Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 2623 chữ

Trường Đức Trí nhân dịp sắp bước sang năm mới đã tổ chức giải bóng đá trong trường. Giải đấu được tổ chức ngay tại sân vận động sau trường với mỗi bên bảy người. Nhưng thay vì phân chia cặp đấu theo khối thì nhà trường quyết định không làm như vậy. Theo đó, từ lớp 10, lớp 11, lớp 12 đá với nhau và chỉ có hai lớp vào chung kết, và lớp xuất sắc nhất sẽ dành được chiếc cup danh giá.

Lớp 10A9 đã vô địch giải đấu cách đây hơn ba tháng. Nhưng trong học kỳ này, lớp đã mất đi đôi tay nhựa Tần và thủ môn dự bị Đỗ Lễ. Mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn khi hậu vệ Dưỡng đá cắp với Tiểu Long nhất quyết không tham gia giải lần này vì lý do sức khỏe.

Đội trưởng Tiểu Long nhìn Dưỡng:

- Mày nói thật đấy hả?

- Thật! - Dưỡng quả quyết.

- Không bạn nào được rút lui hết. - Tiếng nhỏ Lan Anh thình lình vang lên.

- Tôi rút lui vì lý do sức khỏe chứ đâu có cố tình trốn tránh trách nhiệm đâu?

Thằng Lâm xì một tiếng:

- Mày rút lui vì mày vẫn ám ảnh trận chung kết đấu lớp 12A3 hôm nọ chứ gì?

Bị trúng ngay tim đen, con nhà Dưỡng đỏ mặt không đáp.

Hôm đấu trận chung kết với lớp 12A3, nó đã liên tiếp bị cộp giò đau điếng. Vốn là đứa khá nhỏ con, lại yếu thể lực nên nó ngại đối đầu với tụi lớp lớn. Nhưng Dưỡng là thằng có tốc độ, khả năng kèm người và tắc bóng đều rất tốt nên đội bóng không đứa nào dám loại bỏ một hậu vệ cừ khôi như nó. Nhưng đó là khi gặp những đối thủ vừa tầm, còn khi đụng độ với những tay tiền đạo lớn hơn thì nó nhũn như con chi chi. Từ năm cấp 2, thằng Dưỡng chưa bao giờ bỏ lỡ một trận đấu nào cùng đội, vì nó vốn là một đứa rất mê bóng đá mà.

Nhưng hôm nay, chính nó là đứa tự loại bỏ nó khỏi thành phần của đội bóng, thằng Lâm lo không để đâu cho hết. Nhất là khi lớp mất cả hai thủ môn, bây giờ thằng Dưỡng đi nốt thì hàng thủ chỉ có tan nát.

Quý ròm lên tiếng giảng hòa:

- Thôi cứ cho nó rút đi, để nó ở lại nội bộ lục đục còn đá đấm gì nữa. Tao nghĩ thằng Oánh bên trường Thống Nhất có thể đảm nhận vị trí này.

Oánh trước nay học bên trường Thống Nhất, có chiều cao khá tốt nhưng xét về mọi mặt phòng thủ, nó đều thua Dưỡng. Có một điều mà lớp có thể yên tâm là khả năng tranh bóng bổng của nó rất tốt, tụi trường Thống Nhất cũ nói vậy.

- Nếu chưa yên tâm thì ta có thể đẩy Minh Vương về đá hậu vệ và chơi ba trung vệ, còn Lâm sẽ một mình gánh vác tuyến giữa. - Tiếng nhỏ Lan Anh

- Không được - Lâm phản đối - Để thằng ốm nhom ốm nhách như tao một mình đá tiền vệ sao nổi. Minh Vương phải đá tiền vệ để có gì còn hỗ trợ tao. Còn để tao một mình thì có ngày tao bị tụi nó "tông" cho què giò thì đội bóng xin rút là vừa.

Lan Anh lên tiếng:

- Thế để Hải quắn hay Quý ròm về đá tiền vệ với Lâm được không?

Con nhà Lan Anh mê bóng đá khủng khiếp. Nó là con nhà giàu, nên lúc nào cũng thủ rất nhiều tiền tiết kiệm. Đã không ít lần nó giấu bố nó (tức bác Chửng) để đến sân Thống Nhất coi bóng đá. Lần này, nó quyết định chi tiền nó để "tài trợ" cho cả đội bóng.

Quý ròm lắc đầu nguầy nguậy:

- Tao cũng có mập tý ti nào đâu mà cho tao gánh vác cả hàng tiền đạo? Nếu còn để tao đá trên thì thằng Hải quắn cũng phải đá trên. Hai đứa tao đá cặp với nhau bao nhiêu năm nay rồi, mất một đứa coi như nát à.

Hải quắn hùa theo:

- Không thể để Quý ròm xuống đá dưới được, nó là "mũi tên vàng" của lớp bao nhiêu năm nay rồi. Giờ đẩy nó đi chỗ khác thì khác nào "vùi dập nhân tài" đâu?

- Vậy thì cứ để nguyên, tao tin thằng Oánh có thể đá tốt ở vị trí này, cùng với Tiểu Long thì hàng hậu vệ coi như không cần bổ sung ai hết. - Tiếng lớp phó trật tự Minh Vương vang lên.

Rồi nó nhìn Oánh:

- Mày đá trám vào vị trí thằng Dưỡng nha.

Oánh gật đầu:

- Tụi mày giao phó thì tao sẽ cố hết sức, nhưng tao không thể đá hay bằng thằng Dưỡng đâu.

- Không sao, miễn là đừng nhát cáy như cái thằng vô trách nhiệm đấy là được rồi - Lâm chen vào

Dưỡng nghe Lâm nói mà bụng tức sôi, nhưng nó không có đủ dũng khí để phản bác.

Lan Anh đập hai tay vào nhau:

- Vậy bây giờ chỉ còn vị trí thủ môn thôi!

Hải quắn bắt bẻ:

- Bạn có giữ cái khỉ gì trong đội bóng đâu mà sao cứ lên giọng hoài vậy?

- Tôi nói góp ý thôi chứ có quyết định đâu, có ảnh hưởng gì tới bạn đâu mà bắt với bẻ? Hơn nữa, bạn nghĩ ai là người "đầu tư" cho đội bóng mình đợt này - Lan Anh phồng má phản bác.

Tiểu Long vội vã lên tiếng:

- Thôi thôi, có gì đâu mà phải cãi nhau? Vậy để thằng Gia Nghĩa hay thằng Mười giữ gôn được không?

Mười lắc đầu ngay lập tức:

- Không thể được, hồi trước tao bắt gôn bị tụi nó sút cho gãy tay một lần rồi. Tụi mày đừng năn nỉ tao, vô ích thôi.

Gia Nghĩa cũng từ chối:

- Tao có tý kinh nghiệm nào đâu mà giữ gôn.

So với Mười, Gia Nghĩa to con hơn và cũng nhanh nhẹn hơn. Nó là tiền đạo dự bị cho Quý ròm và Hải quắn.

Quý ròm thuyết phục:

- Chưa có tập vài hôm là có. Trong mấy đứa ở đây thì mày là đứa có tướng nhất đấy.

Mấy đứa ở đây cụ thể là có mười ba đứa, Dưỡng, Tiểu Long, Lâm, Minh Vương, Quý ròm, Hải quắn, Gia Nghĩa, Mười, Oánh là thành phần trong đội bóng. Nhỏ Lan Anh xung phong làm nhà tài trợ nên cũng ở lại góp ý rất sôi nổi. Còn ba đứa nữa là Quới Lương, Quốc Ân và Thạch Anh ở lại chờ Lâm và Hải quắn về chung. Từ ngày kết bạn với Quốc Ân, Lâm và Quới Lương, hay về chung với bọn tứ quậy. Nhưng chúng đã không còn quậy như trước nữa, mặc dù thỉnh thoảng vẫn hay cà khịa nhau.

Sau tiết cuối của buối sáng, tụi nó ở lại bàn chuyện bóng bánh!

Thạch Anh, Quốc Ân và Quới Lương ngồi một góc tán gẫu, chả quan tâm gì đến bọn kia!

Gia Nghĩa vẫn quyết tâm từ chối:

- Tao bảo không là không, bóng đến là tao né à. Đến lúc đó tụi mày đừng trách tao.

- Mày nói gì nói lại lần nữa coi? - Hải quắn thình lình nổi khùng khi nghe lời lẽ lếu láo của Gia Nghĩa - Thành viên của lớp 10A9 mà ăn nói kiểu đấy à? Tao nghĩ mày nên cút khỏi đội bóng là vừa!

- Thôi thôi - Lâm lên tiếng - Nó không muốn thì thôi, tao nghĩ vẫn còn một đứa đủ tiềm năng...

Tiếng cả đám gần như vang lên cùng lúc:

- Đứa nào?

Lâm trả lời câu hỏi của tụi nó bằng cách ngoảnh mặt về góc lớp:

- Quốc Ân!

Tiểu Long trợn mắt nhìn Lâm:

- Cái gì? Mày có điên không vậy Lâm?

Lâm không trả lời, đợi Quốc Ân lại gần, nó liền lên tiếng thuyết phục:

- Mày đồng ý làm thủ môn cho lớp mình nha!

Quốc Ân nghe như sét đánh:

- Mày đang nói đùa hở?

- Tao đang nói thật - Lâm quả quyết - Trong đội bóng lớp mình không có đứa nào nhận vị trí này hết. Tao nghĩ nên trao cơ hội cho một đứa chưa từng được thể hiện. Vì ngoài đội bóng lớp mình ra thì chỉ có mày có mặt ở đây!

- Còn thằng Quới Lương nữa chi, sao không bảo nó? Nó học đây từ đầu nên chắc chắn quen hơn tao rồi.

Lâm nháy mắt nhìn bạn:

- Vì một lý do.

Cả đám nãy giờ im lặng nghe Lâm và Quốc Ân nói qua nói lại, nhỏ Lan Anh lại lên tiếng:

- Bạn ấy không muốn thì thôi, sao Lâm cứ thuyết phục hoài vậy? Nãy chẳng phải bạn nói nếu không muốn thì thôi ư?

Lâm nheo mắt:

- Tôi bảo rồi, vì một lý do.

- Lý do gì?

- Bạn không cần biết, các bạn cũng không cần biết. Tý nữa tôi sẽ nói cho Quốc Ân, chắc chắn tôi sẽ thuyết phục được nó?

- Mày chắc chưa? - Quốc Ân nhìn Lâm - Tao còn không rõ được luật bóng đá huống chi thi đấu?

- Không biết rồi sẽ biết, tao sẽ "huấn luyện" mày, còn cái lý do gì đấy lát về tao sẽ nói cho mày. Còn bây giờ thì mày đồng ý đi?

- Đồng ý?

- Ừ, mày đồng ý đi, đồng ý làm thủ môn cho lớp. Biết đâu mày bắt hay không thua gì thằng Tần trước đây thì khối đứa con gái "tan chảy" vì mày.

Câu nói ngẫu hứng của Lâm khiến cả đám ôm bụng cười bò, Quới Lương và Thạch Anh nãy giờ nghe lỏm cũng cười ngặt nghẽo.

Quốc Ân không cười, nó bị thằng Lâm thuyết phục ngay:

Nó quay qua nhìn đám bạn, nói bằng giọng chắc chắn:

- Tao đồng ý làm thủ môn cho lớp!

Quý ròm sửng sốt:

- Mày nói thật đấy hả Quốc Ân?

- Nói thật!

Thằng Hải quắn chung băng "tứ quậy" với nó trước đây cũng bị bất ngờ:

- Mày vừa bảo mày không biết luật bóng đá kia mà?

- Không biết thì rồi sẽ biết, tao không thể làm lơ khi danh dự của lớp bị đe dọa được. Tao phải tham gia để...

Đang cao hứng, thằng Hải quắn láu cá chen lời nó, cười hích hích:

- Để cho đứa con gái mày thích tan chảy vì mày chứ gì?

Hải quắn lặp lại câu nói khi nãy của Lâm khiến cả bọn cười lăn lóc thêm lần nữa, cả nhó Lan Anh cũng cười chảy cả nước mắt. Quốc Ân mặt thoạt xanh thoạt đỏ. Rất may, Lâm kịp thời cứu bồ:

- Mày vừa phải thôi Hải quắn, nó xung phong nhận "nhiệm vụ" là chuyện tốt mà.

Quới Lương cũng lên tiếng bênh Quốc Ân, nó nhìn Hải quắn:

- Mày lo cho con nhỏ Quỳnh Như của mày đi kìa!

Hải quắn bị vố đau quá sức, nó nhìn ra ngoài cửa lớp, giả vờ như không nghe thấy.

Tiểu Long nhìn Quốc Ân:

- Ráng lên nghe mày!

Lâm vọt miệng trả lời thay:

- Cứ yên tâm, tài năng của nó mấy hôm nữa thôi sẽ gấp mấy lần thằng Tần trước đây.

Quý ròm nói đùa:

- Hy vọng mày nói thật, trước giờ mày hay nói xạo lắm.

Lâm không buồn phản bác, nó nhe răng cười theo!

Thạch Anh nhìn Quốc Ân:

- Mình tin bạn sẽ làm được!

Tiếng nói của nhỏ Thạch Anh làm mấy đứa học ở đây từ đầu cười ngặt nghẽo. Quới Lương cũng cười, duy trì có Lâm là không cười.

Hải quắn không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc Thạch Anh:

- Hóa ra bạn là cái đứa bắt cá hai tay, thật không ngờ.

Lâm quắc mắt nhìn Hải quắn:

- Mày nên tốp cái miệng của mày lại đi là vừa!

Thằng Lâm sau vụ cùng Thủy Tiên (Quý ròm) chơi Giang Hồ Thánh Chiến thì thay đổi nhiều ra phết. Nó học khá hơn, chăm quan tâm đến việc lớp hơn và cũng trở nên nghiêm túc hơn trước. Tuy nhiên, không phải lúc nào nó cũng giữ được sự chỉn chu. Bằng chứng là ngay sau câu nói với Hải quắn, con nhà Lâm liền láu lỉnh đưa mắt nhìn nhỏ Thạch Anh cười he he:

- Còn Thạch Anh chỉ thích mỗi Quới Lương thôi.

Lối đùa của thằng quỷ Lâm khiến con nhà Thạch Anh vốn bản lĩnh là thế mà vẫn nghe tim mình đập binh binh. Nó liền đưa liền đưa tay cấu Lâm:

- Nói bậy này!

- Bậy gì - Lâm nhanh nhẹn nhảy lên bàn, cười hề hề - thế hôm trước ai bảo "Bạn Quới Lương thích mình sao, mình cũng thích bạn Quới Lương y như vậy"?

Câu nói của Lâm khiến căn phòng như muốn nổ tung, không đứa nào giữ được sự nghiêm chỉnh nữa. Hải quắn cười ha hả nhìn Lâm:

- Nó có nói vậy thật à?

- Thật chứ sao!

Thạch Anh và Quới Lương chả buồn thanh minh nữa. Hai đứa nhìn nhau, tủm tỉm cười. Vì chuyện của mình mà khiến cho đám bạn cười đã đời như vậy, tụi nó vui lắm!

Cười đã, Tiểu Long nói với Quốc Ân bằng giọng tin tưởng:

- Tao cũng tin mày, hãy vì danh dự của lớp để "chiến đấu" nha!

Lan Anh cũng mỉm cười thân mật:

- Quốc Ân cố gắng lên nhé!

Con nhà Quốc Ân khoái giữ, nó bèn đưa tay lên mũi ngoáy lia lịa để che giấu sự ngượng nghịu. Không ai nhận ra được cử chỉ bất thường của Quốc Ân, ngoại trừ Lâm, Quới Lương và Thạch Anh.

Minh Vương quay qua Dưỡng:

- Còn mày nữa, mày đồng ý dự bị cho thằng Oánh được không?

- Không, đã rút là tao rút thẳng - Dưỡng dứt khoát

- Thế nhỡ hôm đá thằng Oánh lăn đùng ra ốm hay chấn thương không thể thi đấu tiếp thì chẳng lẽ mày cũng nhắm mắt làm ngơ?

- Tao bảo rồi, tao vì lý do sức khỏe, một lý do hết sức chính đáng.

- Chính đáng cái đầu mày - Lâm thình lình nổi đóa - Không đứa nào được rút lui hết, tất cả phải vì danh dự của lớp. Mày không muốn đá chính thì thôi, nhưng mày vẫn phải có mặt trong thành phần của đội. Lỡ may thằng Tiểu Long hay thằng Oánh có gì trục trặc thì phải có người thay thế.

Dưỡng vẫn một mực trốn tránh:

- Thằng Mười hoàn toàn có thể đá hậu vệ và thay thế...

- Sao mày cứ tìm cách lẩn trốn nhiệm vụ của lớp vậy? Tao với Quý ròm còn ốm yếu hơn cả mày nhưng vì danh dự của lớp tụi tao cũng có dám trốn đâu? Tụi tao cũng sợ lắm chứ bộ?

Lâm đúng là chúa mồm mép, Dưỡng bị thuyết phục ngay. Nó đành nhìn Tiểu Long, thở đánh thượt:

- Vậy tao đồng ý làm hậu vệ phòng hờ!

Quý ròm trấn an:

- Yên tâm đi, chẳng may mày vào sân đá cặp với Tiểu Long thì nó sẽ hỗ trợ mày, không có gì phải rén đâu.

Tiểu Long, đấm tay lên trời, hét lên:

- Vì danh dự của lớp, tập thể đội bóng 10A9 sẽ chiến đấu đến "giọt máu cuối cùng". 10A9 quyết tâm chiến thắng!

Như có hẹn từ trước, mười hai con người còn lại trong lớp nhiệt liệt hưởng ứng:

- CHIẾN THẮNG! CHIẾN THẮNG! CHIẾN THẮNG!

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.