Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Một Người Như Thế Từng Xuất Hiện

Tiểu thuyết gốc · 1850 chữ

Quay lại với hiện tại, Tuyết Mẫn nhìn lên trời, cô nghĩ thầm: "Cha à! Hôm nay con không đủ mạnh, con cũng không đủ trí, nhưng con tin cha có đủ hai thứ đó. Hãy báo thù cho con!"

Nghĩ xong rồi Tuyết Mẫn trúc hơi thở cuối cùng, Kết Giới Càn Khôn được giải trừ.

Thiên An cũng rút dao ra, nàng ngất xỉu vì cạn kiệt nguyên khí, nàng đã duy trì Nguyệt Nhãn trong suốt trận chiến, đánh đổi lại phải tiết chế thi triển các chiêu thức khác đến mức tối đa, ngay cả Kích Tốc cũng chỉ có thể dùng hai lần chớp nhoáng.

Thật sự nếu lúc nãy không hạ gục được Tuyết Mẫn sau lần Kích Tốc đó thì người thua cuộc chắc chắn là Thiên An bởi vì sau cú đâm đó nàng chẳng còn tí sức lực nào.

Thiên An từ từ ngã xuống, nhưng thân chưa chạm đất thì Huyền Trân ở phía xa đã tung dây leo ra đỡ lấy nàng. Huyền Trân bước tới nhìn thấy cơ thể tả tơi của Thiên An thì mỉm cười nói thầm:

- Vất vả rồi Công chúa nhỏ! Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi.

Trong lúc đó, ở bên ngoài Mộc Trấn, sau một hồi cãi nhau inh ỏi thì Trần Phúc bóng tối cũng buồn ngủ, hắn đã trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho Trần Phúc ánh sáng.

*để phân biệt 2 Trần Phúc thì bóng tối mình sẽ gọi là hắn, còn ánh sáng thì gọi là chàng nha =))

Rồi Trần Phúc trở lại phủ tri huyện để canh chừng đám lính cùng ông quan, chàng phải ở đó chờ người của quan phủ đến, sau đó bàn giao rồi mới đi được, có lẽ sẽ phải tới sáng mới xong việc.

Trần Phúc vừa vào thì thấy ông quan cùng đám lính vẫn còn sống khỏe, có điều trên mặt thì toàn bụi bẩn, nhìn thê thám hết nói. Bọn họ thấy Trần Phúc quay về thì kinh hãi, ông quan miệng lắp bắp:

- Ngươi... ngươi đã hạ gục tên Minh Quang rồi sao?

Trần Phúc vào trong ngồi xuống bàn rót tách trà rồi gác chân lên gối nói:

- Sau hả, hi vọng tên đó thắng để cứu các ngươi à?

Cả đám bị nói trúng tim đen nên cũng không nói gì, mặt cúi cúi như kiểu xấu hổ lắm vậy.

Rồi khi Trần Phúc đang ngồi vắt chéo chân, nhịp dò, uống nước trà thì một người đi từ cửa phủ vào.

Trần Phúc nhìn ra thì cứ tưởng kẻ thù đến định lao ra tẩn cho hắn một trận nhưng chợt sững người khi nhận ra người con gái xinh xắn với bộ y phục màu vàng cùng dáng hình nhỏ nhắn, đó chính là Vân Nhi.

Sau khi tỉnh dậy và đọc lá thư Trần Phúc để lại thì nàng đã tức tốc chạy về nhà.

Ông quan huyện khi nhìn thấy Vân Nhi bước vào thì cũng sửng sốt, miệng lại lắp bắp:

- Con, con gái!

Vân Nhi đi vào, nàng chẳng thèm nhìn Trần Phúc lấy một cái, nàng tới trước mặt cha mình, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, rồi nàng lạnh giọng:

- Mẹ đâu rồi?

Ông quan huyện buồn bã cuối mặt đáp:

- Mẹ con đi về nhà ngoài rồi, có lẽ sáng mai bà ấy sẽ về đây.

- Rồi từ giờ ông tính sao với mẹ con tôi?

Ông quan huyện lúc này nước mắt hai hàng, ngước lên nhìn Vân Nhi với vẻ hối hận rồi nói:

- Cha xin lỗi! Từ giờ con hãy cùng mẹ về nhà ngoại sống, rồi cha sẽ về sớm thôi.

- Rồi đây mẹ sẽ khóc rất nhiều, một lần nữa là vì ông, ông không xứng là cha của tôi!

Nói rồi Vân Nhi quay đầu bước đi, nàng ra khỏi phủ với không một chút do dự, thấy vậy Trần Phúc có cảm giác không an tâm, chàng đuổi theo. Với Phi Thân Đại Pháp, chẳng mấy chốc Trần Phúc đã phi ra đường và đón đầu được Vân Nhi.

Nhìn thấy Trân Phúc chặng trước mặt, Vân Nhi đứng lại, nàng cúi đầu, cố tránh ánh mắt của Trần Phúc, rồi nàng lên tiếng trước:

- Chàng đuổi theo ta làm gì?

Trần Phúc từ từ bước tới, bởi vì không biết được người con gái trước mắt đang nghĩ gì nên chàng nói nhỏ, giọng có vẻ hơi run:

- Ta xin lỗi!

Vân Nhi ngước lên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tươi cười mỗi khi nhìn vào Trần Phúc giờ đây đã chuyển sang một màu lãnh đạm, có một chút oán hận hiện diện bên trong đôi mắt mong manh ấy:

- Chàng có cảm thấy mình ác độc lắm không, chàng cứu ta, kết bạn với ta, rồi giờ làm nhà ta tan hoan như thế kia, nếu vậy chẳng thà ban đầu chàng cứ mặt kệ ta, để bây giờ ta khỏi phải nhà tan cửa nát như thế này.

Vân Nhi đưa mắt nhìn sang hướng khác, nước mắt đã lăn dài trên hai gò má trắng hồng, nàng đã cố gắng kìm lại, thế nhưng nó vẫn cứ tuôn ta, nàng cố quay mặt sang chỗ khác để Trần Phúc không nhìn thấy được.

Thế nhưng Trần Phúc đã thấy hết tất cả, chàng từ từ bước đến, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, chàng nói:

- Ta là một người làm quan, trách nhiệm của ta là bảo vệ người dân, làm sao ta có thể làm ngơ khi có người gặp nguy hiểm được chứ? Và ta cũng không thể làm ngơ trước những việc làm của cha nàng. Có thể nàng sẽ hận ta đến suốt cuộc đời, thế nhưng ta không để bách tính hận mình được. Điều đó là trái với đạo đức một người làm quan.

Vân Nhi đứng trơ mắt nhìn Trần Phúc, dường như lời nói của Trần Phúc đã khiến nàng hiểu ra vấn đề, nàng nhận ra người trước mặt mình không phải là một người bình thường, người này có cốt cách liêm khiết của một chính nhân quân tử, một người dám vì vạn người mà hy sinh bản thân mình.

Rồi nàng lại nhìn đi một hướng khác, nhưng lần này nàng đã nhẹ giọng lại:

- Cùng là người làm quan, thế nhưng chàng có thứ mà cha thiếp không có, có lẽ thiếp đã sai khi trách chàng.

Những lần trước là Vân Nhi đã chủ động ôm Trần Phúc, lúc đó chàng luôn cố giữ khoảng cách vì chàng biết rồi đây, cái cảnh mà chàng làm nàng khóc như thế này sẽ xảy ra.

Thế nhưng lần này, bằng tất cả sự cảm thông, Trần Phúc ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vân Nhi vào lòng, chàng nói nhỏ vào tai nàng:

- Ta không hy vọng nàng sẽ thôi hận ta, ta chỉ hy vọng mai này, khi nhìn lên sao trời, nàng hãy nhớ rằng có một người như ta từng xuất hiện trong đời nàng.

Vân Nhi đứng đơ người ra một chóc vì cái ôm này quá vội vàng, nhưng rồi sau khi nghe Trần Phúc nói xong thì nàng cũng bình tĩnh và đáp:

- Thiếp giờ là con gái của một người tội phạm, thử hỏi làm sao có tư cách để hận chàng kia chứ?

Trần Phúc buông Vân Nhi ra, thế nhưng vẫn giữ tay trên vai nàng, chàng nói:

- Vậy thì nàng phải hứa với ta, sau này hãy sống thật tốt, không được đi lung tung một mình trong trấn, rồi còn phải tìm cho mình một lang quân như ý, có được không?

Vân Nhi mỉm cười, rồi nàng lại đưa mắt nhìn về hướng xa xăm:

- Chắc là không có ai như ý nữa rồi.

- Ơ... sao lại không? - Trần Phúc thắc mắc.

Vân Nhi quay qua, nàng đưa tay lên ngực Trần Phúc rồi nhìn thẳng vào mắt chàng, khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn như ngà bỗng có chút ửng hồng, đôi môi đỏ mộng khẽ run, nàng nói:

- Bởi vì chỉ có chàng mới khiến thiếp ưng ý, nhưng thử hỏi đi tìm thêm một người tài đức vẹn toàn như chàng nữa ở đâu ra kia chứ?

Lúc này, khi nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ nhắn ướt át vì ánh lệ, những sợi tóc đen óng ả đung đưa trước trán, đôi má hồng mịn màng đang có vẻ nóng lên bởi vì lời từ đáy lòng đã nói ra.

Đứng trước dáng hình nhỏ nhắn này, Trần Phúc bóng tối đang muốn lao ra, thế nhưng may mắn thai, Trần Phúc ánh sáng đã làm chủ được cơ thể.

Rồi Trần Phúc mỉm cười, chàng đưa tay lên xoa đầu Vân Nhi:

- Ngốc quá, nàng có thể thích một người như ta, thế nhưng để tìm một người ước hẹn trăm năm thì nó là một câu chuyện rất khác. Có thể bây giờ nàng không tin, thế nhưng sau này khi gặp được người đó, nhất định nàng sẽ hiểu lời ta nói hôm nay.

Sau khi nghe Trần Phúc nói xong, Vân Nhi nhìn thấy có gì đó trong ánh mắt của Trần Phúc, rồi bất giác, nàng hỏi một câu:

- Có phải... ngoài thích một người ra thì chàng còn yêu một người khác nữa đúng không?

Trần Phúc ngẫn người nhìn Vân Nhi ngạc nhiên, rồi chàng lại phì cười, mắt nhín ra một hướng khác:

- Đúng là không qua mắt được trực giác của nữ nhi - Trần Phúc cuối xuống rồi tiếp lời - phải, vẫn còn một người ta yêu hơn cả bản thân mình, người đó là người đã cùng ta lớn lên.

Nghe tới đây thì Vân Nhi cũng hiểu ra vấn đề, rồi nàng nói:

- Người đó có yêu chàng như cái cách chàng yêu người đó không?

Trần Phúc không trả lời ngay, chàng suy nghĩ một chốc rồi nhìn lên bầu trời:

- Ta cũng không biết nữa! Ta chưa nói cho người đó biết ta yêu người đó. Thế nhưng có một điều ta biết chắc, là người đó rất ghét ta.

Nói tới đây thì Vân Nhi nhăn mặt:

- Trời! Sau chuyện tình cảm của chàng nó kỳ cục quá vậy?

- Ha ha, quên chuyện đó đi, nó nhức đầu lắm, nàng không nên biết thì hơn - Trần Phúc quay qua cười tươi nói.

Vân Nhi mỉm cười rồi với tay lấy ra mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, đó là một viên ngọc nhỏ màu vàng kim óng ả. Nàng cẩn thận nhét nó vào tay Trần Phúc, rồi hai má ửng hồng, nàng bẽn lẽn nói:

- Cho chàng nè! Thiếp cũng hy vọng chàng sẽ nhớ có một người như thiếp từng xuất hiện trong đời chàng.

Trần Phúc cầm lấy viên ngọc đưa nó lên ngực rồi nói:

- Ta sẽ ghi nhớ thật kỹ...

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.