Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Về Thần Binh

Tiểu thuyết gốc · 2488 chữ

Nói rồi Trần Phúc đưa Thiên An về trụ sở để trị thương, vừa về tới trụ sở thì một cô gái ra đón Trần Phúc và Thiên An, đó chính là Mỹ Diệu, cô vẫn ở đây từ sáng đến giờ chờ Thiên An về. Lúc này trời cũng đã gần nửa đêm nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Thiên An, thấy Trần Phúc cõng Thiên An về cô vội ra hỏi thăm:

- Thiên An tỷ tỷ! Tỷ ấy không sao chứ ạ?

Trần Phúc thấy cô nương này lạ mặt, lại còn ở trụ sở nên có phần thắc mắc.

- Cô ấy không sao, chỉ bị thương tí thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏe, mà cô nương là...

Mỹ Diệu đáp:

- Muội bị bọn người ở tửu lầu lừa bán vào đó, may nhờ có Thiên An tỷ tỷ và Trương Lĩnh huynh cứu mạng, sau đó mọi người đưa muội về đây để tránh sự truy sát của bọn chúng.

Trần Phúc nghe xong thì gật gù:

- Vậy đêm nay cô hãy ngủ lại đây đi, ngày mai Thiên An tỉnh dậy rồi mọi người sẽ đưa cô về nhà.

Mỹ Diệu nghe vậy thì vui mừng:

- Đa tạ huynh rất nhiều, mà cho muội hỏi Trương Lĩnh huynh đi đến tửu lầu từ chiều tới giờ vẫn chưa thấy về, huynh ấy có làm sao không?

Trần Phúc hai mắt láo lia nói:

- Tên đó đi chơi bời sáng sẽ trở về ấy mà, khuya rồi, mình vào trong nghỉ ngơi thôi.

Nói rồi Trần Phúc đi vào trong để lại Mỹ Diệu ở đây với đầy sự khó hiểu.

Bước vào một căn phòng nhỏ, Trần Phúc bế Thiên An lên giường, lúc này cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Trần Phúc dùng tay trái đặt lên trán Thiên An để truyền một ít nguyên khí của mình giúp nàng mau hồi phục.

Trần Phúc giờ mới để ý thấy Thiên An đang mặc trên người y phục vải hoa quyến rũ của các cô gái ở trong tửu lầu.

Bình thường Thiên An sẽ cột tóc cao, thắt lưng buộc chặt, y phục gọn gàng, ôm sát cơ thể để tiện cho việc chiến đấu.

Chàng thoáng nghĩ ước gì Thiên An thường ngày có thể xõa tóc yêu kiều như lúc này thì hay biết mấy, chàng không thích dáng vẻ oai vệ của cô ấy trong bộ giáp phục chút nào, nó khiến chàng hơi sợ vì khi đó Thiên An trong giống một sát thủ hơn là một thiếu nữ.

Rồi chàng thoáng nhìn lên khuôn mặt diễm lệ ấy, khuôn mặt đã có thêm một vài vết xước, dấu tích của những trận chiến ác liệt, chàng nhìn thấy mà xót xa.

Dù là một chiến binh thực thụ, nhưng Thiên An từ nhỏ luôn sống trong Hoàng cung với đầy những thứ lấp lánh, nhung lụa luôn bao quanh, giờ lại phải bôn ba ra mặt trận, những sương gió đã khiến nàng vơi đi một chút kiêu sa vốn có.

Rồi khi mãi cuốn theo dòng suy nghĩ, Trần Phúc ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng ra thì Thiên An tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là không biết mình đang sống hay đã chết.

Nàng ngồi dậy thử, cảm thấy cơ thể khá là khỏe, chỉ có vết trầy ngoài da thì chưa lành, còn trong người thì hình như nguyên khí đã gần hồi phục.

Thiên An nhìn xuống sàn nhà thì thấy Trần Phúc đang nằm ngủ phè phỡn ở dưới, nàng đoán có lẽ Trần Phúc đã truyền khí cho mình.

Rồi nàng nhìn xuống thấy mình đang mặt một bộ y phục khác hôm qua, bộ y phục này lại còn có màu sắc sặc sỡ nữa, nàng nghĩ thầm: "Tên Trần Phúc nằm đây, không lẽ hắn... "

Thiên An nghĩ đến việc đó thì mặt đỏ bừng, nàng hốt hoảng hét toáng lên.

Trần Phúc nghe thấy tiếng la thất thanh thì tỉnh giấc, chàng ngồi dậy, ngáp một cái rồi dụi mắt nói:

- Chuyện gì vậy Thiên An?

Thiên An bước xuống tóm lấy cổ áo Trần Phúc nghiêm giọng hỏi:

- Hôm qua... huynh đã làm gì ta?

Trần Phúc hoảng hốt không biết chuyện gì:

- Làm gì là làm gì? Tôi đâu có làm gì đâu.

- Không làm gì vậy ai đã thay y phục của ta? Huynh nằm đây, có phải huynh... - nói đến đây Thiên An buôn Trần Phúc ra quay mặt đi - huynh đã thấy hết rồi đúng không?

Trần Phúc trợn tròng hai mắt khó hiểu, chàng có thấy được cái quái gì đâu?

Dù vậy thì chàng vẫn biết Thiên An đang lo sợ điều gì, chàng từ tốn nói:

- Chuyện là hôm qua sau khi cô bị ngất đi thì Trương Lĩnh đã đến cứu cô về, xong tôi có nhờ Mỹ Diệu thay y phục cho cô. Còn tôi chỉ ở đây trị thương cho cô thôi, do hôm qua đuối quá nên tôi ngất đi lúc nào không hay.

Dù là hôm qua Trần Phúc cũng không biết ai đã thay y phục cho Thiên An nhưng mà Trần Phúc phải bịa ra câu chuyện khác để lừa nàng chứ nếu để Thiên An biết mình bị bắt về tửu lầu chắc cô ấy sẽ không giữ được bình tĩnh.

Thiên An nghe xong cũng bình tĩnh lại, nàng quay lại giơ nắm đấm lên nghiêm giọng:

- Thật không? Ta mà biết huynh nói dối thì đừng có trách.

Trần Phúc toát mồ hôi, dù tim đập mạnh nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh:

- Thật mà, sao tôi dám lừa cô chứ.

Thấy Trần Phúc cũng có vẻ thành khẩn Thiên An cũng thôi gặng hỏi, nàng ngồi xuống giường giọng nói đã trong trẻo, hiền dịu trở lại:

- Ùm... mà dù gì cũng cảm ơn huynh.

Trần Phúc thấy Thiên An dịu lại thì cũng thở phào:

- Cảm ơn tôi chuyện gì?

- Chuyện mấy ngày nay huynh liên tục truyền nguyên khí cứu ta, dù sao việc đó cũng tổn hại đến nguyên khí của huynh mà.

- Ra là việc này, gì chứ cái đó tôi hút lại mấy chốc là đầy ấy mà - Trần Phúc cười tươi đáp.

Thấy thế Thiên An cũng mỉm cười, một nụ cười hiền hòa và dễ thương:

- Công nhận đi cùng với huynh tiện thật đấy, nguyên khí không bao giờ sợ thiếu.

- Thật ra... nếu không có ai để cho tôi hút lại thì cũng hết đấy - Trần Phúc gãi đầu đáp.

- Nghe cứ như là mấy con muỗi hút máu người ấy nhỉ? - Thiên An gật gù.

Trần Phúc nhăn mặt:

- Ui trời! Cô nghĩ tôi giống như con muỗi thật sao?

Thiên An cười tủm tỉm đáp:

- Đúng rồi! Huynh cứ cà hút, cà hút. Nhớ hồi còn ở Thăng Long huynh đã hút luôn cả một con hổ cơ mà.

Thiên An nhắc lại chuyện hồi đó làm Trần Phúc ngượng chín mặt:

- Trời ạ? Cô còn nhớ chuyện đó sao?

Tám năm trước, lúc đó Trần Phúc và Thiên An mười tuổi, một hôm tướng quân Hoàng Thuyên gọi cả hai ra bãi tập luyện ở bìa rừng, vừa mới tới thì Thiên An đã lên tiếng:

- Sư phụ! Người gọi bọn con ra đây có việc gì vậy ạ.

- Người đâu! Mau đem thứ đó ra! - Hoàng Thuyên nói.

Ngay lúc đó có hai gia nhân bước ra trên tay mỗi người cầm một chiếc khây.

Thiên An và Trần Phúc vẫn ngơ ngác, Hoàng Thuyên nói:

- Hôm nay ta sẽ dạy cho các con kiến thức về Thần Binh.

- Thần Binh sao? - Trần Phúc nói.

- Đúng! Chính là Thần Binh! - Hoàng Thuyên đáp.

- Mà Thần Binh là gì vậy sư phụ? - Thiên An thắc mắc.

- Để gia tăng sức mạnh, con có nhiều cách như tập võ nghệ, phát triển thể chất hay tu đạo. Nhưng những cach đó mất rất nhiều công sức và thời gian. Trong khi đó, có một cách rất tốt để mạnh lên nhanh chóng, đó là sở hữu cho mình một món Thần Binh mạnh mẽ.

Trần Phúc nghe thấy chuyện có vẻ dễ thì mặt hí hửng:

- Thật sao sư phụ? Chỉ cần có Thần Binh là sẽ mạnh lên ạ?

- Coi cái mặt của kẻ lười biếng kìa! - Thiên An liếc mắt mỉa mai.

- Để ta cho các con thấy sự khác biệt giữa binh khí bình thường và một món Thần Binh.

Nói rồi Hoàng Thuyên cầm một cây kiếm bình thường lên, chém một phát vào thân một cái cây cổ thụ to đùng.

Thanh kiếm chỉ chém được qua lớp vỏ cây, hoàn toàn không tổn hại gì đáng kể cho thân cây.

Rồi Hoàng Thuyên bỏ cây kiếm xuống, ông cầm cây Thương Bão Tố lên vận khí rồi phóng một phát, cây thương xuyên qua thân cây cổ thụ bay đến tận sâu trong rừng, khí từ cây thương tỏa ra làm các cây to liên tục bị đốn ngã trên đường bay của cây thương.

Thiên An và Trần Phúc đứng ở đằng này há hốc mồm với sức mạnh khủng khiếp của sư phụ.

- Lợi... lợi hại quá sư phụ! - Trần Phúc lắp bắp.

- Khác biệt là quá lớn! - Thiên An ngỡ ngàng nói.

- Đúng vậy! Khác biệt mà Thần Binh mang lại là rất to lớn, đó là lý do vì sao chúng ta cần phải có Thần Binh. Và đây là Thần Binh của các con.

Hoàng Thuyên bước lại khây lấy ra hai con Dao đưa cho Thiên An nói:

- Đây là Dao Pha Lê, năm xưa Thái Hậu đã tìm thấy nó ở trên núi hay ở đâu đó ta không biết, nhưng bà dùng thì thấy nó lợi hại nên bà kêu ta đưa nó cho con.

Rồi Hoàng Thuyên lại quay qua lấy hai chiếc găng tay đưa cho Trần Phúc nói:

- Đây là Găng Ánh Sáng và Găng Bóng Tối, năm xưa ta tìm thấy nó ở trong nhà kho hay ở đâu đó ta cũng không nhớ, nhưng thấy nó cũng xài được nên ta đưa nó cho con.

Thiên An và Trần Phúc đều nhăn mặt:

- Trên núi với nhà kho?

- Sư phụ không thể giới thiệu đàng hoàng được hay sao?

Hoàng Thuyên ho một tiếng rồi nói:

- Nghiêm túc nè! Giờ ta sẽ nói về bí mật của Thần Binh, nó ban đầu chỉ là một món binh khí bình thường, nhưng khi nó ở điều kiện ngoài tự nhiên, hấp thụ linh khí của trời và đất hàng ngàn năm thì sẽ trở thành Thần Binh, tức là việc tìm thấy nó ở trên núi, dưới biển hay ở ngoài ruộng là điều hoàn toàn hợp lý nhé - vừa nói ông vừa lườm hai đứa nhỏ như dằn mặt.

- Và mỗi Thần Binh có một loại sức mạnh khác nhau, tùy thuộc vào thuộc tính của chúng. Ta có bốn loại thuộc tính đó là ma pháp, tốc độ, sức mạnh và phòng thủ. Ví dụ Thương Bão Tố của ta có thuộc tính là sức mạnh nên sức công phá của nó rất lớn, còn Dao Pha Lê của Thiên An sẽ thiên về tốc độ.

- Thật tuyệt vời! Tốc độ là thứ con muốn khi mà lướt trên chiến trường - Thiên An mừng rỡ.

- Sư phụ! Vậy Thần Binh của con có thuộc tính gì ạ? - Trần Phúc thắc mắc.

Hoàng Thuyên ngập ngừng suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Có bốn cấp bật để phân loại Thần Binh. Thứ nhất là Thần Binh Thường với chỉ một thuộc tính. Cao hơn là Thần Binh Sử Thi mang hai thuộc tính cùng lúc, tiếp đến là Thần Binh Thần Thoại mang ba thuộc tính. Và cuối cùng cũng là cấp độ cao nhất, Thần Binh Hoàng Kim mang cùng lúc cả bốn thuộc tính tấn công, phòng thủ, tốc độ và ma pháp.

- Lại lấy ví dụ về Thương Bão Tố của ta, nó thuộc vào loại Thần Thoại khi có cùng lúc ba thuộc tính đó là tấn công, tốc độ và ma pháp. Còn của Trần Phúc vì nó là hai chiếc găng, mỗi găng cho một loại sức mạnh khác nhau nên sẽ có nhiều thứ khá là rắc rối ta sẽ nói với con sau. Còn Thần Binh của Thiên An thì là loại Thường, có thể dễ dàng tìm thấy ở ngoài ruộng đồ đó, nên chỉ có một thuộc tính thôi.

Nghe sư phụ nói xong Thiên An muốn bật ngửa, tuy nhiên nàng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần:

- Không sao cả! Con tin vào bản thân mình, với con Thần Binh cũng chỉ là vũ khí phụ trợ mà thôi.

Hoàng Thuyên cười tâm đắc rồi nói:

- Đúng là đồ đệ của ta! Như lời Thiên An nói, nếu không có sức mạnh nội tại từ bản thân thì dù có Thần Binh mạnh cũng vô ích.

- Vậy có cách nào để nhận biết Thần Binh có cấp bậc gì thông qua mắt thường không sư phụ? - Trần Phúc thắc mắc.

- Tất nhiên là có rồi! - Hoàng Thuyên đáp - loại Thường thì ngoại hình sẽ có chút màu sắc sặc sỡ, loại Sử Thi sẽ có thêm hoa văn lạ, loại Thần Thoại thì vừa sặc sỡ, vừa có hoa văn vừa có thêm một vòng khí tức uốn lượn. Loại Hoàng Kim thì có ba cái trên kèm theo một ánh vàng mờ lấp lánh bao quanh. Giống như Găng Ánh Sáng của Trần Phúc, nó có màu bạc, hoa văn những tia sáng kèm theo một vòng khí tức màu trắng chạy uốn lượn lên xuống, điều đó biểu hiện cho cấp bậc Thần Thoại.

Trần Phúc nghe xong thì nhìn qua hai cái găng của mình, quả nhiên là nó rất đặc biệt với những dòng khí tức uốn lượn kèm theo hoa văn bắt mắt.

Lúc này Thiên An nhìn vô cái dao của mình, nó chỉ có mỗi cái màu hồng như pha lê, nàng nhìn mà chán chường hết muốn nói.

- Được rồi! Thời gian tới ta sẽ hướng dẫn hai con cách để sử dụng Thần Binh, hai con sẵn sàng chưa? - Hoàng Thuyên hỏi.

- Dạ rồi! - cả hai đồng thanh.

- À mà cho con hỏi là cây thương của sư phụ có tự quay về được không hay phải tự đi nhặt về ạ? - Trần Phúc nói.

Hoàng Thuyên giờ mới nhớ ra cây thương, ông hốt hoảng:

- Trời ơi! Ta quên mất nó, ta phải đi nhặt về nếu không người ta lượm được thì chết dở - nói rồi ông cuốn cuồng đi lấy cây thương về.

Thấy vậy Trần Phúc và Thiên An nhăn mặt:

- Trời ạ!

- Bó tay với sư phụ!

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.