Cứu tôi! Ai mà ác ôn đâm đầu vào tui vậy?

Lúc này, Trương Lĩnh cũng đã tỉnh dậy, vừa đứng lên là chàng đã kêu la. Lúc nãy mà không có giáp đồng hộ thân thì chàng đã đi chầu ông bà ông vải rồi. May mà vẫn còn giữ được cái cái mạng già để mà sống tiếp.

- Dạ là đệ, cho đệ xin lỗi ạ - Lâm Phong bước tới gãy đầu cười trừ nói.

- Đây là Lâm Phong, đệ ấy được Đinh Toàn cử đến, sắp tới sẽ đi cùng nhóm chúng ta - Trần Phúc nói.

- Ra vậy, mà sao đệ rơi từ trên trời xuống vậy? - Trương Lĩnh gật gù rồi nói.

- Đúng rồi! Đệ biết bay à? - Thiên An thắc mắc.

- À không! Kể ra thì dài dòng, mọi người ngồi xuống đi đệ kể cho nghe.

Thế là cả bọn ngồi quay quần dưới bãi cỏ ven đường để hóng chuyện. Khi ai nấy đều ổn định chỗ ngồi, Lâm Phong bắt đầu kể:

- Chuyện là lúc sáng đệ đang đi trên ngọn núi nhỏ phía kia thì bắt gặp một tên thảo khấu đang cậy thế hà híp dân lành, vậy là đệ lao tới định dạy cho hắn một bài học. Nào ngờ hắn mạnh quá, tung chưởng đánh bay đệ lên trên không và cuối cùng rơi xuống chỗ mọi người. Chuyện là vậy đó!

Nghe xong Thiên An nhăn mặt:

- Là chuyện dài dữ chưa?

- À thì, à thì... cũng không dài lắm - Lâm Phong cười trừ.

- Đệ mà còn không đánh lại à? Hắn ta mạnh lắm sao? - Trần Phúc trầm tư nói.

- Đúng rồi, hắn ta rất mạnh, còn sở hữu thần binh dạng thú nữa, hắn có thể biến thành một con gấu trúc to đùng, lúc đó hắn chỉ chưởng một cái là đệ bay đi xa luôn - Lâm Phong vừa nói vừa quơ tay múa chân để miêu tả.

- Thần binh dạng thú sao? Nó là cái gì? - Thiên An thắc mắc.

Huyền Trân đáp:

- Tôi nghe nói đó là một dạng thần binh đặc biệt, nó có thuộc tính mặc định là sức mạnh và có khả năng biến đổi hình dạng cơ thể người sở hữu thành nhiều hình thái khác nhau, tiêu biểu trong số đó là hình thái siêu thú, biến thành một con thú to bự có sức mạnh kinh người.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.