Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ lỡ

Tiểu thuyết gốc · 1330 chữ

Không chỉ có Nguyễn An Nhiên, ngay cả Phan Ánh Dương, sắc mặt con bé cũng dần trở nên khó coi. Trần Anh Dũng không phát hiện Nguyễn An Nhiên có vấn đề, sau khi ăn cô vẫn ngồi ở ghế xem điện thoại, nhưng Phan Ánh Dương thì khác, anh và con bé vẫn đang ăn, anh không cho cô bé uống rượu, nhưng cô bé không nghe, nằng nặc đòi uống, nên cũng đành chịu, để cô bé uống hai chén.

Sau khi uống xong một chén, không có vấn đề, nhưng uống được nửa chén thứ hai, mặt con bé bắt đầu xám xanh.

Trần Anh Dũng lay cô bé: "Em làm sao thế?"

Trùng hợp là lúc ấy, điện thoại của Nguyễn An Nhiên rơi xuống, mặt cô bắt đầu xuất hiện những vết đỏ, không thể nói là bắt đầu, vì trước ấy nó đã xuất hiện, cô gục đầu xuống bàn, hình như là ngất đi?

Vũ Khánh Hạ thực sự kìm không nổi nữa, cô ấy bắt đầu òa khóc, ánh mắt căm hận nhìn về Trần Anh Dũng.

"Cô ấy sao thế? Không phải chỉ dị ứng nhẹ thôi sao?" - Trần Anh Dũng

"Dị ứng nhẹ là do cô ấy à? Cô ấy phải chịu đựng chỉ vì cô ấy chỉ dị ứng nhẹ thôi sao? Tại sao cậu không ngăn cản? Chỉ cần một câu nói của cậu là cậu ấy không cần phải chịu khổ, cậu không xứng với tình cảm của cô ấy."

Trần Anh Dũng chợt cảm thấy hốt hoảng, đúng vậy, anh không xứng với Nguyễn An Nhiên!

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, hai người đã bị như thế rồi, chúng ta phải dẫn đi bệnh viện thôi." - Trần Hải Đăng lên tiếng hòa giải.

"Cô ấy sẽ không có mệnh hệ gì, nếu có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho anh đâu." - Vũ Khánh Hạ không hề nói quá, lúc trước cô từng hỏi bác sĩ, nếu dị ứng quá nghiêm trọng sẽ rất nguy hiểm.

Vũ Khánh Hạ giục Trần Hải Đăng cõng Nguyễn An Nhiên đi bắt xe, chiếc xe lúc họ lái đến là của Trần Anh Dũng, hiện tại có nguy hiểm thế nào cũng không muốn ngồi ở đấy, nói gì ra đường cũng rất dễ bắt xe.

Trần Anh Dũng cũng nhanh chóng ôm Phan Ánh Dương xuống xe, anh đưa mắt nhìn về cô gái mảnh khảnh đang nằm trên lưng Trần Hải Đăng kia, cảm thấy rất áy náy. Nhưng tất cả cũng chỉ có áy náy mà thôi. Nhưng anh không biết rằng, có một thứ gì đó, nó đang nảy mầm trong lòng anh, Nguyễn An Nhiên chính là người ngày ngày tưới nước cho nó, tiếc là anh không nhận ra!

Phan Ánh Dương được chuẩn đoán là đau dạ dày mạn tính, rất nghiêm trọng, nếu không chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến ung thư, khá nguy hiểm.

Trần Anh Dũng rất sốt ruột, anh không biết Nguyễn An Nhiên như thế nào, anh gọi cho Vũ Khánh Hạ một lần thì đã bị cô chặn số, gọi cho Trần Hải Đăng, cậu chỉ nói một câu: "Chưa rõ kết.." không nghe thấy chữ quả, giọng nói của Vũ Khánh Hạ đã xen vào: "Hoặc là chặn số, hoặc là chia tay."

Trần Hải Đăng dĩ nhiên chọn chặn số, cậu dập máy, Trần Anh Dũng cũng không nhận được bất cứ thông tin nào. Anh không biết cô nằm phòng nào, cũng không biết cách nào để tìm.

Đêm hôm ấy, Phan Ánh Dương nói cho anh biết rằng cô thích anh, mong muốn anh ở bên cạnh cô, cô nói cô rất cần anh. Con bé đã không còn là Phan Ánh Dương ngày nào, nó đã trưởng thành, một khuôn mặt xinh xắn, cơ thể hoàn hảo. Con bé ôm chặt anh, tưởng chừng như anh là cọng rơm cuối cùng cứu mạng nó.

Tại sao nó không biết họ yêu nhau ư? Vì anh không cho Nguyễn An Nhiên nói, có lẽ anh vẫn trông mong điều gì đó, và cuối cùng nó cũng thành sự thật, lúc đó anh rất vui, nhưng còn Nguyễn An Nhiên thì sao? Nếu anh đá cô, cô sẽ ra sao? Hiện tại Trần Anh Dũng rất loạn, anh cũng không rõ bản thân nên làm gì lúc này nữa.

Dỗ mãi Phan Ánh Dương mới chịu ngủ, nhưng cô vẫn không buông anh ra, mùi thơm từ cơ thể cô gái chui vào trong mũi anh, len lỏi vào trong tâm trí anh. Đây là cô gái anh yêu gần mười năm, bỏ thế nào?

Chính giây phút đưa ra sự lựa chọn ấy, anh không biết rằng, mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất.

Trần Anh Dũng lịch lãm, dịu dàng, nhưng bản chất anh lại rất lạnh lùng, đã quyết định sẽ thực hiện luôn, anh không cho phép thứ gì ngoài tầm kiểm soát, cũng sẽ không dây dưa với Nguyễn An Nhiên.

Anh đưa ra quyết định ấy nhưng lại không biết Nguyễn An Nhiên đau khổ nhường nào, đêm hôm ấy cô sốt rất cao, cô lại quay trở về giấc mơ kia, nhưng lần này cô mơ chính tay anh đẩy cô ra khỏi Thành Công, không phải anh bước đi nữa, cô rơi xuống. Rồi cô đến một bờ biển, cô chạy mãi, chạy mãi, cơn sóng đổ ập vào người cô, có chút giống Tôn Ngộ Không chạy khỏi lòng bàn tay Phật Tổ, cô vẫn không từ bỏ, tiếp tục chạy, nhưng Trần Anh Dũng đứng ở trên cơn sóng ấy, ra lệnh cho cô: "Từ bỏ đi, em không thoát được đâu."

Cô vẫn không từ bỏ, tiếp tục chạy, ngay lúc ấy, một Vũ Khánh Hạ to lớn chạy đến, đẩy ngã Trần Anh Dũng, có cả Dương Chấn Hưng, Trần Hải Đăng, cả bố mẹ cô. Họ cứu cô khỏi Trần Anh Dũng, đẩy ngã anh, hai người họ như đảo ngược, cô đứng trên cao nhìn xuống Trần Anh Dũng, nhìn anh như con kiến bé nhỏ, cô quay đầu đi, không một chút nuối tiếc..

Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, ngày hôm qua cô không ngất đi, chỉ là cô rất buồn ngủ, muốn chợp mắt một chút, nhưng cô nhìn thấy thái độ của Trần Anh Dũng, anh không phản bác lại Vũ Khánh Hạ, anh ôm Phan Ánh Dương đi thẳng.. Không quay lại nhìn cô dù một chút.

Ngoài cửa sổ lá vàng lả tả rơi, cành cây trơ trụi, cũng chả còn mấy chiếc lá. Đám mây trôi lững lờ, gió nhẹ nhàng phất qua gò má cô, rèm cửa bay phấp phới. Nguyễn An Nhiên ngẩn người, chỉ đơn giản ngẩn người, cô chả nghĩ gì cả, đầu óc trống rỗng.

Trần Anh Dũng mở cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy, lông mày hơi nhíu lại một chút, chỉ một chút thôi, rồi lại giãn ra.

Ngày hôm qua Vũ Khánh Hạ và Trần Hải Đăng chặn số anh, nhưng anh có một người bạn làm khoa này, thấy Nguyễn An Nhiên bị bệnh nên đã gọi anh hỏi thử. Cậu ta cũng là một người theo đuổi cuồng nhiệt của Nguyễn An Nhiên.

"Nhiên."

Nguyễn An Nhiên đáp lại: "Anh đến rồi à?" giọng điệu bình tĩnh, giống như hai người họ vẫn là cặp tình nhân trẻ kia, cô cũng không quay đầu, cứ giữ nguyên dáng vẻ như thế mà nói chuyện với anh.

"Năm năm nay anh đã cố gắng yêu em, nhưng anh không thể, thực sự tớ rất xin lỗi cậu, Nguyễn An Nhiên!" - anh không còn xưng là anh em, anh gọi cô là cậu, tớ. Như cách họ làm khi còn trẻ, nhưng không, họ không còn là những cô cậu kia nữa rồi.

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.