Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúc mừng năm mới~

Tiểu thuyết gốc · 1193 chữ

Nguyễn An Nhiên đoán không sai, sau lần này Trần Anh Dũng cần thời gian rất lâu để chữa lành vết thương, nhưng cô không ngờ là nó lâu như thế aaaaaaaa!

Hơn hai tháng nay cô đã hoàn thành hết tất cả các thủ tục ra trường, đã thông báo cho cha mẹ, đã xin nghỉ việc ở quán cà phê, đã nhàn nhã hai tháng nay nhưng Trần Anh Dũng vẫn tiều tụy. Hôm này vừa vặn là sinh nhật họ, 30/07, Nguyễn An Nhiên quả thật không thể chịu đựng nữa.

Lần này Nguyễn An Nhiên thực sự có suy nghĩ xông vào đánh cho Trần Anh Dũng một trận. Nói là làm, cô xông thẳng vào phòng, trông thấy Trần Anh Dũng đang ngơ ngẩn nhìn ảnh của Phan Ánh Dương, cô đập mạnh lên mặt bàn "Trần Anh Dũng, cậu có thôi đi không? Con bé đi rồi, cậu cũng phải có cuộc sống của cậu chứ." Trần Anh Dũng mím môi, siết chặt bức ảnh. "Hôm nay là sinh nhật tớ, cũng là sinh nhật cậu, con bé đi hơn hai tháng rồi, cậu có tỉnh táo lại được không?" Nghe thấy hôm nay là sinh nhật, Trần Anh Dũng vội mò chiếc điện thoại bật lên, điện thoại đã hết pin, cậu tìm vội cái sạc cắm vào, chưa kịp xem ngày thì đã vang lên ting ting thông báo, trên màn hình nhảy ra mấy chục tin nhắn, có của bố mẹ, có của bạn bè, cũng có của Phan Ánh Dương báo bình an.

Bỏ qua tin nhắn của Phan Ánh Dương, cậu vội vàng trả lời tin nhắn của mọi người. Chưa được bao lâu thì thấy có bạn bè trên fb chúc mừng sinh nhật, cậu giật mình nhìn Nguyễn An Nhiên, chợt nhận ra cậu đã vì thứ tình cảm vô ích kia mà quên bẵng đi người thân, bạn bè, quên đi cả người anh em chí cốt này.

Trần Anh Dũng đứng lên, dang tay muốn ôm Nguyễn An Nhiên "Tớ xin lỗi, sẽ không có lần sau."

"Đừng ôm tớ, đi tắm đi." Nguyễn An Nhiên ghét bỏ.

Trần Anh Dũng "..."

"Được thôi, đợi tớ một lúc."

Nguyễn An Nhiên nhìn Trần Anh Dũng một cái, đóng cửa đi ra ngoài.

Trần Anh Dũng nhìn người trong gương, cảm giác thật xa lạ. Tiều tụy, mệt mỏi, thất bại, hèn nhát, đủ mọi trạng thái xấu xí hiện trên gương mặt cậu. Chợt khuôn mặt Nguyễn An Nhiên, khuôn mặt bố mẹ, của bạn bè, của 'kẻ thù' hiện lên trong đầu cậu. Không được! Không thể để bố mẹ mất mặt, để mọi người chê cười được!

Cậu xốc lại tinh thần, tắm rửa, chải chuốt lại tình cảm của mình rồi bước ra ngoài.

"Cậu ngủ ở trong ấy à?" Tiếng nói châm chọc của Nguyễn An Nhiên vang lên.

Trần Anh Dũng cười, không nói chuyện.

"Ngồi xuống, bàn về tương lai, tình cảm của cậu."

"Con bé đi rồi, cậu cũng đã tốt nghiệp, bây giờ cậu muốn làm gì?" Cô gái nghiêm túc hỏi cậu.

"Tớ xin lỗi, hai tháng nay là thời gian tớ chau chuốt lại bản thân, sau này sẽ không lại quên đi cậu." Trần Anh Dũng chậm rãi "Tớ muốn mở một phòng chụp ảnh, sẽ tiếp nhận công việc, mặt bằng tớ đã thương lượng xong, nhân viên tạm thời chưa có, cậu có muốn trở thành phó giám đốc của phòng làm việc không?"

"Được." Nguyễn An Nhiên không chần chờ mà đáp.

"Cậu không suy nghĩ thế không sợ bị tớ lừa à?"

"Cậu thì lừa được ai?" Lần này Trần Anh Dũng không nói, hai người duy trì im lặng suốt một phút. "Cậu đã đi ra khỏi vực sâu thì không được quay lại nữa, lần này coi như bỏ qua, nếu như còn có lần sau thì không có anh em bạn bè gì nữa." Tiếng nói của cô gái không chút chập chùng, nhẹ nhàng như đang khen thời tiết hôm nay thật đẹp.

Cậu cũng cảm thấy mình có lỗi, gục đầu không nói.

Sau đó hai người không nói chuyện, đến khi Trần Anh Dũng cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu, cậu có thể nhịn không được nữa thì Vũ Khánh Hạ kéo Trần Hải Đăng mở cửa xông vào. "Năm mới vui vẻ" Vũ Khánh Hạ dâng hộp bánh kem to đùng lên trước mặt, bánh kem che hết mặt cô, nhưng Trần Anh Dũng cảm thấy chắc chắn khuôn mặt kia đang híp mắt, môi cong cong, lộ ra hai chiếc răng khểnh, nếu đằng sau Vũ Khánh Hạ có cái đuôi có thể nó còn đang ngoe nguẩy.

Dường như cảm thấy bầu không khí không đúng, Vũ Khánh Hạ đưa bánh kem cho Trần Hải Đăng, cẩn thận nhìn Nguyễn An Nhiên và Trần Anh Dũng, tựa như sợ sẽ bỏ sót một con ruồi bay qua.

"An Nhiên!" giọng cô gái ngọt ngào vang lên, đánh tan hết một chút căng thẳng còn sót lại giữa hai người "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật hai người các cậu, năm mới niềm vui mới đi thôi". Nguyễn An Nhiên nhìn Vũ Khánh Hạ, đến người vô tư như Vũ Khánh Hạ cũng cảm thấy cái nhìn kia.. Nói thế nào nhỉ? Hình như là.. tràn đầy ghét bỏ?

Trần Hải Đăng lên tiếng hòa giải "Hôm nay chúng tớ có mua nguyên liệu nấu ăn, tối nay làm bữa chúc mừng sinh nhật hai cậu nhé." Trần Anh Dũng cười, đưa tay tiếp túi của Vũ Khánh Hạ.

Ngoại trừ người anh em chí cốt là Trần Anh Dũng, Nguyễn An Nhiên còn có một cô bạn thân là Vũ Khánh Hạ, người ta hay bảo cái gì cũng phải theo định luật bù trừ, cái định luật kia quả thật là để nói đôi bạn thân này.

Nguyễn An Nhiên rất ít nói, mặt lúc nào cũng không biểu tình, còn Vũ Khánh Hạ thì ngược lại, luôn mồm nói, dường như không bao giờ biết mệt, hơn nữa khuôn mặt cũng rất đặc sắc, nhiều khi.. một lời khó nói hết.

Còn Trần Hải Đăng là người yêu của Vũ Khánh Hạ, nhỏ hơn họ một tuổi. Đúng vậy, họ Trần không phải là trùng hợp đâu, cậu ta và Trần Anh Dũng là anh em họ, Trần Anh Dũng là con bác, cậu ta là con chú.

Nhờ Trần Anh Dũng và Nguyễn An Nhiên nên họ quen biết nhau, cũng đã yêu đương được hơn 1 năm, một mối tình "Phi công trẻ lái máy bay".

Bốn người ở chung với nhau rất lâu, cũng dần hình thành thói quen gái nấu cơm, trai rửa bát, nên Nguyễn An Nhiên và Vũ Khánh Hạ thường xuyên nấu cơm.

Nhưng hôm nay Trần Hải Đăng nhìn vẻ mặt như táo bón của Nguyễn An Nhiên, cũng không dám thật bắt cô đi nấu cơm, cậu xung phong vào bếp, Trần Anh Dũng cũng nhận việc.

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.