Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiêu Hùng

Tiểu thuyết gốc · 1470 chữ

Chương 1: Kiêu Hùng

Tác: Sói Cuồng Mì Gói

..

Tại căn biệt thự sa hoa giữa lòng thành phố, Nguyễn Hưng ngồi trầm ngâm nhắm nhìn vườn hoa ngoài của sổ, thản nhiên thưởng hoa ghẹo nguyệt mặc kệ đám người bậu xậu đang không ngừng làm phiền hắn xem cảnh.

“Anh à.. đến lúc anh buông tay được rồi, anh đã già nên nghỉ ngơi thôi..”

“Lão Đại, anh thua rồi.. anh đừng cố gắng làm gì nữa.. em cũng là vì bất đắc dĩ, em lo là lo lắng cơ nghiệp anh em vào sinh ra tử bao nhiêu năm nay mới có được..”

“Lão Đại, em xin lỗi..em hết cách rồi tiểu Dũng nhà em nó bị nắm thóp, nếu em không nghe lệnh họ...tiểu Dũng sẽ bị kết án tử hình..”

Xoay quang đằng sau Nguyễn Hưng rất nhiều người, trong đó có huynh đệ vào sinh ra tử , đàn em của hắn. Những khuôn mặt để lộ rất nhiều sắc thái cảm xúc lẫn lộn: kẻ hoảng sợ, người vui mừng, có người sầu khổ tự trách....Nguyễn Hưng không quan tâm, hắn vẫn nhìn ra ngoài xa xăm.

“Hưng đại gia, haha.. không ngờ cũng có ngày tôi đánh bại được ngài, thế sự vô thường ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây.Ngài xem giờ tôi mới là chiến thắng, thật thảm hại khi anh em huynh đệ của mình phản bội phải không? Haha”

Theo tiếng nói chế giễu đoàn người tách ra, một trung niên nhân đi vào nhìn Nguyễn Hưng đầy vẻ châm chọc:

“Lão Đại giới hắc bang thâu tóm 17 quận thành phố , ông trùm thế giới ngầm Nam khu, thật không nghĩ kết cục lại bị huynh đệ mình vâyquanh ép tử phải không? Haha...”

Hắn nhìn Nguyễn Hưng đầy thù hận, kẻ thù giết cha khiến hắn nhà tan của nát sông chui lủi như một con chó.Quân tử trả thù mười năm không muộn, thật trớ trêu đúng dịp tròn 10 năm hắn lại có thể báo được thù.

Sau lưng hắn từng người từng người đi vào, đây cũng đều là kẻ thù của Nguyễn Hưng trong những năm qua.Bọn họ vây quanh đằng sau Nguyễn Hưng để xem kết cục của hắn.

Khi tất cả mọi người đông đủ, Nguyễn Hưng lúc này mới thở dài... Hắn đứng dậy nhìn về mọi người, hắn nhìn những khuôn mặt xa lạ đang căm hận dõi theo hắn rồi lại nhìn về những người thân quen huynh đệ anh em. Cuối cùng dừng lại tại trung niên nhân có đôi mắt sếch đầy vẻ âm nhu, khuôn mặt trắng bệch vị nghiện thuốc phiện:

“A Tài à..haiz có lẽ cậu không còn quay lại được rồi, có lẽ cậu nên theo tôi xuống đoàn tụ cùng Tiểu Nhã”

Nguyễn Hưng nhìn hắn nói đầy vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì cậu em rể này cũng không thoát khỏi sự cám dỗ đồng ý ra tay hãm hại hắn. Nguyễn Hưng nhớ đế Tiểu Nhã hình ảnh cuối cùng trước khi nàng chết trong lòng hắn, nàng nói hắn hãy chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc cho A Tài dùm nàng, đây là đứa em ruột thịt nàng vẫn luôn quan tâm chăm sóc nhưng nàng lại không biết chính hắn là kẻ đã thuê tay bắn tỉa.

“Hừ..Chị tôi không phải vì ông mà chết ư, năm đó không phải chị tôi đỡ đạn thay ông thì kẻ xuống địa ngục đã là ông rồi”.

Nguyễn Hưng nhếch mép cười đểu, hắn thấy thằng em rể trơ tráo này lại phiền muộn nhớ đến lời Tiểu Nhã dặn trước khi chết.

“Cậu nghĩ tôi không biết cậu là kẻ đứng sau thuê sát thủ sao? Nếu không phải Tiểu Nhã dặn dò tôi phải trông thấy cậu lấy vợ sinh con sống vui vui vẻ vẻ thì cậu đã bồi theo Tiểu Nhã rồi”

Cao Văn Tài nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo Nguyễn Hưng, hắn lạnh run người nhưng vẫn nở nụ cười chiến thắng:

“Dù sao tôi mới là người cười sau cùng, tạm biệt Lão Đại”

Cao Văn Tài rút súng lắp giảm thanh chĩa thẳng vào Nguyễn Hưng, hắn giờ chỉ muốn lão già trước mắt không thể nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt đó nữa, vĩnh viễn...Đúng lúc đó, đèn điện quanh biệt thự sáng trưng,tiếng còi hú cảnh sát làm Cao Văn Tài dần cảm giác không ổn.

“Haiz...Những huynh đệ của ta, còn người ta xưa nay chưa từng bạc đãi bất kì ai theo mình, ta ăn thịt có bao giờ để các người gặm xương chưa? Huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu haha...Vậy thì chúng ta cùng nhau xuống gặp Diêm Vương cùng nhau thôi,đội cảnh sát đặc nhiệm đã bao vây,chỉ cần ta chết họ sẽ tiến vào...”

Nguyễn Hưng ánh mắt lạnh lẽo đừng nhìn từng người anh em của mình, thật trớ trêu thay những người khi xưa cùng hắn vào sinh ra tử giờ lại cùng nhau bức tử hắn.

“A Cửu!”

Lão quản gia A Cửu đến bên Nguyễn Hưng, lão đưa một thanh bội kiếm cho hắn và đợi chỉ thị.

“Tất cả chứng cứ phạm tội của những kẻ tham gia vây sát ta hôm nay sau khi ta chết đưa cho phía cảnh sát.

Những quán bar, hộp đêm, nhà hàng, kế ước nhà đất đều chia ra cho những huynh đệ không tham dự, coi như một phần quà nhỏ của đại ca này trước khi chết cho bọn hắn. Còn những cổ phần của ta ở các tập đoàn lão cứ giữ lại lo liệu cho lũ trẻ, dù sao thì chúng là thân nhân của chúng ta”.

Nguyễn Hưng dặn dò A Cửu chăm sóc hơn chục trại trẻ mồ côi do hắn thành lập, dù sao bọn họ cũng là những đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi ra, biết sự cực khổ hắc ám trong đó. Bọn trẻ đã không có người thân vậy thì hắn cho bọn trẻ vật chất đầy đủ sống vui vẻ, học hành trở thành người lương thiện đừng phải như bọn Nguyễn Hưng lao đầu vào xã hội chém giết cướp đoạt.

“À còn một điều thú vị.. đó là ta bị u trong não và cũng đã ở giai đoạn cuối chỉ sống được 2 tháng...2 tháng à mà các ngươi cũng không đợi được hahaha ... Thôi thì ta đi trước, ta sẽ đợi các ngươi ở dưới địa ngục”

Nguyễn Hưng nhìn những kẻ muốn vây sát mình, một lão đại thế giới ngầm như hắn đã lôi ra bằng chứng tố cáo những vị huynh đệ này thì chắc chắn họ cũng có nắm thóp một số chứng cứ phạm tội của hắn.

Đã vậy Nguyễn Hưng chủ động nộp cả chứng cứ phạm tội của hắn, người như hắn có sự kiêu ngạo của riêng mình, hắn phải nắm quyền sinh sát ngay cả khi đó là vận mệnh của mình.

“Khoan...”.

Trước sự kinh ngạc của mọi người Nguyễn Hưng rút Bội Kiếm cổ xưa 1 nhát đâm xuyên thái dương tự sát.

Không nghĩ tới A Cửu quan gia cùng những người khác vội hô hắn dừng lại, A Cửu chỉ kịp giữ một chút tay hắn vẫn không ngăn được bội kiếm cắm tới.

Một nhát xuyên qua đầu nhanh chuẩn xác làm hắn chết ngay tức khắc, không đau nhức không thống khổ, một đời kiêu hùng hắn tự kết thúc chính mình mà không muốn cảnh sát hay bất cứ thế lực nào kết liễu, Nguyễn Hưng chính là như vậy 1 đời nắm quyền sinh sát trong tay há lại để kẻ khác đè đầu cứa cổ.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Nguyễn Hưng, sự thật A Cửu kịp ngăn lực đạo khiến kiếm chỉ đâm tới một nửa.

“Ặc... Cửu”.

Nguyễn Hưng kìm nén cảm giác đau nhói, xoay cái đầu đỏ máu sang nhìn quản gia.

Chưa kịp để A Cửu nói gì Nguyễn Hưng lên cơn co giật, ngã xuống giãy đành đạch gần một phút mới chết hẳn.

Cả A Cửu lẫn người xung quanh hiện lên vẻ mặt quái dị.

“Haiz... cái tên này lúc nào cũng tự cho là đúng, haha cuối cùng cũng không biết được kết quả hắn thua thảm hại như nào”.

Cao Văn tài cười nắc nẻ nhìn Nguyễn Hưng chết.

“A Cửu, đáng ra ông phải giữ chặt hơn chứ sao để lão ta đi nhanh như vậy”.

A Cửu tối sầm mặt mũi, hóa ra hắn cùng bọn họ một ruột.

“Hừm, một đời oanh liệt không ngờ lại chết tức tưởi thế này”.

Bạn đang đọc Kiêu Hùng Vấn Đạo sáng tác bởi SóiCuồngMìGói
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SóiCuồngMìGói
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.