Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Quan Trọng Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1681 chữ

Bước vào bên trong, Trần Phúc lấy một cái ghế rồi đi lại trước giường Thiên An và ngồi xuống, chàng nói nhỏ:

- Đầu đất ơi là đầu đất, sao yếu mà cứ thích ra gió vậy hả? Be bét như này không có tôi rồi cô làm sao? Hả? Trả lời đi đầu đất!

Vừa nói Trần Phúc vừa với tay búng lên cái trán trắng mịn của Thiên An một cái cho bỏ ghét rồi sau đó cũng tiến hành trị liệu "Song Thân Hòa Huyện."

Trị liệu đến tối thì cũng xong, Trần Phúc mệt quá nên đã nằm lăn dưới sàn mà ngủ bất tỉnh.

Nhờ có nguyên khí của Trần Phúc truyền vào nên sáng hôm sau là Thiên An đã tỉnh lại. Vừa mở mắt ra thì nàng phát hiện toàn thân mình quấn đầy vải băng giống như sát ướp vậy, chỉ có mỗi cái mặt là không bị quấn vải.

Thiên An quay đầu nhìn qua thì thấy Trần Phúc đang nằm phè phỡn ngủ dưới sàn, nàng nghĩ thầm: "Sao lần nào tỉnh dậy thứ đầu tiên mình thấy luôn là bản mặt đáng ghét này vậy?"

Rồi Thiên An kêu lớn:

- Ê! Đồ đáng ghét! Dậy đi!

Sau khi Thiên An kêu đến khan cả cổ thì cuối cùng Trần Phúc cũng nghe thấy. Chàng đã tỉnh nhưng không ngồi dậy mà chỉ mở mắt nghiêng đầu nhìn qua Thiên An nói:

- Sao vậy Thiên An ngốc? Mới sáng sớm làm gì mà la um sùm vậy?

Thiên An nghe cái giọng điệu của Trần Phúc thì phát điên, mặt nóng bừng bừng như muốn giết người, thế nhưng cơ thể bị bó chặt không cử động được nên chỉ có thể hét lên:

- Đáng ghét! Xong vụ này ta sẽ giết ngươi, Trần Phúc đáng ghét! Ghét! Ghét! Ghét!

Thấy hai cái má Thiên An đỏ rần, Trần Phúc cũng không chọc nàng nữa, chàng vội ngồi dậy rồi hỏi:

- He he, sao hả? Bị chém tơi tả, có phải là gặp đối thủ rất mạnh không?

Thiên An "hứ" một cái rồi nói:

- Không đến giúp thì hỏi cái khỉ khô, ta không trả lời - Thiên An giận dỗi quay mặt đi chỗ khác.

Trần Phúc thấy vậy thì vội phân trần:

- Không phải tôi không muốn đến mà là tôi có việc ở quan phủ.

- Ta không tin, việc gì mà bỏ cả đồng đội ở bên đây đang liều mạng để chạy qua bên đó, có phải là có cô nương nào xinh đẹp ở bên đó không? - Thiên An quay qua trừng mắt hỏi.

Nói tới đây Trần Phúc toát mồ hôi ngang, chàng vội vàng bào chữa:

- Không... không phải, chuyện là hôm qua tôi tới quan phủ để tóm ông quan huyện thì gặp một tên rất lợi hại, hắn ta có khả năng của mặt trời, cô biết không, hắn có thể tạo ra một quả cầu lửa bự hơn Mộc Trấn luôn, hắn ta còn dọa sẽ sang bằng Mộc Trấn nữa, tôi phải đánh nhau với hắn suốt cả đêm qua mới có thể ngăn được hắn phá hủy Mộc Trấn đó nha - Trần Phúc vừa nói vừa quơ tay múa chân diễn tả.

Thiên An nghe xong thì liếc Trần Phúc bằng nửa con mắt:

- Tào lao tới nữa rồi đó, bốc phét vừa thôi, ta không tin!

- Thật mà trời! Không tin tôi dẫn cô ra bãi chiến trường coi thử, mọi thứ ở đó bình địa, tôi và hắn đánh mà bay cả một ngọn núi của Thất Sơn luôn mà - Trần Phúc quả quyết.

Thấy Trần Phúc có vẻ tự tin, Thiên An liếc mắt nói:

- Thật không đó? Xạo là ăn đấm nha!

- Trời ạ, tôi xạo cô làm gì, không tin thì đi ra ngoài đó, tôi cho cô xem - vừa nói Trần Phúc vừa đứng dậy lao vào định vát Thiên An đi.

Thiên An thấy vậy thì vội ngăn lại, nàng quát to:

- Dừng lại! Nghĩ sao mà vát tôi ra đó trong bộ dạng này? Có bị điên không?

- Ai kêu cô không tin tôi, đi ra đó cho cô coi, đi! - vừa nói Trần Phúc vừa sấn tới ôm cái thân thể băng bó của Thiên An lên.

Đến đây thì Thiên An hét lên:

- Á... Tin! Tin! Tôi tin rồi!

Nghe thấy vậy thì Trần Phúc cũng buông Thiên An ra, rồi chàng lại ngồi xuống và nói:

- Sao hả? Đối thủ lần này thế nào? Có phải là phấn khích lắm không?

Thiên An nhớ lại trận đấu vừa rồi, nó khiến tim nàng đập nhanh lên khi cái cảm giác hồi hộp trong thời khắc quyết định ùa về:

- Huynh biết gì không? Người đó sở hữu Huyết Long Nhãn!

- Là con mắt đặc trưng của Lê Gia sao? - Trần Phúc ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, chính là nó, cũng may chỉ là Huyết Long một chấm.

Nghe tới đây thì Trần Phúc nghiêm trọng nói:

- Cô biết gì không, ở trong Mộc Trấn, tôi phát hiện bọn chúng có một kho chứa vũ khí cực lớn. Tôi đoán, từ trong đó, vũ khí sẽ được đưa đi các nơi khác để tiêu thụ. Nếu kẻ đó là người của Lê Gia thì chuyện này không đơn giản. Có thể chúng ta đã vô tình bức dây động rừng.

Thiên An hứ một tiếng rồi nói:

- Sợ gì? Nếu bọn chúng có cấu kết với Thế Giới Ngầm thì dẹp luôn bọn chúng. Chỉ một tên có Huyết Long một chấm mà đã gây ra biết bao nhiêu chuyện cho người dân ở một vùng thì thử hỏi, cả cái Lê Gia còn làm bao nhiêu chuyện khủng khiếp nữa?

Trần Phúc thở dài rồi nói:

- Bởi vì một chấm nên tôi mới lo, chỉ một chấm mà đã đánh cô tơi tả rồi thì Huyết Long cấp cao hơn làm sao đánh lại?

Thiên An cười khẩy một cái rồi liếc xuống nhìn Trần Phúc, nàng lạnh giọng:

- Vẫn là Trần Phúc chết nhát, không thay đổi được à?

- Tôi vì Đại Việt, hy sinh cái thân này thì có xá chi, nhưng...

Thấy Trần Phúc ngập ngừng, Thiên An hỏi:

- Nhưng gì?

Trần Phúc xích lại gần giường, nghiên đầu áp mặt vào cái tay băng bó kín mít của Thiên An và nói:

- Nhưng tôi chỉ lo cho cô mà thôi, mỗi lần nhìn thấy cô bị thương, tôi... xót lắm!

Thiên An ngẩng mặt ra, nàng chỉ biết thốt lên hai chữ:

- Trần Phúc...

Rồi Trần Phúc nói tiếp:

- Cô biết không, hôm qua khi ngồi băng từng mảnh vải cho cô mà lòng ngực tôi cứ quặn thắt. Tôi chỉ ước rằng, người bị chém là tôi chứ không phải cô, ngàn vạn nỗi đau này, tôi thật sự không muốn cô phải gánh chịu một chút nào.

Thiên An ngó xuống, Trần Phúc quay mặt xuống dưới, nàng thấy mái tóc đen của huynh ấy đang áp sát cánh tay băng bó của nàng.

Những thanh âm từ cổ họng Trần Phúc phát ra, dù âm vang cứng cỏi nhưng ẩn chứa một thứ tình cảm mềm mại xuất phát từ đáy lòng. Rồi Trần Phúc lại nói tiếp:

- Khi nhìn thấy người quan trọng với mình nhất bị thương tổn, điều đó thật không dễ chịu một chút nào, cô biết không hả? Đồ đầu đất!

Nghe tới đây thì cái môi Thiên An dựt dựt, nàng liền nói:

- Những lời trước đó thì tôi xin nhận, nhưng ba chữ cuối thì trả lại cho huynh, đồ đáng ghét!

Ngay lúc này bỗng nhiên cánh cửa phòng mở toang, Trương Lĩnh bước vào nói:

- Trần Phúc... à ùm để khi khác vậy!

Vừa nói được hai chữ thì Trương Lĩnh thấy cảnh tượng trước mắt, chàng biết rằng mình nên đi vội. Thế là Trương Lĩnh đóng cửa lại và biến mất như một cơn gió.

Thiên An ở trong này thấy vậy thì ngó xuống nói:

- Trương Lĩnh tìm huynh kìa!

Trần Phúc vẫn gục đầu vào cái tay của Thiên An, chàng thì thầm:

- Mặc xác hắn, lúc này tôi chỉ muốn ở đây mà thôi.

Thiên An lắc đầu thở dài:

- Thiệt tình, cái lúc lành lặn thì không ôm, tới lúc người ta bó kín mít thì cứ dí sát vào, nói bị khùng lại còn cãi...

Hôm đó Trương Lĩnh tìm Trần Phúc là để báo tin Lâm Phong đã quay về Thăng Long. Do tình hình phía Nam khá căng thẳng nên Đinh Toàn buộc phải rút cậu ấy về để củng cố lực lượng.

Dù vậy, ở phía Bắc Đại Việt cũng đang có những đợt sóng dữ kéo tới, đó là một thách thức lớn, đồng thời cũng là cơ hội cho Hồng Minh, có thể một kiếm quét sạch tội phạm phía Bắc, từ đó dồn lực lượng xuống phía Nam để tổng tấn công vào trung tâm của Thế Giới Ngầm...

Vài hôm sau, khi thương tích của Thiên An bình phục, cả bọn rời Thất Sơn, ngày chia tay, có rất nhiều người ra chào tạm biệt bọn họ, dân làng, lão Chu, mẹ con thím Ba, Hồng Bảo, Minh Hải rồi còn có cả những người từng là tù nhân nữa.

Tất cả điều rất biết ơn bọn họ, mọi người còn mang cả đồ ăn, thức uống đem ra tặng bọn họ để dành đi đường, đồ nhiều đến nỗi mà cả đám vác không hết, sau đó chỉ lấy một ít cho dân làng vui rồi đi.

Hôm đó là ngày mà cả bọn cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của công việc mình đang làm, ngọn lửa chính nghĩa lại được thắp sáng thêm một chút ở trong mỗi con người của Biệt Đội Siêu Cấp Hồng Minh.

Và rồi cuộc hành trình đi đến những vùng đất khác nhau của Đại Việt lại tiếp tục, đích đến tiếp theo sẽ là, Thành Âm U...

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.