Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Âm U

Tiểu thuyết gốc · 1544 chữ

Cuộc hành trình lại tiếp tục, vài hôm sau, cả bọn đã đến bắc Tuyên Quang. Đây là một vùng đất với những ngọn núi cao và những thung lũng trùng trùng điệp điệp. Thi thoảng cả bọn bắt gặp những con sông có màu xanh lục chạy dài dưới chân núi hết sức kỳ vĩ.

Sau khi băng đèo lội suối, đi hết núi này đến núi nọ, trưa đó, khi cả bọn đang dạo bước trên một con đường khá bằng phẳng.

Phía xa xa cả bọn nhìn thấy một cánh đồng hoa cúc trắng đang nở rộ dưới ánh nắng hiêu hiêu trong tiết trời xe lạnh ở biên giới.

- Xem kìa, là một rừng hoa cúc!

Vừa thấy cảnh đẹp xuất hiện, Thiên An trong bộ váy mới thướt tha màu đỏ thẫm, nàng đã xông xáo chạy vào cánh đồng hoa để tận hưởng sự tươi đẹp ấy.

Thế nhưng khi Thiên An vừa chạy vào đám hoa cúc thì bỗng nhiên nàng biến mất trước mắt cả bọn một cách lặng lẽ như mây bay.

- Cái gì vậy? Thiên An biến mất rồi! - Trương Lĩnh nhìn theo hốt hoảng nói.

Thấy thế thì Trần Phúc vội chạy lại xem thử, thế nhưng Huyền Trân đã nhanh chóng phi tới ngăn lại:

- Khoang đã, dường như đây là một kết giới!

- Cái gì? - Trần Phúc dừng lại, ánh mắt lo lắng nói.

- Để tôi thử phá nó xem sao!

Nói rồi Huyền Trân lấy trong người ra một chiếc lá bự bằng bàn tay, nàng cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên đó rồi vận khí.

Chiếc lá từ từ bay đến phía trước và dừng lại giữa không trung như thể gặp một cái gì đó cản lại.

- Mộc Diệp Phá Giới, Khai!

Sau khi Huyền Trân niệm chú thì chiếc lá rung rinh, nó từ từ phát ra một loại lục khí, khí đó đi đến đâu thì phá hủy màn chắn không gian đến đó.

Một lỗ hổng bự bốn thước của kết giới được mở ra, phía trước là một khung cảnh khác, hoàn toàn không phải là cánh đồng hoa cúc.

- Hình như đó mới chính là quang cảnh thật sự của nơi đây! - Huyền Trân ngưng niệm chú và nói.

Ba người họ bước vào bên trong lỗ hổng do Huyền Trân tạo ra. Hiện lên trước mắt cả bọn lúc này là một tòa thành âm u vô cùng, đứng bên ngoài nhìn vào có thể cảm nhận được âm khí nặng nề từ tòa thành này phát ra.

Dường như đây là một tòa thành bỏ hoang, khi cả bọn đi qua cổng thành, vào tới bên trong rồi mà vẫn không thấy ai.

Thứ bọn họ thấy được trong tòa thành này chỉ là những ngôi nhà cũ kỹ bấm đầy rêu xanh, một màu u tối bao phủ nơi đây dù mới lúc nãy ở ngoài kia rõ ràng là trời còn đang quang đãng.

Cả bọn đi một hồi thì vẫn không thấy Thiên An đâu, khung cảnh ma quái quỷ dị cộng thêm kết giới kỳ lạ ở ngoài kia, Trần Phúc bắt đầu nóng ruột, chàng đứng giữa đường kêu la:

- Chết tiệt! Cái nơi quái quỷ này là sao chứ? Đi nãy giờ mà không có một bóng người, rồi cái khung cảnh hoang tàn này nữa, rốt cuộc Thiên An đã đi đâu? Tức thiệt mà!

- Tôi e rằng chuyện này không ổn cho lắm - Trương Lĩnh quan ngại.

Huyền Trân thì cau mày, nàng gãy cằm suy nghĩ một chốc rồi nói:

- Có thể kết giới kia hoạt động như một cánh cổng không gian, khi Thiên An bước vào thì đã vô tình bị đưa đến một nơi khác. Điều chúng ta cần làm bây giờ là tìm cho ra cái nơi Thiên An bị đưa đến.

Nghe thấy vậy thì Trần Phúc tức giận, chàng vận khí khiến cả người chàng phát sáng:

- Đáng ghét! Ta sẽ bới tung cái thành này lên.

Thấy vậy thì Huyền Trân nhăn mặt:

- Nè, nè bình tĩnh đi, mọi hôm huynh cẩn trọng lắm mà?

Thấy vậy thì Trương Lĩnh thì thở dài rồi nói với Huyền Trân:

- Bình thường thì không sao, nhưng mà khi ai đụng tới Công chúa nhỏ của huynh ấy thì lại như vậy đó.

Huyền Trân nghe xong thì đã hiểu ra vấn đề, nàng phì cười:

- Ra là vậy! Thảo nào khi Thiên An bị thương thì gọi Trần Phúc về là cô ấy sẽ khỏe ngay.

- Kà kà, cô nói đúng rồi đó!

Rồi cả hai đứng cười khúc khích với nhau, còn Trần Phúc bên này thì cứ phát sáng chói chang.

- Chết tiệt! Tên khốn nào mà cứ phát sáng làm chói hết cả mắt ta!

- Thôi nào, chắc là ai đó đang làm phép ấy mà!

Trong lúc ba người họ đang đứng thì có hai người bước đến và xì xầm to nhỏ, đó là một nam nhân và một nữ nhân.

Nam nhân có tướng người cao ráo, tóc đen, mặt y phục màu tím, mang một cái găng tay cũng màu tím, trên găng tay có hoa văn những tia sét xen kẽ.

Khuôn mặt người này anh tuấn bất phàm, tuy nhiên trên mắt trái có một vết sẹo chạy dọc từ dưới mí mắt lên tới chân mày, trong vừa ngầu nhưng cũng vừa đáng sợ.

Còn người nữ nhân thì có một mái tóc màu xám khói nổi bật, dáng người mảnh mai, cô ta khá cao, có thể là cao hơn người thường một cái đầu.

Cô mặc một bộ y phục cũng màu xám như mái tóc, tuy nhiên trên áo lại có các hoa văn hình những con rắn uốn lượn, trong khá lạ mắt.

Chưa hết, cô ta sở hữu một nhan sắc mỹ miều với đôi mi công vuốt, cặp mắt hiền hòa linh động, cái mũi cao tinh gọn, cùng đôi môi đỏ mọng quyến rũ ngọt ngào nổi bật trên làn da căng bóng không tì vết.

Vừa nhìn thấy hai người họ thì Trương Lĩnh và Huyền Trân ngơ ngác không biết đây là ai. Thế nhưng Trần Phúc thì lại khác, vừa nhìn thấy hai tên này thì cái môi chàng giật liên hồi, chàng tắt ánh sáng, hai mắt liếc nhìn sắc bén, giọng cay nghiến thốt lên hai chữ:

- Trần... Thanh...

Tên nam nhân kia khi thấy Trần Phúc dần hiện rõ ra thì sắc mặt hắn ta cũng biến đổi, hắn khẽ cuối mặt, mắt liếc lên nữa tròng, nhìn chằm chằm tới phía trước, giọng cũng rất căm phẫn thốt lên hai chữ:

- Trần... Phúc...

Rồi không nói không rằng, cả hai tên lao tới đâm đầu vào nhau, sau đó là miệng họ hoạt động liên tục:

- Ngươi làm cái quái gì ở đây hả? Tên hình bộ thối tha! - Trần Phúc quát lớn.

- Câu đó ta hỏi người mới đúng! Tên khốn Hồng Minh ngươi vác xác tới đây làm gì? - nam nhân kia cũng quát lại.

- Hồng Minh làm việc ở đâu chẳng được! Còn hình bộ tới biên giới tìm rắn hổ hay gì?

- Hình bộ quản lý quan phủ khắp cả nước, ta đi đâu còn phải báo với ngươi hay gì? Tên ngoại tộc may mắn được mang họ Trần!

- Tên ăn theo danh tiếng của cha mình như ngươi thì nên cút về kinh thành đi kẻo ra rừng lại bị hổ vồ cho chết mất xác đấy.

- Tên ăn hôi theo ca ca như ngươi thì nên biến khỏi đây kẻo lại bị lọt sông mà chết trôi ra đấy.

- Ngươi nói cái gì? Muốn chiến không hả?

- Ngon thì nhào vô! Ông đây sẽ cho mày biết tay!

Ngay khi cả hai đang soi máu và định lao vào ăn thua đủ với nhau thì bỗng nhiên có hai con rắn màu xám to tổ bố lao tới quấn lấy họ và kéo cả hai ra hai hướng.

- Hai cái tên ngốc này có thôi đi không hả? Lúc nào gặp nhau cũng như nước với lửa, có tin là ta cho hai người chết mất xác ở đây luôn không? - cô nương đi cùng tên kia lên giọng gắt gao.

Lúc này cả hai đều bị rắn trói buộc và không động đậy được, Trần Phúc quát lớn:

- Là do hắn kiếm chuyện trước!

Tên kia cũng quát to:

- Là tên khốn đó đồi đánh nhau!

- Ngươi nói ai khốn? Ngon thì bước ra!

- Ta sợ gì người?

Lúc này Trần Phúc phát sáng, còn tên kia thì phát ra sấm sét màu tím, cả hai đang rất hung hăng và sẵn sàng lao vào nhau thì "bon, bon."

Hai cái đầu rắn gõ vào đầu hai người họ một cái rõ đau khiến đầu cả hai sưng một cục chà bá nện.

- Thích đánh không? Ta đánh với hai người! - cô nương kia lạnh giọng.

Cả hai ôm đầu kêu la, rồi sau đó chẳng ai dám hó hé gì bởi vì cả hai biết nếu còn nói thêm thì khả năng cao là sẽ bị đem ra làm mồi cho rắn.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.