Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 1646 chữ

Ở một nơi cách xa kinh thành phồn hoa, hướng lên phía Bắc.

Trong một tòa thành trì hoang vắng, lạnh lẽo và u ám, dường như nơi đây chẳng có chút dấu tích gì của sự sống. Tuy tên là Dương Thành nhưng đây chẳng khác nào là một Tử Thành.

Nhưng trái ngược với vẻ u uất ấy, phía bên trong là một sự phồn hoa, nhộn nhịp. Nếu nhìn từ phía ngoài thì chẳng ai dám tin rằng phía bên trong lại là một bức tranh hoàn toàn khác.

Dường như vẻ bề ngoài ấy chỉ là sự ngụy trang cho sự phồn hoa ở bên trong.

Và hơn hết, suốt 17 năm qua, nơi đây nằm dưới sự cai quản của một nhân vật đặc biệt, nói đúng hơn là một nhân vật có lai lịch đặc biệt.

17 năm trước, trước khi vụ án nhà họ Phạm xảy ra, khi mà vị thái hậu bây giờ vẫn còn là một phi tần chẳng nhận được sự sủng hạnh của vua Tiền thì chốn hậu cung là nơi mà Liên Chi Hoàng hậu - vị mẫu nghi thiên hạ vừa có sắc vừa có đức hạnh, cai quản cùng với đó là đích tử của mình - Tiền Dương Bình thái tử, khi đó mới 2 tuổi.

Liên Chi Hoàng hậu là cháu của Phạm Tưởng - Tể tướng đương thời, gọi ông bằng cậu, và với chiến công hiển hách của nhà họ Phạm, bà được vua Tiền phong làm Hoàng hậu ngay từ khi lên ngôi.

Nhưng chỉ sau một đêm, tất cả những gì mà vị Hoàng hậu này có rơi vào tay của vị phi tần kia bằng một âm mưu vô cùng táo bạo. Tuyết Lan thái hậu bấy giờ được gọi là Tuyết Lan Chiêu nghi - tức là dưới vị trí Hoàng hậu một khoảng cách khá xa về thứ bậc trong hậu cung

Lúc ấy trong cung có lời đồn thổi rằng, vị Chiêu ngih kia đã mua chuộc a hoàn bên cạnh Hoàng hậu nhằm tẩm vị thuốc lạ do bà ta tìm được từ trong dân gian vào bên trong thuốc của Hoàng hậu. Vị thuốc này khiến cho tinh thần người uống trở nên điên loạn, nhưng rất khó để phát hiện ra.

Kết quả đúng như bà ta đã dự liệu. Liên Chi hoàng hậu trở nên điên loạn, tính khí cũng trở nên khác thường. Không còn là một vị Hoàng hậu nhân từ, phúc hậu mà thay vào đó là một con người hoàn toàn khác.

Sáng thì xỏa tóc, chạy tung tăng cung điện của mình. Tối thì giả thần giả quỷ hù dọa kẻ hầu người hạ. Đỉnh điểm là Liên Chi Hoàng hậu tự tay giết hàng lọat thái giám, cung nữ hầu hạ mình.

Chuyện đến tai vua Tiền Thái Tông, Liên Chi Hoàng hậu bị giáng làm Phi, còn Dương Bình thái tử cũng chính vì đó mà phế truất ngôi vi của mình. Chưa hết, nhân cơ hội trời cho này, Tuyết Lan Chiêu nghi mua chuộc thái giam bên cạnh vua Tiền để nhận được sủng ái, chưa bao lâu thì mang long thai và đường hoàng bước lên vị trí Hoàng hậu. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa tới 3 tháng.

Và việc đầu tiên của bà ta, đó chính là đày mẹ con Dương Bình lên phía Bắc, giao cho cai quản vùng đất khỉ ho cò gáy Dương Thành. Giữa đường, bà ta còn sai người gây khó dễ cho hai mẹ con nên quãng đường ấy là nỗi ác mộng vẫn còn hiện hữu trong đầu Dương Bình cho đến tận bây giờ.

Thậm chí, khi vua Tiền Thái Tông băng hà, mang danh là trưởng tử cũng chẳng được hồi kinh để làm tròn bổn phận làm con. Tất cả đều do một tay Tuyết Lan Hoàng hậu sắp xếp. Nên dần dà, lòng hận thù trong Dương Bình mỗi lúc một lớn.

17 năm trôi qua, nhờ sự dạy dỗ của mẹ mình nên Dương Bình trở thành một chàng thiếu niên khôi ngô, tuấn tú và hết sức tài giỏi. Bên cạnh anh ngoài người mẹ mình ra thì còn là hai người thầy một văn một võ đi theo hai mẹ con suốt 17 năm qua.

Người dạy võ cho Dương Bình tên Đinh Hải, con của một vị tướng quân của vua Tiền Thái Tông, còn người dạy văn cho cậu tên là Trần Bảo, người từng đỗ Thám hoa trong cuộc thi của triều đình, từng làm quan nhưng vì nhận ân tình của Liên Chi hoàng hậu trước đây mà xin đi theo hầu hạ hai mẹ con.

Dương Thành từ trước khi Tiền Dương Bình tới nhậm chức khi còn là một cậu bé 2 tuổi thì chẳng có gì ngoài một vùng đất cằn cỗi. Nhưng chỉ sau 17 năm, nơi đây phát triển thành một nơi phồng hoa, sầm uất nhưng vì để tránh khỏi cặp mắt dòm ngó của Tuyết Lan thái hậu nên suốt nhiều năm qua, Dương Thành được ngụy trang trở thành một tòa thành bỏ hoang.

Và cũng chính những năm qua, không khi nào Dương Bình không ngưng ý định trả thù Tuyết Lan thái hậu và vị vua đương triều, Tiền Nguyên Hưng. Nhưng thế lực hiện nay vẫn chưa đủ mạnh để Dương Bình nghĩ đến chuyện lật đổ nên năm này qua năm khác vẫn án binh bất động.

“Bẩm điện hạ, thuộc hạ nhận được tin báo. Tình hình triều đình có sự thay đổi. Đây là thời cơ tốt của chúng ta để lật đổ Thái hậu.” - Đinh Hải nhận được thư báo từ kinh thành vội lập tức đến gặp Dương Bình.

“Đinh đại nhân. xin người hãy nói rõ cho ta biết. Đó là thời cơ gì?”

“Bẩm điện hạ, người mà hai mẹ con Thái hậu đang giàng giật hiện nay đã tới kinh thành, báo hiệu cuộc chiến của họ sẽ không lâu nữa sẽ bắt đầu. Chúng ta hãy nhân cơ hội này, chỉnh đốn lực lượng, chỉ cần thời cơ đến sẽ ra tay.”

Bản thân Dương Bình từ lâu đã nghe đến Hồ Kỳ và sự tranh giành của hai mẹ con Tuyết Lan thái hậu nên ngay sau khi nghe tin từ Đinh Hải, thì đã lập tức ra lệnh âm thầm chiêu binh mãi mã để sẵn sàng tiến công về kinh thành.

“Đinh đại nhân, chuyện chiêu binh, huấn luyện ở Dương Thành này, ta giao hết cho ông. Ta sẽ cùng Trần đại nhân đến kinh thành để tận mắt chứng kiến cuộc chiến này.”

“Nhưng thưa điện hạ, ngài không sợ tai mắt của Tuyết Lan thái hậu hay sao?”

“Bà ta chắc gì đã nhớ đến Dương Bình là ai. Đại nhân yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”

Vậy ra, Dương Bình đã có kế hoạch đến kinh thành hòng quan sát tình hình một cách cụ thể hơn để dễ bề điều quân khiển tướng, lật đổ Thái hậu và ngôi lên ngai vàng vốn dĩ thuộc về mình.

Như đã chuẩn bị từ trước, khi tin tức Hồ Kỳ vừa tới kinh thành được truyền đến tai mình, Dương Bình cũng đã lên đường hồi kinh. Trước khi đi, nguyên Hoàng hậu Liên Chi vẫn không quên dặn dò con của mình.

‘Tuyết Lan Thái hậu là một người đàn bà thâm độc, lần này đi lành ít dữ nhiều, con hãy cẩn thận tránh để bà ta phát hiện ra thân thế của mình. Còn điều này nữa…”

Lấy từ trong túi áo của mình ra, nguyên Hoàng hậu Liên Chi đưa cho Dương Bình một miếng gỗ, khắc chữ “THANH” cùng với lời dặn dò.

“Bang chủ Thanh Bang là đệ ruột của ta, con hãy đến đó, giao miếng gỗ này ra, tìm cậu của con để nhận được sự trợ giúp.”

Dương Bình cầm trên tay tấm gỗ, dập đầu 3 cái trước mặt mẹ của mình rồi lên ngựa rời đi.

Đến kinh thành Tiền triều cũng là lần đầu tiên anh đi xa, mọi thứ anh học trên sách vở từ trước đến giờ bây giờ sẽ phát huy được tác dụng.

Hai thầy trò lên đường, vượt đèo, băng rừng, xuôi về phía Nam hướng tới Kinh thành nên chẳng mấy chốc họ cũng đã đến được Kinh thành. Khác hẳn với sự vắng vẻ “ngụy trang” của Dương Thành thì Kinh thành lại là một bức tranh hoàn toàn khác, nó khác xa tưởng tượng của Dương Bình từ trước.

Nhưng anh không quên lần này tới Kinh thành, việc chính của mình là gì. Thúc ngựa đến Thanh Bang - bang hội lớn nhất Kinh thành để tìm người cậu của mình thì cuộc gặp mặt đầu tiên của anh với Hồ Kỳ đã bắt đầu từ đây khi vừa đến nơi, từ bên trong Thanh Bang vọng ra tiếng của một chàng trai, giọng điệu có vẻ bực bội.

“Mau kêu Bang chủ của các người ra đây.”

Trước mắt Dương Bình lúc này. giữa đại sảnh của Thanh Bang là la liệt người nằm ôm đầu, máu me be bét. Còn chàng trai kia thì đang đứng hiên ngang ngay chính giữa sân Thanh Bang.

Chàng trai đó không ai khác chính là Hồ Kỳ. Lần đầu tiên, Dương Bình bị thu hút bởi thần thái của một người. Và đó cũng là lần đầu tiên Hồ Kỳ và Dương Bình gặp nhau, mở ra một mối liên kết giữa hai người.

Nhưng còn Hồ Kỳ, tại sao anh lại xuất hiện ở Thanh Bang? Anh đến đây vì mục đích gì hay có liên quan đến cậu bé anh cứu hôm trước?

Bạn đang đọc Kỳ Án Vườn Đào sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.