Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài bị hàm oan (14)

Tiểu thuyết gốc · 1015 chữ

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Võ Đình Ninh và các vị trưởng lão không khỏi giật mình kinh hãi. Bánh từ trên trời rớt xuống?

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không ai thật sự hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giống như Võ gia, Lãnh gia cũng cai quản một toà thành trì tên là Tinh Băng thành. Tinh Băng thành cách Tinh Quang thành khá gần, chỉ cần phi hành nửa ngày là đến nơi.

Bởi vì lực lượng tương tự nhau nên mấy năm trước hai nhà mới có ý định kết thành thông gia, thúc đẩy kinh thương và võ lực của đôi bên để làm đôi bạn cùng tiến. Đáng tiếc Lãnh Y Lan lại tự mình đến tìm Võ Thái Bảo xin từ hôn khiến kế hoạch nắm tay cùng phát triển chết từ trong trứng nước.

Nay đột nhiên Lãnh gia tìm đến, nguyện trở thành gia tộc phụ thuộc Võ gia, chẳng khác nào tự hạ thấp mình làm thuộc hạ của người khác. Cho dù Võ gia đang trên đà phát triển với tiềm lực kinh người thì đây cũng là một miếng bánh quá lớn!

Có thêm bảy phần tài nguyên thu được hàng năm từ Tinh Băng thành, tốc độ tấn thăng tu vi của tu hành giả Võ gia sẽ chỉ ngày càng nhanh. Đúng như lời Phạm Tu Văn đã nói, có lẽ không tới mười năm Võ gia sẽ trở thành gia tộc đứng đầu đại lục.

Đại điện lâm vào tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều suy tư, đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.

Lát sau, Võ Đình Ninh mới cất tiếng nói: “Mời Lãnh gia chủ nói ra điều kiện của mình.”

Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí. Lãnh gia đột ngột đến dâng miếng bánh thơm ngon cho Võ gia, đương nhiên sẽ đi kèm điều kiện.

“E hèm, chuyện là…” Lãnh Y Nhân hắng giọng nói, “Đây chẳng phải là điều kiện gì, mà là thỉnh cầu của một người cha.”

Vừa nói Lãnh Y Nhân vừa nhìn về phía nữ nhi mà hắn hết mực sủng ái. “Tiểu nữ Y Lan để tang mẫu thân từ nhỏ, tính tình lạnh lùng khó gần vì không biết cách thể hiện cảm xúc và tình cảm. Mang danh là đệ nhất thiên tài của Lãnh gia nhưng ta biết nữ nhi mình đã phải cố gắng gấp mấy lần người khác mới có được thực lực như ngày hôm nay. Y Lan từ trước đến nay chưa từng cầu xin ai điều gì, luôn tự mình cố gắng để đạt được điều mình muốn. Duy chỉ có lần này…”

Lãnh Y Nhân quay đầu nhìn về phía Phạm Tu Văn. “Y Lan nói với ta muốn trở thành thê tử của Thiếu chủ Võ gia, Võ Đình Nguyên.”

Tin tức này khiến đám người Võ gia còn hoảng hốt hơn cả khi nghe tin Lãnh gia muốn trở thành gia tộc phụ thuộc.

Có người muốn nhúng chàm Thiếu chủ nhà bọn hắn!

Gia chủ Võ Đình Ninh ngồi trên ghế chủ toạ, cánh tay đang chống cằm trượt khỏi tay vịn ghế khiến hắn suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi.

Nha đầu âm hiểm ở đâu ra chạy tới đòi cướp heo con trắng trẻo mập mạp nhà lão tử?!

Lãnh Y Lan nghiêng đầu, như có như không nhìn Phạm Tu Văn. Nàng không có vẻ e lệ của những thiếu nữ ngây thơ, gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như băng sương, nhưng trong mắt lại có vẻ nhu hòa hiếm thấy.

[Chà chà, ký chủ, hóa ra người ta có tình ý với Võ Đình Nguyên. Chẳng trách kiếp trước Lãnh gia lại muốn liên hôn với hắn dù rằng khi đó Võ Thái Bảo đã có tu vi hơn hẳn Võ Đình Nguyên. Ký chủ phen này vớ bở rồi.]

Phạm Tu Văn: “. . .”

Vớ bở cái đầu ngươi! Lão tử đang muốn túm quần chạy đây này.

Hiện tại Phạm Tu Văn không có ý định dính dáng đến chuyện tình cảm nam nữ. Hắn không có cảm giác đặc biệt nào với thiếu nữ trước mắt, nếu không muốn nói là có chút ác cảm. Ai bảo nàng cứ thích mặc đồ trắng giống La Thi Thi làm chi?

Hắn chán ghét nữ nhân mặc đồ trắng. Cay con mắt!

Hệ thống: [. . .]

Ký chủ có bệnh thì nên đi khám sớm. Nữ nhân mặc đồ trắng ăn hết của nhà ngươi à?

Lúc này, tất cả mọi người trong đại điện đều quay đầu nhìn về phía Phạm Tu Văn, chờ đợi ý kiến của hắn. Ngay cả Võ Đình Ninh cũng không nói gì dù trong lòng có chút hậm hực.

“Lãnh gia chủ…”

Phạm Tu Văn không thể tiếp tục giả vờ như chưa nghe thấy, bèn lên tiếng: “Là ai đang chèn ép Lãnh gia? Ta đoán… là Lưu gia có đúng không?”

Sắc mặt Lãnh Y Nhân lập tức cứng lại, hai mắt trợn trừng nhìn Phạm Tu Văn. Ngay sau đó hắn điều chỉnh lại thái độ, tỏ ra bình tĩnh đúng mực, nhưng vẻ chấn động đó đã thức tỉnh tất cả mọi người.

Đại trưởng lão Võ Hữu Nam sờ cằm gật gù:

“Thì ra là vậy… Chẳng trách Lãnh gia lại vội vàng đến Võ gia tìm nơi nương tựa. Có phải người của tứ đại gia tộc đã ra tay với Lãnh gia rồi không?”

Một vị trưởng lão khác cũng nói: “Thiếu chủ đoán là Lưu gia… ta cho rằng rất có khả năng. Trong tứ đại gia tộc, cũng chỉ có Lưu gia là làm việc hung hãn lại hiểm ác nhất. Bọn hắn đã dòm ngó lãnh địa của Võ gia và Lãnh gia từ lâu, một trong bốn thành trì của bọn hắn cách chúng ta không xa, một khi thâu tóm cả hai nhà thì toàn quận đông bắc này sẽ thuộc về bọn hắn.”

Bạn đang đọc Ký Chủ Đừng Lầy! sáng tác bởi Cá.Ướp.Muối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cá.Ướp.Muối
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.